Đỗ Nhược ngây người.

Thấy Đỗ Hiểu Phong đang nhấc tay chuẩn bị đánh tiếp, cô vội quát to: "Đỗ Hiểu Phong, dừng tay lại!"

Cánh tay Đỗ Hiểu Phong dừng lại trong không trung, không cam lòng nói: "Chị, anh ta đã hại chị ra nâng nỗi này, hại gia đình chúng ta thế nào mà đến bây giờ chị còn bênh anh ta?

"Em nhìn xem đây là ai?" Đỗ Nhược chạy nhanh tới, đẩy Đỗ Hiểu Phong ra.

Cú đấm rất mạnh làm Kiều Cận Nam không đứng dậy được, anh lấy tay che nơi bị thương, bộ dạng vô cùng đau đớn, Đỗ Nhược cũng hoang mang lo lắng, ngồi xổm xuống: "Kiều... Kiều tiên sinh..."

Kiều Cận Nam vẫn không nói gì, nhưng Đỗ Nhược biết nếu không phải đánh trúng chỗ hiểm, thì anh ta đã sớm đánh trả rồi. Trời quá tối lại không có ánh đèn, Đỗ Nhược dè dặt vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào một thứ sền sệt ấm áp, vội vàng rụt trở lại.

Chảy máu.

"Còn không mau gọi xe cấp cứu!" Đỗ Nhược tức giận quát Đỗ Hiểu Phong.

Đỗ Hiểu Phong không ngờ cú đấm lại mạnh như thế, bị Đỗ Nhược quát liền vội vàng cầm điện thoại bấm số.

"Đỗ Nhược, cô ngu ngốc thật hay là đang giả vờ?" Đột nhiên Kiều Cận Nam cười lạnh, một tay che tầm mắt đứng lên, một tay cầm chìa khóa xe ném cho Đỗ Nhược, xoay người ngồi vào ghế phó lái.

Đỗ Nhược lúng túng cầm chìa khóa xe, cô... đúng là ngu thật...

Đỗ Hiểu Phong thấy hai người lên xe, cũng chạy theo mở cửa xe: "Chị, em tưởng... là Hà Khâm Sinh nên mới ra tay."

Đỗ Hiểu Phong định ngủ lại kí túc, trước khi đi ngủ lại nhận được điện thoại của Tần Nguyệt Linh nói Đỗ Nhược nhận điện thoại đã lâu, còn ấp úng nói gần đây cô nhận được rất nhiều đồ giá trị, hôm nay còn nhận được một chiếc đồng hồ xa sỉ, trên mặt khảm đầy kim cương: "Chị con... có lẽ nào quay lại với Hà Khâm Sinh?"

Đỗ Hiểu Phong dập máy, cũng không quan tâm cửa đã khóa hay chưa, chạy thẳng về nhà.

Cậu biết mấy năm nay các mối quan hệ của Đỗ Nhược rất đơn giản, người có thể tặng đồ đắt tiền, nửa đêm còn gặp mặt, trừ Hà Khâm Sinh ra thì còn ai?

Cậu bắt xe về, quả nhiên thấy Đỗ Nhược đang nói chuyện với một người đàn ông.

"Chị... Ven đường không có đèn cho nên em không nhìn rõ..." Đỗ Hiểu Phong xấu hổ vô cùng, 18 tuổi đầu vẫn còn làm chuyện lỗ mãng như thế, quan trọng là người cũng đánh rồi...

"Là Kiều tiên sinh phải không? Tôi xin lỗi."

Đỗ Nhược không quan tâm, Kiều Cận Nam mặc kệ cậu ta, trong xe vô cùng yên tĩnh. Đỗ Nhược không có tâm trạng nghe Đỗ Hiểu Phong giải thích, không cần cậu giải thích cô cũng biết cậu nhầm Kiều Cận Nam thành Hà Khâm Sinh.

Quan trọng người bị đánh là Kiều Cận Nam, nếu người đó là Hà Khâm Sinh thì có lẽ hậu quả không nghiêm trọng như vậy.

Cô nhớ lần đầu tiên gặp Kiều Cận Nam, câu đầu tiên anh ta nói với cô là: "Đưa tới đồn cảnh sát."

Không chứng cớ vẫn khẳng định cô lừa Kiều Dĩ Mạc, trực tiếp đưa tới đồn cảnh sát, còn muốn kiện cô, bây giờ Đỗ Hiểu Phong đánh anh, lại còn đánh trọng thương.

Nhìn Kiều Cận Nam chắc chắn anh ta là người coi trọng bề ngoài, cú đấm này... nếu gương mặt anh ta bị hủy thì phải làm sao?

Đỗ Nhược hoang mang.

Nếu Kiều Cận Nam kiên quyết muốn kiện Đỗ Hiểu Phong thì sao, hoặc là anh ta muốn tính toán rõ ràng, Đỗ Hiểu Phong mới lên đại học, dù bồi thường vật chất hay tinh thần thì nhà cô cũng không bồi thường nổi.

Đỗ Nhược vừa lái xe, vừa lặng lẽ quan sát Kiều Cận Nam, muốn mượn ánh đèn đường xem vết thương của anh thế nào.

"Đỗ tiểu thư, cô muốn tôi gãy tay gãy chân mới bỏ qua?" Kiều Cận Nam bị thương nên lửa giận dâng cao.

Đỗ Nhược vội vàng thu hồi tầm mắt, nghiêm túc lái xe.

Kiều Cận Nam không nói gì nữa, chỉ gọi điện thoại, nói tên một bệnh viện, sau đó "Ừ" mấy tiếng.

Bởi vì trong nhà có bệnh nhân, Đỗ Nhược quen thuộc bệnh viện này, ngầm hiểu chạy xe tới bệnh viện.

Có hai người đang chờ sẵn trước cửa bệnh viện, bọn họ vừa đến, liền đỡ Kiều Cận Nam đi kiểm tra trước.

Vào bệnh viện Đỗ Nhược mới nhìn rõ mặt Kiều Cận Nam, quả nhiên chảy rất nhiều máu, vì tay anh che vết thương nên cô không biết có tổn thương mắt hay không, nếu mắt bị ảnh hưởng thì vấn đề càng nghiêm trọng hơn...

Mặt Kiều Cận Nam vẫn sa sầm, Đỗ Nhược không dám hỏi anh, trong lòng khóc không ra nước mắt, không ngờ buổi tối lại thành ra thế này. Sớm biết thì có đánh chết cô cũng không gọi cho anh, anh ta muốn tặng cái gì thì mặc anh ta!

Đỗ Hiểu Phong nhìn Kiều Cận Nam, cũng trợn tròn mắt lên, im lặng đi theo Đỗ Nhược.

Kiều Cận Nam làm kiểm tra, hai chị em cô chờ bên ngoài, trên đường đi Đỗ Hiểu Phong nhận vài cuộc điện thoại, lúc này Đỗ Nhược mới phục hồi tinh thần lại: "Tiểu Phong, mẹ gọi điện thoại cho em nên em mới về nhà?"

Đỗ Hiểu Phong buồn bực gật đầu.

"Vậy em mau về đi, đừng để mẹ phải lo lắng, mình chị ở lại là được." Đỗ Nhược đuổi cậu đi.

Đỗ Hiểu Phong biết mình ở đây cũng vô dụng, chần chừ nói: "Chị, em xin lỗi..."

"Được rồi, sau này phỉa nghĩ kỹ rồi hãy làm, đừng lỗ mãng như thế." Đỗ Nhược nhìn bộ dạng áy náy của Đỗ Hiểu Phong, thở dài: "Em về trước đi kẻo mẹ lại lo."

"Vâng, có chuyện gì thì điện thoại cho em."

Kiều Cận Nam làm kiểm tra xong liền chuyển sang phòng bệnh, bệnh viện lại tiếp tục điều mấy bác sĩ tới, Đỗ Nhược vẫn không rõ, thật ra vấn đề nghiêm trọng là thân thể Kiều Cận Nam cao quý, cho nên mới huy động nhiều nhân lực. Cô ngồi một mình trên hành lang dài, không có ai để ý tới cô, mà cô không dám một mình đi trước nên đến khi trời mờ sáng, các bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, bốn bề yên tĩnh trở lại, cô mới lặng lẽ đi vào.

Hai người đi theo Kiều Cận Nam chỉ một người ở lại, Đỗ Nhược nhận ra là Trịnh Kỳ, đang ngồi bên giường bệnh trầm tư suy nghĩ. Kiều Cận Nam nằm trên giường bệnh, mắt phải băng lại, má phải sưng lên, còn có một vết rách, con mắt kia khép lại, chắc là ngủ thiếp đi.

Trịnh Kỳ nghe thấy tiếng động liền đứng lên, Đỗ Nhược cười xin lỗi, đang muốn hỏi thăm tình huống thế nào thì thấy Kiều Cận Nam mở mắt tỉnh dậy.

Anh chỉ hờ hững liếc mắt nhìn Trịnh Kỳ, Trịnh Kỳ ngầm hiểu trong lòng, lướt qua Đỗ Nhược ra ngoài.

Lòng bàn tay Đỗ Nhược đầy mồ hôi, cô im lặng một lúc lâu mới hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn về phía Kiều Cận Nam: "Kiều tiên sinh muốn giải quyết chuyện này thế nào?"

Kiều Cận Nam lạnh nhạt nhìn cô, cười nhẹ: "Đỗ tiểu thư thật kiêu ngạo."

Mặc dù Kiều Cận Nam không có nhiều bạn bè, cũng không thích giao tiếp với người lạ, nhưng ánh mắt nhìn người rất sắc bén. Nếu là một cô gái trẻ khác gây ra chuyện lớn như thế đã sớm khóc lóc giải thích, xin lỗi, còn Đỗ Nhược vẫn bình tĩnh hỏi anh biện pháp giải quyết, không phải là không sợ, mà là muốn giữ thể diện.

Đỗ Nhược không có để ý tới giọng nói khinh miệt của anh, lạnh lùng: "Tôi nghĩ Kiều tiên sinh không muốn nghe mấy lời xin lỗi vô dụng, có gì cứ nói thẳng, tránh lãng phí thời gian của ngài."

Đúng là Kiều Cận Nam không thích bộ dạng giả vờ áy náy, nhướng con mắt vẫn còn lành lặn: "Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, Đỗ tiểu thư có thể tìm luật sư tư vấn xem gương mặt này trị giá bao nhiêu tiền, rồi tìm bác sĩ hỏi xem mất mấy ngày tôi mới có thể khôi phục hoàn toàn, sau đó tổn thất nghỉ làm việc, mỗi ngày tập đoàn Thịnh Thế tổn thất bao nhiêu tiền. Tôi là một thương nhân, cứ bồi thường tiền tôi sẽ không tính toán với cô."

Đỗ Nhược cắn môi, bây giờ ngay cả cơm áo ấm no cô cũng phải lo lắng, dù là gia cảnh giàu có trước đây, cô cũng không bồi thường nổi cho Kiều Cận Nam.

"Tôi không có tiền." Đỗ Nhược cũng ngang ngược, nói ngắn gọn: "Anh kiện tôi đi. Chuyện này vì tôi mà nên, năm nay em trai tôi vừa mới lên đại học, xin ngài giơ cao đánh khẽ, mọi chuyện để tôi chịu trách nhiệm."

Kiều Cận Nam bật cười: "Đỗ tiểu thư, cô nghĩ ở tòa án xuất hiện tin tức 'Kiều Cận Nam bị một cô gái yếu đuối đánh trọng thương phải nhập viện’ có thích hợp không?"

Đỗ Nhược bị anh chặn ngang họng không biết nên trả lời thế nào: "Cho nên tôi mới hỏi Kiều tiên sinh muốn giải quyết thế nào cho hợp lý."

"Tôi đã nói phương pháp giải quyết."

Mắt Đỗ Nhược đỏ lên: "Tôi thành thật xin lỗi Kiều tiên sinh, quả thật tôi không có nhiều tiền như vậy. Em trai tôi đánh anh là nó không đúng, nhưng thằng bé còn nhỏ, cuộc sống mới bắt đầu, anh có thể ..."

Đỗ Nhược nghẹn ngào, cố kìm nước mắt.

Đỗ Nhược không thích khóc trước mặt người khác, cô nghĩ như thế tỏ ra yếu kém, nhận được thương hại từ người khác, nhưng cô hiểu người như Kiều Cận Nam dám nói dám làm, chỉ cần anh ta muốn, hủy tương lai của Đỗ Hiểu Phong chỉ là chuyện đơn giản. Cuộc đời cô bị hủy hoại một nửa, cô không muốn Đỗ Hiểu Phong còn chưa bước đi đã bị đạp xuống.

Cô nhìn ngoài cửa sổ, cố kìm nước mắt lại, cho đến khi tâm trạng bình ổn mới nhìn Kiều Cận Nam, lại thấy anh nhắm mắt, hô hấp đều đều.

... Ngủ thiếp đi.

***

Đỗ Nhược ngồi cả đêm trong bệnh viện, trời sáng cô gọi điện thoại tới công ty xin nghỉ một ngày. Dù sao cũng phải ở lại cùng anh xem tình hình thế nào, mắt có ảnh hưởng không, nếu có thể, cô sẽ trả toàn bộ tiền viện phí, trách nhiệm nên làm thì vẫn phải làm.

Lúc cô quay lại, vừa đẩy cửa ra thì một giọng nói hưng phấn truyền đến: "Chị Hoa nhỏ cũng tới!"

Đỗ Nhược ngạc nhiên, thấy Kiều Dĩ Mạc tay vung vẩy chạy về phía cô: "Chị Hoa nhỏ, chú Mạnh nói chị đánh bố trọng thương phải không?”

Mặc dù không phải cô đánh, nhưng chuyện vì cô mà xảy ra.

Đỗ Nhược ôm lấy Kiều Dĩ Mạc, đang muốn bày tỏ ân hận thì Kiều Dĩ Mạc đã lên tiếng trước, giọng nói không giấu vẻ ngưỡng mộ: "Chị Hoa nhỏ thật lợi hại!"

"Kiều Dĩ Mạc xuống." Giọng nói lạnh lùng truyền tới.

Trong nháy mắt Kiều Dĩ Mạc ỉu xìu xuống, cu cậu ôm chặt cổ Đỗ Nhược nép vào vai cô, im de.

Mạnh Thiểu Trạch cũng tới, ngả người trên ghế sô pha, hứng thú quan sát Đỗ Nhược.

"Đỗ tiểu thư, em trai cô tuổi trẻ ngông cuồng, vừa rồi bác sĩ tới nói e rằng con mắt của bố Dĩ Mạc hỏng rồi."

Đỗ Nhược thấy ánh mắt Kiều Dĩ Mạc ngây dại, sắc mặt trắng bệch.

"Phì..." Mạnh Thiểu Trạch thành công dọa người, cười hì hì nói: "Đỗ tiểu thư dễ tin người quá."

Đỗ Nhược nhíu mày, cô thấy mắt Kiều Cận Nam bị thương nghiêm trọng, cô lo lắng cú đấm của Đỗ Hiểu Phong làm mắt của anh bị tổn thương, vì vậy Mạnh Thiểu Trạch nói gì cô cũng tin là thật.

"Cho dù em trai cô tuổi trẻ ngông cuồng thì đánh người cũng nên nói một lời xin lỗi? Để một mình chị gái dọn dẹp hậu quả là sao?"

Đỗ Nhược im lặng liếc nhìn Kiều Cận Nam, thấy anh đang ngồi dựa vào giường bệnh, đã thay áo sơ mi trắng sạch sẽ, trong tay cầm tách trà, không hùa vào cũng không bày tỏ phản đối Mạnh Thiểu Trạch.

"Hôm qua nhà có chút chuyện nên tôi để thằng bé về trước, lát nữa để nó tới đây nhận lỗi với Kiều tiên sinh."

"Người cũng do em cô đánh, vậy tiền thuốc men viện phí do cô chịu trách nhiệm?"

"Nhất định, hôm qua..."

Đỗ Nhược nói còn chưa nói xong, Mạnh Thiểu Trạch liền vỗ tay: "Không thể kết thúc thế được! Nói xin lỗi xong, thanh toán tiền viện phí, Kiều tam thiếu gia không phải người hẹp hòi như vậy, đúng không?"

Đỗ Nhược khẽ liếc mắt nhìn Kiều Cận Nam, thấy anh không bày tỏ ý kiến, chỉ khẽ nhếch môi lên lạnh lùng: "Nằm viện phải có điều dưỡng viên?"

Đỗ Nhược thở phào, theo cách anh ta nói thì bằng lòng với cách giải quyết mà Mạnh Thiểu Trạch nói, xin lỗi và trả tiền viện phí thì không truy cứu nữa.

"Việc này không thành vấn đề, lát nữa tôi mời người tới..."

"Mời người?" Kiều Cận Nam trừng mắt nhìn Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược ngẩn ra, lập tức hiểu ý Kiều Cận Nam, do dự một lúc nói: "Em trai tôi đánh Kiều tiên sinh, chuyện chăm sóc cho Kiều tiên sinh tất nhiên do tôi chịu trách nhiệm."

Kiều Cận Nam hài lòng, không vặn vẹo cô nữa.

Tâm trạng căng như dây đàn cũng được thả lỏng, chỉ cần không gây phiền toái cho Đỗ Hiểu Phong, chăm sóc anh ta mấy ngày không phải chuyện gì quá đáng.

"Con cũng muốn chăm sóc bố!"

Kiều Dĩ Mạc to gan trở lại, hăng hái giơ tay lên, đáng tiếc bị Kiều Cận Nam lơ đi. Đỗ Nhược cười xoa đầu cu cậu, vừa nói: "Mắt... của Kiều tiên sinh không có vấn đề gì?"

Tất nhiên Đỗ Nhược thấy nói chuyện với Mạnh Thiểu Trạch dễ dàng hơn so với Kiều Cận Nam, hỏi mắt của Kiều Cận Nam, nhưng lại đi hỏi Mạnh Thiểu Trạch.

Mạnh Thiểu Trạch phẩy tay: "Cũng không thể nói trước được, bố Dĩ Mạc từng phẫu thuật mắt, cú đánh làm mắt tổn thương nên bác sĩ đề nghị ở lại quan sát."

Đỗ Nhược có chút ân hận gật đầu.

"Nói tới việc phẫu thuật mắt ở Paris, bệnh viện ấy là..." Mạnh Thiểu Trạch cười híp mắt nhìn Kiều Cận Nam.

Đỗ Nhược suy nghĩ một lát: "Andrew?"

Kiều Cận Nam và Mạnh Thiểu Trạch đều quay lại nhìn cô, hai miệng đồng thanh hỏi: "Đỗ tiểu thư từng tới đó?"