Bởi vì sắp đến Tết, vào một buổi chiều tràn ngập ánh mặt trời, rốt cục Dương Sóc cũng đã quyết định dọn dẹp cái ngăn tủ tràn đầy mùi băng phiến kia.

Sau khi mở ngăn tủ ra, anh rốt cục đã có một lý do trọn vẹn có thể tới thăm Trần Mặc!

Trong ngăn tủ có một xấp quần áo mà hôm đó Dương Sóc dẫn Trần Mặc đi mua, từ áo trong đến áo ngoài, còn có áo len mới… Đóng gói cũng chưa xé, cứ lẳng lặng gọn gàng nằm trong ngăn tủ.

Dương Sóc cau mày nhìn chằm chằm vào đống quần áo ấy một hồi, sau đó xoay người lặng lẽ đi tới chỗ tủ giày, từ bên trong lấy ra một cái hộp.

Đây là một cái hộp bánh trung thu bằng sắt khá đẹp, Trần Mặc tìm thấy ở trong bếp, vứt đi thì tiếc, thế là lấy làm đồ trưng dụng để tiền mua đồ ăn còn thừa, sau đó Dương Sóc nếu có tiền lẻ cũng bỏ vào. Lúc Trần Mặc đi, anh cứ sợ thấy vật nhớ người, vì thế cái hộp này vẫn đặt trong tủ giày, cho tới giờ anh cũng chưa liếc mắt qua.

Cái hộp bị lôi ra ngoài kêu rầm rầm, Dương Sóc mở hộp ra xem, thấy bên trong từ tiền xu đến tiền giấy chiếm đến hơn nửa cái hộp.

Trần Mặc ngoại trừ hai mươi tệ tiền gọi xe taxi thì một xu cũng không lấy đi.

Dương Sóc nghĩ mà lòng thấy đau, thậm chí còn đau hơn cả cái lúc bị súng bắn trúng. Anh cho rằng Trần Mặc nhất định sẽ mang quần áo đi, sẽ lấy tiền ở đây đi, dù sao trên người cậu chẳng có cái gì… Thế nhưng, mấy thứ kia vẫn còn nguyên vẹn trong gian nhà của anh.

Mũi Dương Sóc có hơi xót.

Anh tìm lấy một cái túi to, sau đó nhét hết quần áo vào bên trong, lúc gần nhét hết, anh đột nhiên tỉnh ra, nghĩ đến tình cảm của mình, trong hơn nửa tháng Trần Mặc tồn tại đã có chút biến đổi kỳ diệu… nhưng những biến đổi ấy khiến anh cảm thấy rất mờ mịt.

Dương Sóc dọn hết đồ, túm lấy chìa khóa xe rồi đi ra cửa, đi thẳng tới khách sạn Thiên Thành.

Anh xuống xe, đứng ở cửa nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Trần Mặc, nhất thời trở nên hoảng hốt: cậu ấy, chẳng lẽ không ở chỗ này?

Bảo vệ của khách sạn đi tới: “Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn ở trọ sao?”

Dương Sóc lấy lại tinh thần: “À, không… tôi tìm người, người mà trước đây ở chỗ này làm tiếp tân… Trần Mặc í, còn làm không?”

Bảo vệ mỉm cười: “Tiểu Trần á, hôm nay cậu ấy làm ca đêm, bây giờ chắc đang ngủ ở ký túc xá đó, ngài là gì của cậu ấy?”

Dương Sóc nói: “Tôi là anh họ của cậu ấy, sắp tới Tết rồi, tôi đem qua cho cậu ấy chút quần áo mới, thuận tiện thăm cậu ấy, đã lâu cậu ấy chưa về nhà.”

“Là vậy à? Anh chờ chút nhá, tôi chỉ chỗ ký túc xá cho.” Bảo an rất là nhiệt tình với người anh họ của Tiểu Trần: “Tiểu Trần tốt lắm, rất thành thật, cũng rất chịu khó… Chúng tôi đều lôi thôi, ký túc xá đều là do Tiểu Trần dọn dẹp, ha ha ha ha ha.”

Dương Sóc ngoài thì phải phải, trong thì thầm oán: MD, thấy người nhà tao thành thật thì tụi mày bắt nạt hả? Lại còn dọn dẹp cái chuồng lợn cho nhà chúng mày! Đúng là không biết xấu hổ!

Bảo vệ chỉ đường cho Dương Sóc tới ký túc xá, nói cho anh là tầng mấy, số nhà bao nhiêu, sau đó về chỗ làm việc tiếp.

Dương Sóc cảm ơn bảo vệ, sau đó vội vã chạy tới khu ký túc xá dành cho công nhân viên khách sạn, tìm được cái biển số nhà ấy.

Cửa đang khép hờ, Dương Sóc lén nhìn vào trong, trong đó trống trơn, không có ai khác. Trần Mặc đang đưa lưng về phía anh, nằm úp sấp trên bàn không biết đang nhìn cái gì.

Dương Sóc thấy chiếc áo len ấy trên người cậu, chính là cái lúc anh lần đầu gặp cậu, bị con khỉ Diêu Dương nói rất quê ấy.

Trần Mặc đã cắt tóc rồi, phía sau không che cổ được, chỉ còn lại có một đoạn lởm chởm.

Dương Sóc nhớ tới cảm giác xoa lên mái tóc mềm mại ấy, lòng bàn tay bắt đầu ngứa.

“Hey, làm gì đây?” Đột nhiên có người lên tiếng.

Trần Mặc quay đầu lại nhìn ra ngoài, nhìn mà giật cả mình.

Dương Sóc thấy có một người đàn ông đi tới, mặc quần áo đầu bếp, chắc là công nhân trong khách sạn: “Xin chào, tôi là anh họ của Trần Mặc, đến thăm cậu ấy.”

“À, anh họ à?” Đầu bếp đi tới bên cạnh anh trực tiếp đẩy cửa ra: “Tiểu Trần, có người đến thăm nè.”

Trần Mặc vội vã đứng lên, ghế cũng bị đụng đổ.

Dương Sóc vào phòng nâng ghế dậy, sau đó nhìn mặt cậu ấy đang đỏ lên: “Bị bệnh à?”

“Không… Không có, sao anh lại tới đây?” Trần Mặc có chút không biết làm sao.

“Anh họ cậu đến thăm đấy, tốt thật.” Đầu bếp vẻ mặt ao ước nhìn cái túi to đùng trong tay Dương Sóc: “Còn mang theo đồ cho cậu nhá.”

Dương Sóc ấn Trần Mặc ngồi xuống, sau đó đặt túi bên chân cậu: “Đúng vậy, tôi mang cho cậu ấy mấy bộ quần áo, cậu ấy cũng chẳng biết tự mua.”

“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Trần bình thường ngay cả cửa cũng không ra, một không hút thuốc hai không uống rượu ba không đánh bài, ngay cả ăn vặt cũng không, rất là thành thật.” Đầu bếp cười vỗ vỗ vai Trần Mặc: “Nhưng mà người tốt, thấy ai cũng mỉm cười, chúng tôi đều rất thích cậu ấy.”

“Vậy làm phiền các anh rồi.” Dương Sóc lấy thuốc ra đưa cho đầu bếp một điếu: “Chẳng hay anh họ gì?”

Đầu bếp nhận lấy điếu thuốc, châm lửa rồi khụ khụ: “Tôi họ Thôi.”

“Thôi ca, sau này Trần Mặc đành làm phiền các anh.” Dương Sóc chỉ có mỗi điểm ấy là tốt, thấy ai cũng quen được.

“Hê, kể ra thì, ra ngoài làm thuê đều là anh em, ai lại mặc ai chứ? Hơn nữa, Tiểu Trần là cậu bé tốt, dĩ nhiên là cần phải săn sóc rồi.” Thôi đầu bếp vui tươi hớn hở châm lửa: “Tiểu Trần à, đã ăn chưa?”

Trần Mặc nửa ngày không xen được câu nào, chỉ có thể ngồi yên, thấy Thôi đầu bếp hỏi cậu, mau chóng trả lời: “Còn chưa ăn, ba giờ mới đến giờ cơm mà.”

Thôi đầu bếp gật đầu: “Chỗ nhà hàng chúng ta làm, chỉ có điểm ấy là không tốt, giờ ăn cơm cũng không giống với nơi khác, lúc người khác ăn, chúng ta đang bận, chờ bọn họ ăn xong rồi, chúng ta mới ăn.”

Dương Sóc vội vã nói: “Các anh vất vả quá.” Anh nhìn lướt qua Trần Mặc đang cúi đầu: “Nếu không thì, đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi?”

Thôi đầu bếp phẩy phẩy điếu thuốc: “Không đi không đi, hai anh em các cậu đi đi, đã lâu không gặp nhau phải không? Mang Tiểu Trần ra ngoài ăn một bữa ngon đi, nhìn cậu ấy gầy thế này, giống y như là một đứa con gái ấy.” Nói xong thì đi ra.

Dương Sóc quay đầu lại túm Trần Mặc: “Đi thôi, đi ra ngoài ăn một bữa cơm với tôi.’

Vẻ mặt Trần Mặc phức tạp nhìn anh, không hề nhúc nhích.

Dương Sóc ngẩng đầu nhìn chung quanh, nhìn thấy trên một cái giường có bày vài món bộ quần áo quen thuộc: “Đó là giường của cậu?”

Trần Mặc vẫn im lặng.

“Ngăn nào là ngăn tủ của cậu?” Hai bên trái và phải cửa có bày một loạt ngăn tủ, chắc là tủ dành cho nhân viên để đồ dùng cá nhân vào. Anh đi qua xem, thấy từng ngăn tủ đều dán nhãn, một ngăn tủ cao nhất có viết tên Trần Mặc, trên tủ có cắm một cái chìa khóa.

Dương Sóc mở tủ ra, sau đó lột lớp nilon bọc quần áo ra, rồi nhét từng chiếc vào một.

“Anh đang làm gì?” Trần Mặc đứng lên nhìn anh.

Dương Sóc lạnh lùng trừng cậu: “Tôi hôm nay khó chịu lắm đấy, cậu đừng nói nhảm với tôi.”

Trần Mặc cắn môi, không nói gì.

Dương Sóc nhét hết vào rồi, lại giũ tung chiếc áo len mới, ngang ngạnh mặc vào cho Trần Mặc: “Đi ra ngoài ăn.”

“Không cần, tôi còn nửa giờ là tới giờ ăn rồi.” Trần Mặc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn.

Dương Sóc cười nhạt: “Phải, ngay cả thời gian ăn một bữa cơm với tôi cũng không có?”

Trần Mặc lại cúi đầu.

“Cậu con mẹ nó đến tột cùng là muốn làm sao? Lão tử không phải là ngày đó không đưa cậu đi thôi sao? Quần áo mua cho cậu cũng không cần! Cứ bướng cái gì chứ?” Dương Sóc nổi giận, anh kéo Trần Mặc qua bắt đầu lục túi: “Các cậu đã phát tiền lương chưa?”

“Chưa, còn chưa có…” Trần Mặc dùng sức tránh.

Dương Sóc rốt cục mò được 5 hào tiền xu, ba một tiếng ném lên bàn: “Cậu chỉ có 5 hào?” (cần tham khảo thêm thông tin về mệnh giá tiền tệ thì vào đây)

Trần Mặc ngập nước trong mắt, nhưng vẫn bướng bỉnh chịu đựng như trước: “Anh cho tôi tiền, tôi gọi xe mất không ít, sau đó lại mất tiền cắt tóc, mua một lọ sữa rửa mặt… Tôi sẽ trả cho anh.”

“Tôi mẹ nó…” Dương Sóc chán nản: “Cậu đến tột cùng cự nự cái gì? Trên người có 5 hào cậu sống được một tháng à? Dù là có bao ăn bao ở, cậu chẳng lẽ không cần mua gì? Không ăn hoa quả à?”

Trần Mặc gảy góc bàn: “Cơm tối có hoa quả.”

Dương Sóc thực bó tay với Trần Mặc, anh móc túi tiền của mình ra, đếm lấy năm trăm tệ nhét vào túi Trần Mặc.

Trần Mặc né tránh: “Tôi không cần, còn nửa tháng là phát tiền lương rồi.”

Dương Sóc cũng tức giận: “Cậu không nhận tôi đánh cậu đấy, lão tử mới vừa bị thương xong, tâm tình không tốt đâu.”

Trần Mặc bất động: “Anh bị thương?” Cậu bỗng nhảy dựng lên: “Tin tức kia, nói có cảnh sát bị thương…” Nói xong thì đi lục góc để báo.

Dương Sóc vội vàng kéo cậu: “Đúng đúng, chính là nói tôi, tôi bị thương, cậu còn làm khổ tôi, để lão tử mang cái chân thương tật chạy tới đây xem cậu bướng.”

Tay Trần Mặc run cả lên: “Xin…xin lỗi….”

“Cậu xin lỗi cái gì? Cũng đâu phải cậu nổ súng.” Dương Sóc thấy nước mặt như nước vỡ đê trên mặt Trần Mặc, thở dài: “Được rồi cậu đừng khóc, người khác thấy còn tưởng tôi bắt nạt cậu, đừng khóc nữa… cậu mấy giờ đi làm?”

Trần Mặc túm góc áo cậu: “Năm… năm giờ?”

“Tôi còn chưa ăn cơm đây, xin hỏi có thể đi cùng tôi ăn bữa cơm không? Coi như nể mặt tôi bị thương?” Dương Sóc cũng không lấy giấy vệ sinh từ đầu giường ai lau mặt cho Trần Mặc: “Đừng khóc mà, đi rửa mặt đi, đã lâu không gặp rồi, sao cứ gặp tôi là khóc vậy.”

Trần Mặc cố cười, cởi cái áo lông bị Dương Sóc choàng vào ra, sau đó đến phòng nước rửa mặt.

Dương Sóc thấy cậu lôi cái chậu rửa mặt cá nhân ra, lấy ra một lọ sữa rữa mặt. Cái lọ màu làm kia anh quen mắt lắm, một siêu thị tầm tầm cũng có bán, một lọ giá 1 tệ 5/1 bao.

Dương Sóc mang Trần Mặc đi ăn Dương Hạt Tử(1), vừa ăn vừa hỏi chuyện công việc của cậu.

(1)Dương Hạt Tử hay còn gọi là Dương đòn dông, Dương Yết tử, là cột sống dê hình dạng giống với rết nên gọi là yết tử(rết), thường dùng để làm nước nấu lẩu, tên tiếng anh là Lamb spine hotpot, nói chung là đi ăn lẩu xương dê.

Trần Mặc gặm ngon lành: “Bọn họ đều rất tốt với tôi, quản lý cũng rất săn sóc tôi… Hơn nữa tiếp tân có thể gặp người nước ngoài, có thể luyện kỹ năng nói, tốt lắm.”

Dương Sóc thấy Trần Mặc đang gặm đầu xuông lộ ra cái răng nanh, mỉm cười: “Vậy là tốt rồi… làm cho tốt, sau này sẽ có cơ hội thăng chức.”

Trần Mặc gật đầu.

Một bữa cơm ăn khá lâu, Dương Sóc lại lôi cậu đi siêu thị mua cho cậu một đống đồ dùng: “Sau này phải về nhà nhiều vào, cậu làm ca sáng, về nhà ở mấy ngày… Có nghỉ phép không? Nghỉ rồi thì về, Diêu Dương cũng rất nhớ cậu.” (anh cứ phải lấy lý do lý trấu, hừ)

Trần Mặc vui sướng gật đầu.

Dương Sóc đưa Trần Mặc về, sau đó nhìn cậu giao ban. Giao ban xong lại bắt chuyện cùng với mấy người đồng sự khác của Trần Mặc, rồi mới yên tâm về nhà.

Kết quả hừng đông một hai hôm sau, Dương Sóc nhận một cuộc gọi, thiếu chút bị hù chết.