Hôm nay, ngày Lý Thương Hải cùng Vô Nhai Tử thành thân, rất nhiều võ lâm môn phái nhận được thiệp mời đùn đùn kéo tới chung vui, thế nhưng võ lâm bát đại môn phái lại không được mời đến.

Hết thảy mọi người đều nghĩ, phái Thiên Sơn bỏ qua bát đại môn phái võ lâm, nguyên nhân chỉ có một, đó là Tiêu Dao quá cao ngạo, xem thường người khác, cho rằng các phái khác không đủ tiêu chuẩn để nhận thiệp lên Thiên Sơn. Bát đại môn phái liền lấy đấy làm cớ, mở đại hội võ lâm quyết định diệt trừ phái Thiên Sơn.

Thật ra, trong lòng bọn họ có mưu đồ khác. Họ sợ rằng bang phái này sẽ uy hiếp địa vị của họ trong chốn võ lâm, dù cảm giác đó chỉ mơ hồ như có như không, nhưng họ nhất định tìm cách thanh trừ hậu họa.

"Các vị... Hôm nay ta mời các vị trong bát đại môn phái đến đây tụ họp, mục đích chính là nhờ các vị hợp lực giúp ta tiêu diệt bọn yêu nghiệt phái Thiên Sơn"

Võ lâm minh chủ, người đứng đầu trong bát đại môn phái có chút kích động kích động, dõng dạc nói

"Nghe nói hơn một năm trước, bảo bối gia truyền của Lương gia - Hỏa Long Châu bị người cướp đi, theo nguồn tin cậy báo về, người cướp đi Hỏa Long Châu thuộc phái Thiên Sơn. Các nàng dùng thủ đoạn bất chính uy hiếp Lương trang chủ, thế nên chúng ta không thể ngồi yên không lý đến."

"Lãng trưởng môn nói thật hữu lý, chúng ta cho dù không vì chính mình lo nghĩ cũng phải vì thiên hạ võ lâm suy nghĩ, huống chi đây là chuyện của Lương trang chủ!"

Lý Uy Long từ trước đến nay thích kích động cường hào, hiện tại lại bắt đầu châm ngòi thổi gió, nhưng hắn không thể nào ngờ được, việc làm của hắn hôm nay chính là rước họa vào thân.

"Lương mỗ không dám nhận, chỉ hy vọng các vị có thể giúp ta một tay, giành lại truyền gia chi bảo Hỏa Long Châu, tại hạ tự nhiên vô cùng cảm kích!" Lương Uy thở dài một hơi, thầm nghĩ: "Đoạt lại Hỏa Long Châu mới là tối trọng yếu, không tiếc cùng đám người tự đại này "Trao đổi" một phen".

"Một khi đã như vậy, chúng ta nên thương lượng một chút về kế sách đối địch..."

Phía trên Thiên Sơn hiện giờ, không khí hoàn toàn khác. Người qua kẻ lại tấp nập hơn xem hội, đèn hoa giăng kết đỏ rực cả mọi ngõ ngách, tiếng nhạc du dương vang lên hoan hỉ bất tận khiến lòng người không khỏi xôn xao. Tiệc đông náo nhiệt, lại thiếu mất thân ảnh của hai người nữ nhân tuyệt sắc, thế nhưng chẳng ai để ý điều đó, bởi vì, nhân vật chính của ngày hôm nay là Vô Nhai Tử cùng Lý Thương Hải.

Tiểu Hồng lo lắng đi tìm tam tiểu thư Lý Thu Thủy của nàng, phần vì nàng đã không được nhìn người đó suốt gần một tháng nay, phần vì người đó là chủ hôn, vậy mà hôn lễ sắp của hành lại không thấy người đâu.

"Hoàn Nhạn, ngươi có gặp tam tiểu thư không?"

"Không có, tam tiểu thư không phải ba tháng trước đã trở về rồi sao? Người lại đi chơi mất bóng mất dạng nữa rồi à?" Hoàn Nhạn mang một ít tiếu ý trong lời nói, toàn đỉnh Thiên Sơn này, ai cũng biết tam tiểu thư rất thích chơi trò mất tích, lần nào cũng khiến Tiểu Hồng nàng vừa nhớ vừa lo.

"Ai nha, ta không giỡn với ngươi, hôn lễ tứ tiểu thư sắp chính thức bắt đầu, thế mà không thấy bóng dáng tam tiểu thư đâu cả!" Tiểu Hồng đột nhiên nghĩ tới chỗ ở của đại tiểu thư, tam tiểu thư thích nhất đến đó chơi. Vì thế liền vội vàng vội vội chạy đến biệt viện của Hành Vân, chỉ thấy một mình Thu Nguyệt đang đứng trước sân lặng lẽ quét dọn.

"Thu Nguyệt, ngươi có thấy tam tiểu thư đến đây không?"

"Ta... Ta cái gì cũng đều không thấy... Ta cái gì cũng đều không nhìn..." Thu Nguyệt trả lời Tiểu Hồng chỉ mỗi một câu nói kia, trông qua bộ dáng của nàng thật giống vừa bị ai làm cho mê sảng, choáng váng, hồn siêu phách lạc. Nguyên lai là buổi tối tháng trước nàng bỗng nhiên thấy Lý Thu Thủy mang theo rất nhiều sách lén lút vượt tường vào khuê phòng Vu Hành Vân, Thu Nguyệt thực ra cũng không thèm để ý, nhưng lại nhịn không được tò mò... cuối cùng lén lút đi đến bên kia cánh cửa nhìn vào trong.

Ai ngờ lại phát hiện một bí mật kinh thiên đại, đại tiểu thư cùng tam tiểu thư trong lúc đó có cái loại kia quan hệ. Thu Nguyệt kinh hoảng, không cẩn thận đụng phải vách tường. Tiếng động cực nhỏ này cũng không lọt qua khỏi thính giác của Hành Vân. Đó là lí do vì sao hiện tại nàng ta lại biến thành bộ dạng hoảng hốt đến tột ùng như thế. (A, tất nhiên Hành Vân đã làm gì nàng rồi, mà nàng làm gì thì ta không rõ lắm)

Tiểu Hồng thấy mình không thể điều tra được hành tung của tam tiểu thư từ Thu Nguyệt, bất đắc dĩ buông tha nàng, kiên nhẫn ở lại biệt viện chờ tam tiểu thư trở về.

********************************

Phía sau cánh cửa động Thiên Sơn, Lý Thu Thủy dần dần tỉnh lại. Nàng không biết mình đã bất tỉnh như thế bao lâu. Nàng chỉnh sửa lại thắt lưng, hướng Vu Hành Vân nói

"Hành Vân, Hành Vân, chúng ta nghỉ ngơi trước một chút được không?"

"Thu Thủy, Ngườikhông thể như vậy được..." Vu Hành Vân tuy nhắm hai mắt, nhưng nhất cử nhất động của Lý Thu Thủy nàng đều đoán biết được. "Luyện công bắt buộc phải tĩnh tâm, ngưng thần, người như vậy làm sao có thể luyện Bắc Minh thần công!"

"Ta biết, nhưng chúng ta đã ở đây quá lâu, hôm nay là hôn lễ Thương Hải muội muội cùng nhị sư huynh, chúng ta không tham dự chẳng phải không hợp lễ hay sao?" Lý Thu Thủy kỳ thật rất muốn đi nháo động phòng, vả lại, trong sơn động lạnh như băng này, nàng sắp chịu đựng không nổi nữa.