"Hoàn hảo, may mắn ta biết người vào là Người, bằng không hậu quả thật không tưởng nổi!" Vu Hành Vân mỉm cười nhìn Lý Thu Thủy, xem vẻ mặt nàng lo lắng, ngược lại có vẻ như chính mình có lỗi với nàng.
"Hành Vân, về sau nếu nàng luyện những loại võ công cần không gian thanh tĩnh, ngàn vạn lần không được ở trong phòng! Vạn nhất ngày đó ta tái lỗ mãng xông vào... khiến nàng tẩu hỏa nhập ma thì sao, huống hồ...trong phòng này chỉ có thể luyện một loại công phu..." Lý Thu Thủy thì thầm bên tai Vu Hành Vân, khiến mặt Hành Vân lập tức trở nên phiến hồng, vội vàng đổi đề tài: "Người đêm nay đến... chỉ vì theo ta tán gẫu chuyện này?" "Đương nhiên không phải, ta vừa mới... dụ được sư huynh giao ra võ công đệ nhất!" Lý Thu Thủy cười hì hì phất phất quyển Bắc Minh thần công trong tay, nàng biết Vu Hành Vân rất si mê võ công, nhìn thấy khẳng định sẽ thích. "Bắc Minh thần công? Người làm sao mà lấy được?" Vu Hành Vân đứng bật dậy, cầm lấy quyển Bắc Minh thần công nhanh chóng lật xem, nét mặt đầy vẻ kinh hỉ. Nàng rất sớm dự đoán được đây là võ công cao thâm nhất của bản phái, tiếc rằng lúc trước sư phụ chỉ truyền cho Vô Nhai Tử, vậy nên nàng cùng quyển sách này đã không có duyên từ ngày đó. "Ha ha, tất nhiên là ta ép hắn đưa ra đấy!" Lý Thu Thủy cố tình không nói rõ, đợi Vu Hành Vân nổi lòng hiếu kỳ mới tiếp tục nói "Vừa rồi ta đi tìm sư huynh, cũng chỉ nói với hắn một câu 'Nếu ngươi không có sính lễ, ta đây đem Thương Hải giấu đi, cho ngươi cả đời gặp không nàng!' kết quả... Hắn đưa ta bản Bắc Minh Thần Công xem như sính lễ!" "Ha ha...Xem ra chỉ có tiểu sư muội thông minh nhà ngươi mới có thể khiến sư đệ chịu thua thôi." Vu Hành Vân để quyển Bắc Minh thần công xuống "Ta biết Ngườicũng muốn luyện tập môn võ công này, không bằng ta với người cùng luyện đi, dù sao Ngườiđối với bí tịch võ công cũng luôn lười xem." Lý Thu Thủy như một đứa nhỏ bị nắm giữ bím tóc, lập tức giải thích: "Không phải người ta lười đâu, người ta là muốn cái gì tốt cũng đưa cả cho nàng! Chẳng qua chỉ muốn học một vài chiêu trong đó để mở rộng tầm mắt thôi." "Thật không? Nếu... Người muốn học vài chiêu, ta có thể dạy người ngay đấy..." Vu Hành Vân từng bước một đến gần Lý Thu Thủy, nhìn Vu Hành Vân cười ẩn ý, Lý Thu Thủy không khỏi hốt hoảng, bắt đầu lùi bước, không cẩn thận đụng phải cạnh giường. Thật sự là tiền vô lộ tiến, hậu vô lối lui (tiến không được, lùi không xong), xem ra đêm nay nàng khó tránh khỏi ma trảo! ---------------------phân cách tuyến ---------------- "Ai nha, thực mệt a..." Lý Thu Thủy dùng hết sức lấy Vu Hành Vân làm trụ mới có thể trườn lên trên, thầm trách người này đã khiến nàng tốn hao nhiều tinh lực. Đột nhiên nhớ ra sư tỷ hứa hôm nay sẽ dạy nàng Bắc Minh Thần Công, Thu Thủy liền nhẹ nhàng "im ắng" tiến tới bên tai Vu Hành Vân, bất ngờ hét lớn: "Hành Vân, rời giường !" "A, lỗ tai của ta bị Ngườilàm điếc rồi đó!" Vu Hành Vân đang mơ màng phải bừng tỉnh sau tiếng thét chấn thiên động địa kia, kể ra, cả trên đời này chỉ có mỗi Lý Thu Thủy mới dám làm như thế, đổi lại người khác, chắc chắn hắn đã sớm được Vu Hành Vân tiễn đi gặp Diêm Vương. "Nàng đã nói hôm nay sẽ dạy ta Bắc Minh thần công đích, nhanh đứng lên!" Lý Thu Thủy sẵn giọng. "Được được, ta biết mà. Tuy nhiên, luyện công không nên quá vội vàng nôn nóng, bằng không rất dễ tẩu hỏa nhập ma." Vu Hành Vân dặn dò Lý Thu Thủy, sợ tiểu sư muội lém lỉnh này chưa học xong bước trước đã muốn bước tiếp bước sau, đến lúc đó dù Vu Hành Vân nàng có công lực cao thâm tới đâu không thể cứu được. "Được rồi, ta đây biết rõ a..." Lý Thu Thủy lôi kéo Vu Hành Vân rời giường, buộc nàng mặc quần áo tử tế mới chịu buông tay. "Thu Thủy, bây giờ chúng ta luyện tập nội công tâm pháp, nhớ kỹ... phải tuần tự luyện từng bước một, không được hấp tấp!" Vu Hành Vân và Lý Thu Thủy cùng nhau bắt đầu vận khí, căn cứ theo phương pháp tu luyện trong bí tịch Bắc Minh Thần Công mà luyện tập qua một lần. Lý Thu Thủy theo chỉ dẫn của Hành Vân, từng bước một thông qua dễ dàng, cuối cùng tiến đến trạng thái khiến nàng cảm nhận được cơ thể không ngừng biến hóa. Đây chính vì nội lực đều tập trung ở đan điền khiến cho lúc vận khí trong cơ thể như có như không, tuy nhiên, vẫn có thể cảm giác được nội lực thực sự có tồn tại.