"Ngữ Yên, ngươi hôm nay sao lại yên lặng suốt thế?"
Lý Thu Thủy thấy từ sáng đến giờ Vương Ngữ Yên chẳng hề mở miệng, có chút không giống với nàng hằng ngày, khó hiểu hỏi. Trước kia, mỗi buổi sáng sớm, Vương Ngữ Yên đều đến thỉnh an mình cùng Hành Vân, nhưng hiện tại lại như thành người khác, trở về dáng vẻ trầm tư ngày xưa... lẽ nào... nguyên nhân là từ mẹ nàng? "Ân... Ta không có gì, chỉ là... Chỉ là có chút phiền muộn." Vương Ngữ Yên trả lời úp úp mở mở. Tối hôm qua, cả đêm nàng nằm thao thức, suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được vì sao hai nữ tử có thể yêu nhau? Đoàn Dự gặp Vương Ngữ Yên buồn bã liền muốn tìm cách chọc cho nàng vui, vì thế vui vẻ nói "Nếu Vương cô nương cảm giác nặng nề, vậy chúng ta ra ngoài đi dạo vài vòng để giải mối sầu, cô nương thấy thế nào?" Đoàn Dự đề nghị vu vơ nhưng lại là ý kiến tốt nhất lúc bấy giờ. Lý Thu Thủy mấy ngày nay bị níu chân ở Mạn Đà sơn trang, nhàn rỗi đến mức phát hoảng, trời sanh nàng tính hiếu động, bắt nàng yên vị một chỗ chảng khác gì ép nàng chịu cực hình.. "Tốt lắm, chúng ta cùng nhau bước chân vào chốn giang hồ, tiêu diêu tự tại. Ngữ Yên, ngươi đồng ý chứ?" "A, ta... Tốt!" Vương Ngữ Yên vẫn còn bối rối vì nút thắt trong lòng chưa được gỡ, điều này làm cho Vu Hành Vân cảm thấy kỳ quái. Hành Vân vốn tinh ý và sâu sắc, nên dễ dàng nhận thấy Ngữ Yên mang trong lòng một mối tâm sự vô cùng lớn, lại không thể bày tỏ khúc mắc cùng ai. "A, kia rồi! Ta sẽ nói A La cho tiểu tử ngươi đi theo hầu cận bọn ta, được chứ?" Lý Thu Thủy vừa nãy đã trông thấy nét không vui trên gương mặt của Đoàn Dự, đoán biết hắn đang lo không có cách gì rời khỏi Mạn Đà sơn trang nên tùy tiện giúp hắn một lần. Đoàn Dự nghe được lời vàng ngọc của Lý Thu Thủy, lập tức trưng ra thần thái vui mừng đến si ngốc. "Vô cùng đa tạ Lý cô nương ." Một tiếng "Lý cô nương" khiến cho Lý Thu Thủy có một chút rét lạnh nổi gai ốc, thực ra, bao nhiêu năm trời trôi qua, nàng vẫn chưa quen được kiểu xưng hô của thời cổ đại này. Cáo biệt Vô Nhai Tử cùng A La, bóng dáng họ càng lúc càng nhỏ dần rồi khuất hẳn, cả nhóm người, mang theo cả Hư Trúc bắt đầu chặn đường vào chốn giang hồ. Đoàn Dự cùng Hư Trúc tính khí hợp nhau, nhanh chóng trở thành huynh đệ kết nghĩa. Chính là dọc theo đường đi, Vương Ngữ Yên vẫn giữ vẻ mặt hoang mang, rất đáng lo lắng. Vu Hành Vân đem suy nghĩ của mình nói lại với Lý Thu Thủy, khuyên nhủ nàng đêm nay tìm một cơ hội hảo hảo mà khai đạo giúp Vương Ngữ Yên. "Ngữ Yên, ta có thể vào không?" Lý Thu Thủy ở ngoài cửa hỏi. "Mời vào!" Vương Ngữ Yên cũng muốn mượn cơ hội lần này đem nghi vấn trong lòng cởi bỏ, bằng không nàng sẽ bị vấn đề dày vò cả đời. "Ngữ Yên, hôm nay cả ngày sao lại rầu rĩ không vui, là có người khi dễ ngươi ư? Có phải... Mộ Dung Phục?" Trong suy nghĩ của Lý Thu Thủy, ngoại trừ Mộ Dung Phục tiểu tử thối tha kia thì chẳng còn ai có thể ảnh hưởng lớn đến Ngữ Yên như thế. Vương Ngữ Yên nhẹ lắc đầu nói "Không phải, đối với biểu ca, ta đã không còn mang lòng yêu thương y nữa. Chuyện là... Tối hôm qua ta... Ta đi dạo ra căn chòi phía sau núi..." Lý Thu Thủy trong lòng căng thẳng, xem ra tối hôm qua, chuyện càn rỡ của mình và Hành Vân đều bị Ngữ Yên thấy được, khó trách hôm nay ánh mắt nàng nhìn mình và Hành Vân có chút kì lạ. "Ngươi thấy tất cả à?" Vương Ngữ Yên gật gật đầu. "Vậy ngươi có muốn hỏi ta gì không?" "Có..." Vương Ngữ Yên mở to đôi mắt long lanh, đối mặt trực tiếp với cái nhìn của Lý Thu Thủy. Nàng cố lấy hết dũng khí nêu lên vấn đề nan giải trong lòng "Ngươi cùng Hành Vân tổ mẫu có phải là quan hệ... Là quan hệ gì?" "Đúng như ngươi đoán đấy. Hành Vân và ta yêu nhau!" Lý Thu Thủy không e dè mà nói thẳng ra mối quan hệ của hai nàng. Bọn họ là người một nhà, Thu Thủy thiết nghĩ cũng chẳng cần giấu diếm, sớm muộn gì mọi người cũng biết cả thôi. "Từ ngày đầu tiên ta gặp nàng, ta đã đem lòng say đắm vị đại tỷ lạnh lùng, tức là Hành Vân tổ mẫu ngươi. Lẽ ra chúng ta có thể cả đời khoái hoạt trên Thiên Sơn đỉnh, nhưng trời lại không toại lòng người ... " Lý Thu Thủy đem mọi việc các nàng đã trải qua kể lại cho Vương Ngữ Yên nghe, kể cả chuyện vui, lẫn chuyện buồn.