Gần đây, Dương Sóc luôn luôn chịu khó nhận công việc làm bên ngoài.

Bạch Tri Tiên rất kinh ngạc với sự tích cực của anh, chẳng hiểu ra sao đành đi hỏi Tần Việt.

Tần Việt âm thầm liếc nhìn Bạch Tri Tiên: “Có thể là do cậu ấy thấy cô đơn quá.”

Bạch Tri Tiên càng mờ mịt, Dương Sóc tới đây đã hơn một năm, sao bỗng nhiên lại cô đơn?

Tần Việt không nói, chỉ là ý vị thâm sâu nhìn trần nhà.

Bạch Tri Tiên đột nhiên tỉnh ngộ: “Nhóc ấy có phải đang yêu không?”

Tần Việt híp mắt: “Có phải tổ các anh gần đây tuyển nhiều người không?”

“Không có mà, sao hỏi thế?” Bạch Tri Tiên quang minh chính đại mở ngăn tủ của Tần Việt ra, lấy lá trà của y rồi tự đi pha.

“Bởi vì các anh lần lượt tới chỗ tôi ngồi, tôi nghĩ có thể là phòng làm việc của các anh bị trưng dụng.” Tần Việt dặn dò mấy việc với thuộc hạ, sau đó nhìn tên da mặt dày kia.

Bạch Tri Tiên dùng lớp da mặt dày chặn ánh mắt khinh bỉ của Tần Việt, sau đó cẩn thận hớp một ngụm nước trà: “Chậc chậc, trà ngon.”

Càng gần tới cuối năm, các vụ án nhỏ bé càng ngày càng nhiều, nhân viên phái tới các nơi tuần tra cũng tăng không ít.

Vốn Dương Sóc là phó tổ trưởng tổ trị an, chỉ cần ở phòng làm việc mở cuộc họp, bày mưu nghĩ kế là được rồi, thế nhưng anh không thế, anh nhất định xin chỉ thị đi ra ngoài.

Bạch Tri Tiên chẳng làm gì được, đành đồng ý.

Dương Sóc bắt đầu dạo quanh phạm vi quản lý của mình, sau đó bất tri bất giác đi tới cửa khách sạn Trần Mặc làm việc.

Nhà hàng Thiên Thành không hổ là một khách sạn bốn sao tập hợp các loại hình giải trí ăn uống ngủ trọ, chỉ nhìn cái cửa to đùng khí phái kia, cũng biết giá cả bên trong không giành cho dân chúng bình dân rồi.

Dương Sóc bên thì mắng chửi bọn tư bản, bên thì nhìn xuyên qua tấm kiếng thủy tinh vào bên trong.

Trần Mặc mặc một bộ đồ đồng phục tây trang màu lam sẫm, thắt cà vạt đỏ đậm màu, mặt tươi cười đứng ở bàn lễ tân tiếp đãi. Bộ đồng phục vừa người khiến cậu cả người trông rất tinh thần, hơn nữa càng đẹp hơn.

Dương Sóc bưng một cốc trà sữa nóng giá rẻ, si ngốc trông qua, cảm giác cậu bé nhà anh tuy rằng tinh thần thế, nhưng đã gầy đi nhiều. Vốn vất vả lắm mới chăm được chút thịt, bây giờ đều không còn nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy bị mái tóc mềm mại vây quanh, có vẻ càng nhỏ hơn, gần như bị người nhìn thành con gái. Dương Sóc chán ghét nhìn thoáng qua nữ nhân viên bên cạnh Trần Mặc, nghĩ rằng cô gái ấy còn chẳng đẹp bằng Trần Mặc nhà anh đâu.

Dương Sóc mỗi ngày đều nhìn, sau đó còn từ chỗ Tần Việt thăm dò bóng gió về cuộc sống của Trần Mặc.

Tần Việt bị làm phiền thậm tệ: “Nếu cậu lo thế, tự đi vào hỏi đi, anh nghĩ Trần Mặt nhất định sẽ rất chào đón cậu đấy.”

Dương Sóc nghẹn lời không trả lời được, anh không phải không muốn thăm, nhưng anh không tìm được lý do đi thăm, đi vào nói cái gì đây? Lúc người ta sắp đi làm, anh cũng mượn cớ từ chối, người sáng suốt hầu như đều có thể biết được đây là hành động không muốn có liên quan gì với bản thân nữa.

Dương Sóc đã hối hận rồi.

•••

Kiều Vân Phi trông thấy cái tên đàn ông mặt u sầu uống say khướt trước mắt này, cảm thấy khá là buồn cười. Gã gắp một miếng dưa chuột muối vào miệng nhai: “Cậu bé kia đâu? Lần trước cậu còn vội vàng sợ về nhà chậm để người ta lo cơ mà, sao hôm nay lại có thời gian ở đây uống rượu thế?”

Dương Sóc hớp một ngụm rượu xái: “Cậu bé? Anh nói Trần Mặc à? Cậu ấy đi làm rồi.”

“Đi làm rồi, là chuyện tốt mà, vậy cậu sao lại buồn rầu thế? Làm việc không thuận lợi à?”

Dương Sóc dùng sức xoa mặt, hận không thể chà xát ra một tầng da: “Không sao hết, em đây không phải nhớ anh sao, qua đây thăm anh thôi.”

Kiều Vân Phi buồn cười: “Cậu xách định là nhớ tôi? Mau dẹp đi, từ lúc cậu vào đây, chưa từng nhìn tôi ấy chứ.”

Yến tử ở bên cạnh tính sổ nghe thấy lời này, cười khúc kha khúc khích: “Ông chủ bị bỏ rơi rồi, anh Dương anh thực là xấu nhá.”

Mặt Dương Sóc sắp bị nặn thành bánh bao: “Sao Yến tử còn chưa về?”

“Anh nghĩ em thích xem hai ông già các anh tán gẫu chắc? Em tính sổ xong rồi sẽ đi, tuyệt đối không quấy rầy thế giới hai anh.” Cái miệng nhỏ của Yến tử lép ba lép bép, đốp lại Dương Sóc.

Kiều Vân Phi chuyển chủ đề: “Cậu bé kia làm công việc gì?”

“Tiếp tân khách sạn…” Dương Sóc ‘ợ’ một cái: “Chính là cái loại công việc ai vào cửa thì bọn họ sẽ cúi đầu khom lưng ấy.”

“Nếu cậu thực sự lo lắng cho cậu ấy, không bằng để cậu ấy tới chỗ tôi làm việc, tuy rằng có hơi mệt mỏi, nhưng mà gần nhà.” Kiều Vân Phi ngó quanh cái tiệm nhỏ của mình: “Tôi còn có thể để ý người ta giúp cậu, ha?”

“Không nên không nên.” Dương Sóc từ chối: “Người ta là sinh viên, khách sạn kia bốn sao đấy, còn có người nước ngoài tới nữa. Người ta tới đây thì không được trọng dụng á.”

“Phải phải phải, tới chỗ tôi thì không được trọng dụng.” Kiều Vân Phi tức giận: “Vậy cậu tự uống rượu giải sầu ha, tôi chẳng quản nổi cậu.”

•••

Gần đây thành phố C có vụ án giết người, nghe đâu phạm nhân lẻn tới thành phố B, khiến lòng người hoảng sợ. Sở công an phái người xuống các đồn công an và nhân viên, Dương Sóc trước đó lang thang ở một con đường giờ cũng bị điều qua luôn.

Dương Sóc bắt đầu lo cho Trần Mặc, bởi nghe nói phạm nhân vô cùng biến thái, chuyên thích hành hại trai gái cho đến chết, Dương Sóc cảm thấy Trần Mặc nhà anh đẹp như vậy, nhất định sẽ… .

Tần Việt quẳng cho Dương Sóc đang miên man suy nghĩ một cái tát: “Trần Mặc bình thường ăn ở đều trong khách sạn, hơn nữa nghe nói cậu ấy bình thường cũng không ra cửa, cậu đừng có quan tâm nữa. Anh nói cho cậu biết, lần này cái tên giết người ấy còn mang theo một tên nữa, cậu mà cứ phân tâm, cẩn thận không gặp lại được Trần Mặc nữa đâu.”

Dương Sóc nhức đầu, không biết nếu lỡ anh có chết, Trần Mặc có thể khóc vì anh không? (càng nghĩ càng thái quá =. =|||)

Lần tiêu diệt này rất thuận lợi, phạm nhân bị dồn vào một khu nhà trọ bỏ hoang, như ba ba bị bắt trong vại. Thế nhưng đáng tiếc duy nhất chính là trong lúc phạm nhân giãy dụa có làm thương mấy người, Dương Sóc cũng là một trong số đó.

Sau khi Dương Sóc khập khiễng đi từ bệnh viện trở về, quả là bị chê cười một trận.

Người khác đều bị trầy da, riêng anh, đạn xuyên qua bắp đùi gần chỗ giống nòi, thiếu chút thì Dương Sóc đã trở thành người thái giám số 1 của tân Trung Quốc rồi.

Bạch Tri Tiên có lòng tốt để anh nghỉ một tuần với lý do nghỉ tai nạn lao động, nhưng Dương Sóc thấy rõ là người này đang cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Tần Việt có lòng, y sợ Dương Sóc ở một mình sẽ buồn, thế là đặc biệt xách hầu tử nhà y qua giải buồn cho Dương Sóc. Kết quả tiểu hầu tử tới nhà Dương Sóc thì nhanh chóng biến thành Tề thiên đại thánh, mỗi ngày đều khiến anh tức điên người, điều này khiến Dương Sóc càng thêm nhớ Trần Mặc ôn hòa xinh xắn hiền lành hiểu chuyện.

Tần Việt bởi vì có người giúp y chăm hầu tử, cho nên vô cùng yên tâm đi công tác. Để lại Dương Sóc ở nhà kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, cuối cùng đành phải thờ ơ lạnh nhạt bị Diêu Dương làm khổ.

Thằng bé Diêu Dương không chịu được cô đơn, tự mình cũng có thể chơi đến vui vẻ, mỗi ngày lục túi Dương Sóc lấy tiền đi xuống nhà dưới mua một đống đồ mình thích, ngoại trừ đồ cay thì là đồ hải sản, thành tâm ức hiếp Dương Sóc bị thương, không thể ăn những đồ kích thích này.

Dương Sóc tức nghiến răng trèo trẹo, thầm nói Trần Mặc ở chỗ tôi nửa tháng cũng không mất nhiều tiền bằng cậu ở đây một ngày, cậu không biết xấu hổ sao? Lúc anh nói những lời phũ phàng ấy ra, Diêu Dương chỉ cười nhạt.

“Rồi sao? Anh thấy Mặc Mặc tốt hả? Hối hận đã tống người ta đi chớ gì? Đáng đời chưa, tự anh nội thương đi nhé. Chỗ Mặc Mặc người ta đi làm bây giờ ấy mà, ra ra vào vào đều là người có tiền, nói không chừng có ngày sẽ có một anh đẹp trai coi trọng Mặc Mặc, sau đó hai người đầu gối tay ấp, ai còn nhớ đến cái người suýt thì bị lủng tiểu kê kê chớ.”

Dương Sóc tức thiếu chút nữa phun cả gan ra, anh chỉ vào Diêu Dương: “Cậu ăn đồ của tôi dùng đồ của tôi, còn định tra tấn tôi hả? Cậu có phải nghĩ tôi không dám đánh cậu không? Nói cho mà biết, dù gia có bị gãy chân, cũng có thể đánh cậu đến mức Tần Việt cũng không nhận ra nổi.”

Diêu Dương chớp chớp mắt, lấy di động ra gọi: “Việt Việt, anh cứu mạng a! Tên không có kê kê kia luôn tra tấn em, anh mà không về mau, mạng em chẳng còn nữa…”

Tần Việt không biết ở bên kia đang nói gì, Diêu Dương vui vẻ ra mặt: “Vậy cứ thế nhé, anh mau về đi, người ta rất nhớ anh…”

Dương Sóc thấy cái dáng vợ nhỏ của Diêu Dương cứ muốn nôn: “Tần Việt lúc nào về?”

“Việt Việt nói rồi, anh ấy nói anh chừng nào đản đản bị thối rữa, anh ấy sẽ trở về!” Diêu Dương khẽ ngâm nga rồi đi vào phòng khách xem TV ăn đồ ăn vặt, để lại Dương Sóc máu chảy đầy mặt nằm thẳng cẳng trên giường.

Tần Việt rốt cục đã về.

Khi Tần Việt mang Diêu Dương đã được nuôi béo chừng 5 cân(=2,5kg) từ nhà Dương Sóc về, Dương Sóc chỉ kém không lạy Tần Việt năm lạy làm đại lễ. Anh rơi lệ đầy mặt nhìn gian nhà bị Diêu Dương phá hoại không còn là nhà, càng thêm nhớ nhung Trần Mặc.

Trần Mặc ở khách sạn, chậm rãi thích ứng với công việc này.

Công việc của cậu có ba ca lộn nhau, phải bảo đảm cả ngày 24h đồng hồ bàn tiếp tần đều phải có người.

Thông thường khách sạn có phòng trọ này, đều là ban ngày thì khá bận, buổi tối thì nhàn nhã.

Trần Mặc nói để mình thích ứng với công việc ở đây, thế là xin ca sáng của mình kéo dài một tháng. Thời gian làm việc 8 tiếng khiến cậu bận rộn, không rảnh suy nghĩ nhiều, như là nghĩ đến Dương Sóc kia.

Buổi tối là thời gian khó khăn nhất.

Công nhân viên trong khách sạn bình thường không có gì để tiêu khiển, hết giờ làm thì sẽ tụ tập với nhau đi dạo phố hay là đánh bài, nếu không thì lên mạng xem phim.

Trần Mặc thích bọn họ tới ký túc xá đánh bài, bởi vì bầu không khí náo nhiệt ấy, khiến nỗi bi thương của cậu không rõ ràng quá mức.

Trần Mặc rất nhớ Dương Sóc, khoảng thời gian trước xem TV thấy phát sóng là đã bắt được một tên phạm tội giết người, nhưng mà nghe nói có cảnh sát bị thương. Lòng cậu thoáng nhói đau, cầm tờ giấy viết số điện thoại của Dương Sóc đứng ở buồng điện thoại công cộng nửa ngày, cuối cùng cũng không gọi qua. Từng lời trên tờ giấy khắc sâu vào lòng Trần Mặc, từng chữ số cậu còn thuộc hơn cả số điện thoại nhà mình.

Nhưng mà chuyện ấy lại có ích lợi gì đây?

15

───