Trăng mười lăm, trăng tròn vành vạnh. Gió vi vu, gió thổi mơn man.
Ánh trăng sáng trong như một chất lỏng mềm mại lan tỏa khắp nơi nơi, và đồng thời phủ lên những người đang ngây ngẩn ngắm cảnh đêm lớp sa y màu bạc thanh nhã bất phàm. Lý Thu Thủy và Vu Hành Vân sóng vai nhau tựa vào mái chòi cô quạnh nơi Mạn Đà sơn trang, lặng lẽ cảm nhận bầu không khí tĩnh lặng an bình mà suốt mấy chục năm nay cả hai không có cơ hội cùng hưởng thụ. "Thu Thủy, thật đã lâu lắm rồi chúng ta không ngồi lại bên nhau, im lặng cùng hoài niệm về cuộc sống tươi đẹp xưa kia. Những khoảnh khắc thanh tịnh hiếm hoi như thế này khiến ta cảm thấy phiền não nơi phàm trần tan biến khỏi đầu óc, thiên địa bao la rộng lớn, chỉ còn ta và Người, hai người một thể, hạnh phúc biết bao." Vu Hành Vân chăm chú ngắm nhìn ánh trăng mà nói lên lời thành tâm sâu kín tận đáy lòng. "Hiện tại chẳng phải chỉ có hai chúng ta thôi sao? Kia ánh trăng xinh đẹp, đây hai kẻ nhàn cư, không khí lại thật tốt, thoải mái vô cùng!" Lý Thu Thủy tỏ vẻ rất tự nhiên mà đáp lại lời cảm thán của Vu Hành Vân, nhưng thực ra trong lòng nàng đang bắt đầu miên man suy nghĩ. Một chút ý đồ đen tối len lỏi vào trong đầu óc của một người luôn nghĩ chuyện không trong sáng, với một cơ hội cực kì tốt lúc bấy giờ, tâm sắc lang trong nàng không còn che giấu hay kiềm chế được nữa. Chỉ đáng thương thay cho Vu Hành Vân cừu non, nàng chẳng ngờ rằng người bên cạnh sắp lộ ra bản tính của một chú sói ma mãnh nhiều ngày nhịn đói. Một đợt gió mạnh thổi tới, Vu Hành Vân có chút se lạnh, nhưng cũng thêm phần mát mẻ, sảng khoái. Quay sang Thu Thủy, nàng bắt gặp cái nhìn thâm tình của sư muội hướng về phía mình khiến nàng không khỏi nhớ rằng đã rất lâu hai nàng chưa được đồng sàn hoan ái, trong lòng vô hình nổi lên ham muốn hôn lên cánh môi hồng mị hoặc khiêu gợi người ta phạm tội. Vu Hành Vân chậm rãi tiến gần tiểu mỹ nhân của nàng, nhưng không ngờ lại bị Lý Thu Thủy chủ động hôn. Đây là lần đầu tiên sư muội "tấn công" nàng. Đôi môi mềm mại của "kẹo mạch nha" vẫn nóng bỏng ướt át như ngày nào, còn chiếc lưỡi kia, thật ranh ma và đầy tham vọng, táo bạo hơn những lúc nàng chủ động, cố tình lướt nhẹ khóe môi rồi luồn lách vào trong câu dẫn nàng cùng lộng vũ. Nụ hôn cuồng nhiệt chứa chan bao nhớ mong ân tình cùng yêu thương nồng đượm kéo dài dai dẳng cho đến khi cả hai đều không thở nổi mới tạm thời ngưng lại. "Ngô..." Lửa nóng dần dần bốc lên từ hai thân thể mỹ nhân kiều mỵ chốn này, một chút âm thanh nho nhỏ từ đôi môi xinh xắn khe khẽ vang lên được khuếch đại nhiều lần tới tai người đối diện khiến không khí càng lúc càng ái muội hơn. Nhìn cánh hồng quen thuộc giờ đã sưng đỏ lên, Lý Thu Thủy có phần sót xa, dịu dàng ôm lấy chiếc cổ trắng ngần của Vu Hành Vân, nhẹ giọng âu yếm nói "Hành Vân, làm cho ta hảo hảo yêu nàng đi..." Lý Thu Thủy nghịch ngợm thổi vào lỗ tai Vu Hành Vân một luồng nhiệt khí, làm cho nàng cảm thấy ngứa ngáy, bứt rứt vô cùng. Bàn tay không an phận của Thu Thủy bắt đầu tung hoành trên thân thể Hành Vân khiến mỗi tấc da của nàng mỗi lúc lại nhạy cảm thêm. Sự nhiệt tình của Thu Thủy như thiêu đốt ngọn lửa trong lòng Hành Vân. Gương mặt trắng trong như ngọc của Thiên Sơn Đồng Mỗ giờ đã ửng đỏ đẹp đến mê người. Nụ hôn nhẹ nhàng của Thu Thủy dần dần rơi xuống dưới, cắn nhẹ vành tai và tiến dần đến xương quai xanh khiêu gợi khiến cho đầu óc Hành Vân mau chóng trống rỗng, mộng mị mơ hồ. Thế nhưng, một tia lí trí nhỏ nhoi còn sót lại giúp nàng nhận ra nói đây là chỗ trống trãi, dù thanh vắng đến đâu cũng có thể bị người khác phát hiện, điều đó thật đáng xấu hổ, liền đưa tay ngăn chặn hành động quấy nhiễu của sư muội và cố gắng đè nén dục vọng, khó khăn nói "Thu...Thu Thủy...hiện tại... chúng ta...ở bên ngoài...không thích hợp...về phòng...được không?" Lý Thu Thủy căn bản không còn nghe được bất cứ điều gì, mọi điều từ cái miệng nhỏ nhắn kia thốt ra khi đến tai nàng đều thành tiếng rên rỉ chấn động chân tâm. Bàn tay càng thêm càn rỡ, chậm rãi cởi bỏ lớp y phục mượt mà trên người Hành Vân, để lộ chiếc yếm đào xinh xắn cùng khuôn ngực phập phồng theo từng nhịp thở của người dấu yêu. Hai khỏa mềm mại bị nàng trêu chọc mà dựng đứng cả lên. Nụ hôn cứ dần dần thấp xuống, vờn hoa học liễu nơi tiểu phúc bằng phẳng và nhẹ cắn quả đào đương chín mọng. Vu Hành Vân nghĩ muốn mang Lý Thu Thủy trở về phòng nhưng thân thể hiện giờ hoàn toàn vô lực, bất đắc dĩ phải chiều theo sự táo bạo của tiểu sư muội và tùy nàng xử trí. Lý Thu Thủy phải vô vàn vất vả mới có thể có được một cơ hội hiếm hoi được chủ động tấn công, làm sao có thể dễ dàng để vuột mất thời cơ được. Nàng nhìn làn da trắng noãn bóng loáng của Vu Hành Vân mà từng dòng huyết mạch sục sôi căng tràn sức sống. Hai bàn tay tinh quái lần mò trượt dài trên mỗi tấc da thịt, cảm thụ sự run rẩy thỏa mãn của đối phương. ********* Hai người ở trong rừng sâu của Mạn Đà sơn trang mà dây dưa cùng một chỗ, triền miên đến độ tưởng chừng bất tận. Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người ôm nhau nằm giữa đám hoa sơn trà, nhìn đối phương nở nụ cười. "Thu Thủy, hôm nay Người thật nhiệt tình, có phải đã mưu tính từ trước hay không?" Vu Hành Vân trêu chọc nói, nàng tự nhiên biết lần này chính mình bị Thu Thủy chiếm tiện nghi rất lớn, lần sau nàng cũng sẽ không đơn giản như vậy mà buông tha. Hành Vân có chút bất ngờ pha lẫn thú vị khi phát hiện ra "tâm cơ sâu nặng" của người yêu. "Còn nói ta à, nàng bất mãn gì chứ...chẳng phải đã làm hại ta mệt chết đi được à!" Nhớ tới bộ dáng yêu mị vừa rồi của Hành Vân, Lý Thu Thủy cảm thấy thập phần thỏa mãn. Rốt cục đã đẩy ngã được ngươi, thật cao hứng! "Tiểu cô nương có phải sống những ngày thái bình thịnh thế quá lâu nên muốn tạo phản?" Vu Hành Vân đột nhiên bất ngờ nhào tới ôm lấy Lý Thu Thủy. Lúc nãy không nói tới thì thôi, vừa nhắc tới đã khiến đại tỷ nàng sinh khí, nở một nụ cười tà ác nói "Giờ đến lượt tỷ tỷ hảo hảo hầu hạ tiểu la lị ngươi nhé..." Giờ khắc này, Lý Thu Thủy hối hận trót lỡ lời nói câu nói kia, không có biện pháp gì ngoài việc treo cờ trắng, mở cổng thành cho ngoại nhân vào xâm lược. "Hành Vân...thủ hạ lưu tình...Aaa..." Một đêm lãng mạn cùng cảnh tượng kinh động nhân tâm cuối cùng cũng kết thúc. Hai nàng hạnh phúc nằm cạnh bên nhau hưởng thụ hơi ấm từ phía đối phương tỏa ra, nhưng lại không nghĩ rằng, toàn bộ những chuyện vừa xảy ra đã lọt vào tầm mắt một người. Người kia do vô tình mà nhìn thấy những điều vượt quá sức tưởng tượng của mình, gương mặt giờ đã đỏ lên như gất, tay chân bủn rủn không còn trụ vững, đứng sau lùm cây ngây ngẩn xuất thần. Người ấy, không ai khác, chính là Vương Ngữ Yên, ngoại tôn nữ của các nàng.