Đỗ Nhược lắc đầu: "Chưa từng tới."

Mặc dù ở Paris gần hai năm, nhưng sức khỏe của cô rất tốt, không mắc bệnh nặng gì, cô biết bệnh viện này vì lúc ấy một người bạn bị lao phổi, việc tìm bệnh viện khó khăn cho nên để phòng trước cô tìm hiểu về vài bệnh viện lớn ở Paris.

Mạnh Thiểu Trạch nói Kiều Cận Nam làm phẫu thuật mắt, bệnh viện chuyên về mắt, cô tự nhiên nghĩ đến Andrew.

Đề tài dừng lại ở đây, Kiều Cận Nam hạ lệnh đuổi khách, Mạnh Thiểu Trạch dùng cả hai bàn tay để tách được Kiều Dĩ Mạc bám chặt trên người Đỗ Nhược lôi xuống, tâm tình vui vẻ đi về.

"Trong lúc anh nằm viện, Dĩ Mạc để Mạnh tiên sinh chăm sóc?" Đỗ Nhược hỏi.

Kiều Cận Nam hờ hững "Ừ" một tiếng, nằm xuống nghỉ ngơi.

Đỗ Nhược hỏi thăm bác sĩ, Kiều Cận Nam phải ở lại 5 ngày để quan sát, chờ máu tụ trong mắt tan, làm kiểm tra toàn diện, xác định không còn vấn đề thì có thể xuất viện.

Vì vậy cô phân vân nửa ngày mới gọi điện cho Đới Phó Quân, Đới Phó Quân đối xử với cô rất tốt, sảng khoái đáp ứng.

Ngược lại Kiều Cận Nam không thể nghỉ ngơi, mỗi ngày thư ký ôm tới một chồng văn kiện, nên ký thì ký, nên xem thì xem, nên liên lạc thì liên lạc, nên đi họp thì họp trên internet.

Đỗ Nhược ở bệnh viện "Chăm sóc" anh ba ngày, bây giờ cô không hiểu tại sao Kiều Cận Nam bắt cô ở lại.

Mỗi ngày nếu không phải xem văn kiện thì gọi điện hoặc đi họp, thỉnh thoảng nằm xuống nghỉ ngơi, tác dụng duy nhất của cô chính là cơm bưng nước rót cho anh ta, để người khác làm cũng được cũng không làm ảnh hưởng tới công việc của anh ta.

Vì vậy tối ngày thứ ba, Đỗ Nhược vô cùng buồn chán không kìm được đề nghị: "Kiều tiên sinh, chúng ta thương lượng một chút?"

Kiều Cận Nam nâng mí mắt lên nhìn cô.

Đỗ Nhược biết mình đuối lý, lại đang cầu cạnh anh, mấy ngày nay thái độ thể hiện không tồi, không chọc anh tức giận, lúc này cười ninh nọt: "Là như vậy, tôi mới đi làm một tháng, bây giờ không thể xin nghỉ quá lâu, không bằng... Còn lại hai ngày tôi..."

Đỗ Nhược còn chưa nói hết liền bị Kiều Cận Nam chặn ngang: "Đỗ tiểu thư, ai nói với cô là hai ngày nữa tôi được xuất viện?"

Đỗ Nhược ngạc nhiên: "Bác sĩ nói, nhiều nhất là năm ngày thì kiểm tra tổng quát..."

Kiều Cận Nam chỉ chỉ gương mặt vẫn còn đọng máu: "Cô nghĩ hai ngày là có thể khôi phục hoàn toàn?"

Đột nhiên Đỗ Nhược nhớ lại khi đó Kiều Dĩ Mạc nằm viện, anh ta kiên quyết là để cho con không còn một nốt dị ứng nào mới ra viện. “Chẳng lẽ anh muốn..." Máu bầm trên mặt tan hết mới xuất viện?

Kiều Cận Nam nhướng mày cắt lời Đỗ Nhược: "Giống cô đang nghĩ."

Đỗ Nhược giãy nảy lên: "Kiều tiên sinh, ít nhất phải mất hai tuần lễ!"

Kiều Cận Nam tiếp tục nhìn văn kiện.

Đỗ Nhược không thể lý giải, ngày hôm qua bác sĩ thay băng cho anh, uyển chuyển nói không còn vấn đề gì, thân thể anh cao quý, nếu muốn ở lại viện, cô có thể chờ cho tới khi kiểm tra toàn diện, mất thêm hai ba ngày, nhưng nào ai vì máu bầm mà ở lại bệnh viện nửa tháng?

"Cô yên tâm, viện phí tiếp tục ở lại viện không cần cô gánh chịu." Kiều Cận Nam không mặn không nhạt bổ sung.

"Kiều tiên sinh, vấn đề không phải ở chỗ đó!" Đỗ Nhược hít sâu một hơi, cố giữ tâm trạng bình tĩnh: "Như vậy đi, còn lại hai ngày tôi sẽ tiếp tục, nhưng sau này thì thật xin lỗi, tôi không được nghỉ dài ngày như vậy."

Kiều Cận Nam nhướng mày, ánh mắt hấp háy nụ cười: "Chẳng phải là Đỗ tiểu thư nói. Nếu không để em trai cô tới?"

Nhắc tới Đỗ Hiểu Phong, Đỗ Nhược giống như quả bóng xì hơi, lại ngồi xuống, không nói gì nữa.

Nếu cô cứ ngây người ở bệnh viện nửa tháng, cô cũng thấy bực mình. Cô xin nghỉ năm ngày, bây giờ mà xin nghỉ nửa tháng, vậy là 20 ngày, nhất định là không thể, chỉ còn nước từ chức. Tuy cô không định từ chức, nhưng sau dự án đối tác, không muốn khi xin phỏng vấn lại gặp câu hỏi vì sao chưa được hai tháng đã từ chức, hỏi có thành tích gì cũng không nói được.

Cô lại không giống Kiều Cận Nam, không tới công ty cũng có thể xử lý công việc, cô chỉ là một nhân viên nhỏ, công việc là do một tập thể cùng nhau hoàn thành, anh có thể ở viện bao lâu cũng được, nhưng cô thì không thể. Nghĩ tới đây, Đỗ Nhược hiền lành cũng có ngày bùng phát.

Đỗ Nhược mang theo cục tức, thái độ cũng thay đổi, không giống trước đây luôn yên lặng nhìn Kiều Cận Nam làm việc, thỉnh thoảng kiểm tra hộ anh vết thương, không đi lại lung tung trong phòng bệnh, nhưng lại cố ý tạo vài âm thanh.

Kỳ lạ là Kiều Cận Nam không chê cô phiền, rõ ràng lúc thư ký của anh tới, vẻ mặt thông cảm nói với cô: "Đỗ tiểu thư, Kiều tổng ghét nhất lúc làm việc có người làm phiền, cô phải chú ý, lúc Kiều tổng tức giận rất đáng sợ."

Đỗ Nhược sầu não cả ngày, thấy Kiều Cận Nam vẫn bận rộn, không kìm được xen vào, hỏi: "Kiều tiên sinh, có phải tôi làm gì đắc tội anh không?"

"Không."

"Vậy tại sao anh cứ làm khó tôi vậy?"

"Đỗ tiểu thư, có rất nhiều người muốn gặp tôi, nhất định phải liên hệ trước một tháng với thư ký để xếp lịch hẹn, dù là bạn gái, ngay cả Dĩ Mạc, cũng không cơ hội gặp tôi nhiều như thế, bây giờ cô có cơ hội, rất nhiều muốn mà không được."

"... Là bọn ho cần, không phải là tôi."

"Tôi cũng không cần để ý xem cô có thích hay không."

"..."

Suốt cuộc nói chuyện, Kiều Cận Nam không thèm nâng mắt lên, Đỗ Nhược đành chịu thua, ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi: "Kiều tiên sinh, anh định ở đây nửa tháng?"

"Cô thấy ai sưng mặt sưng mũi mà đi họp nói chuyện làm ăn?"

"Không cần thiết ở bệnh viện, có thể trở về nhà."

"Đỗ tiểu thư suy nghĩ cho kỹ, về nhà cô cần chăm sóc cả tôi và Dĩ Mạc."

"..."

Đỗ Nhược vẫn cố chấp: "Kiều tiên sinh, tại sao anh nhất định muốn tôi ở lại đây?"

Lần này Kiều Cận Nam nhìn thẳng cô: "Chẳng phải người đánh tôi là em trai cô?"

Đỗ Nhược đầu hàng.

"Có thể mời điều dưỡng viên tới, chẳng phải chỉ cần chăm sóc người bệnh sao? Tôi sẽ mời được người làm anh hài lòng!"

"Tôi không thích có người lạ ra vào phòng tôi."

"Tôi với anh cũng không quen thân..."

"Em trai điều dưỡng không đánh tôi."

Đỗ Nhược thấy nói chuyện với anh ta rất mất thời gian, vòng tới vòng lui lại về chỗ cũ, dù anh ta nói gì cũng có lý, cô nói không lại anh.

"Kiều tiên sinh, nghe Anna nói anh ghét nhất có người quấy rầy lúc anh làm việc."

"Đúng."

"Vậy tôi nói chuyện với anh sao anh không chê phiền?" Tức giận đi, đuổi tôi đi!

"Không phiền."

"Tại sao?"

"Lý do tôi đã nói."

"Thấy tôi thú vị?"

"Đúng."

"Rốt cuộc thú vị chỗ nào?"

"Vấn đề này tôi đã trả lời."

"Cả con người tôi đều thú vị?"

"Đúng."

"..."

Đỗ Nhược cười khan hai tiếng: "Đây là lần đầu tiên có người đánh giá tôi như vậy."

"Đây là lần đầu tiên có người để tôi chú ý." Kiều Cận Nam im lặng một lúc, nghiêm túc nói: "Tôi từng nghĩ tới lý do."

"Tại sao?"

"Có lẽ bên cạnh cô, tôi có cảm giác đặc biệt thông minh hơn người."

"..."

"Đúng rồi, bộ dạng lúc cô nổi trận lôi đình cũng rất thú vị."

Đỗ Nhược dở khóc dở cười, cảm giác Kiều Cận Nam đang trêu chọc cô, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta nói chuyện nghiêm túc vừa chăm chú làm việc.

Kiều Cận Nam không thỏa hiệp, cô không còn cách nào khác là sẵn sàng từ chức, xin lỗi Đới Phó Quân không ngừng qua điện thoại, Đới Phó Quân không nói gì, còn nói giúp cô xin phép. Sau đó gọi điện thoại lại, nói cô có thể tiếp tục nghỉ, không cần từ chức.

Đỗ Nhược vô cùng ngạc nhiên, có công ty nào để nhân viên mới nghỉ gần một tháng?

"Trưởng phòng Đới, tôi muốn từ chức, tôi sẽ gửi đơn cho ngài."

Đới Phó Quân im lặng một lúc lâu: "Chờ cô quay lại làm việc rồi nói, vị trí vẫn giữ lại cho cô."

Đỗ Nhược ngắt điện thoại, trong lòng có chút khó chịu.

Nhất định là Hà Khâm Sinh nhúng tay vào, do anh làm thì cô nhất định phải từ chức.

Trở lại phòng bệnh, Kiều Cận Nam lại chủ động nói chuyện: "Từ chức?"

Đỗ Nhược lắc đầu.

Kiều Cận Nam cười lạnh: "Không bỏ được là vì Hà Khâm Sinh? Hay là lúc đầu vào Waiting là vì Hà Khâm Sinh?"

Đỗ Nhược nhíu mày: "Kiều tiên sinh, đây là chuyện riêng của tôi, tôi không có nghĩa vụ trả lời."

Kiều Cận Nam liếc nhìn cô: "Thay hắn ta nhận một cú đấm, đủ tư cách chưa?"

Đỗ Nhược im lặng, từ chối trả lời, Kiều Cận Nam cũng im lặng, nhưng không khí rất nặng nề, tràn ngập lửa giận. Đỗ Nhược không thèm để ý tới anh, cô không có nghĩa vụ hỏi đáp.

Ngày thứ sáu nằm viện, Kiều Cận Nam làm kiểm tra toàn diện, xác định mọi thứ đều bình thường, anh ta nói được làm được, dù không gặp vấn đề vẫn ngây ngô ở lại bệnh viện chờ vết thương trên mặt hoàn toàn biến mất, chỉ là đổi một phòng bệnh rộng hơn, thuận tiện cho công việc.

Đỗ Nhược phát hiện cuộc sống cũng không quá khó khăn như cô tưởng tượng.

Dù sao cô đã chuẩn bị từ chức, không phải lo lắng về công việc, tâm trạng bình thản hơn. Kiều Cận Nam làm việc của anh, cô lại quay lại với công việc phiên dịch, nhận vài việc đơn giản, hai người đều có việc riêng, không ảnh hưởng tới người kia, cô không chủ động bắt chuyện với Kiều Cận Nam, Kiều Cận Nam cũng mặc kệ cô.

Thỉnh thoảng Đỗ Hiểu Phong cũng tới, hai ba ngày Mạnh Thiểu Trạch sẽ mang Kiều Dĩ Mạc tới chơi, mỗi lần đến phòng bệnh lại vui vẻ hẳn lên.

Mhiều lần gặp mặt, Đỗ Nhược dần dần hiểu về Mạnh Thiểu Trạch, là điển hình thiếu gia chơi bời lêu lổng, thích Kiều Dĩ Mạc nhất, không thấy phiền hà, càng hiểu rõ Kiều Cận Nam, đạt tới trình độ như Trịnh Kỳ ngày ngày bên cạnh Kiều Cận Nam, chỉ cần Kiều Cận Nam nhướng mày là đã hiểu anh ta đang nghĩ cái gì.

Có một ngày không biết là vô tình hay cố ý nói với cô: "Tính tình của bố Dĩ Mạc, yêu cầu mọi thứ hoàn mỹ, không muốn trên người có một vết sẹo, mỗi lần nằm viện phải đợi tới khi khỏi hoàn toàn mới xuất viện"

Bệnh nghiện sạch sẽ của anh ta, Đỗ Nhược không dám bàn luận nhiều, chỉ cười nghe, cuối cùng Mạnh Thiểu Trạch khen cô tốt tính, cô không thể làm gì khác là lặng lẽ ậm ừ.

Tâm trạng bình thản nên nửa tháng trôi qua rất nhanh, Đỗ Nhược nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt Kiều Cận Nam, nghĩ không cần ngày ngày cung phụng anh ta, tâm trạng cũng tốt lên.

Ngày ra viện, Đỗ Nhược đã sắp xếp xong đồ đạc của Kiều Cận Nam, chờ lái xe tới đón, Kiều Cận Nam liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Cô muốn mấy thứ đó?"

Nửa tháng nay Đỗ Nhược đã quen với phương thức nói chuyện này, một câu nói bình thường thốt từ miệng anh ta cũng thay đổi ý nghĩa, anh ta không cần đồ, anh ta không nói hẳn ra là không muốn, biết rõ người dọn dọn là cô còn hỏi câu đó?

Cô phẫn nộ ném tất cả vào thùng rác.

"Buổi tối cùng ăn cơm." Kiều Cận Nam quăng một câu.

Đỗ Nhược suýt nữa đã thốt lên: "Tại sao", ngay lập tức nghĩ câu này làm anh ta mất mặt, bèn hỏi ngược lại: "Tại sao đột nhiên Kiều tiên sinh muốn cùng ăn một bữa cơm?"

"Không phải đột nhiên, là sớm có tính toán."

"..."

Đỗ Nhược nụ cười giả dối: "Xin lỗi, buổi tối tôi có hẹn."

"Hủy bỏ."

"..."

Đỗ Nhược không muốn ăn cơm cùng anh ta: "Hôm nay em trai tôi về nhà, mẹ tôi nói đã lâu ba người chưa có bữa cơm cùng nhau, đồ ăn cũng chuẩn bị xong."

"Vậy chúng ta tới nhà cô ăn cơm."

"..." Đỗ Nhược hít sâu một hơi, đến phút cuối cùng không muốn đắc tội anh. "Được, tôi và anh cùng đi ăn, ở nơi nào?"

Đỗ Nhược không ngờ Kiều Cận Nam không đưa cô tới nhà hàng cao cấp xa hoa, mà là một nhà hàng nhỏ đơn giản, tinh tế.

Vị trí hơi khó tìm, Kiều Cận Nam quen thuộc đường dẫn cô vào, ngoài cửa có phục vụ ghi tên, nhân lúc Kiều Cận Nam đang báo tên cô đứng quan sát một lượt.

Phong cách tinh tế tao nhã, gần tới Giáng Sinh, trong nhà hàng trang trí cây thông và ông già Noel, trên tường treo những bông tuyết, tiếng dương cầm du dương, rất thích hợp cho các cặp đôi, nhưng... Trùng hợp, cô liếc mắt thấy dưới ánh đèn Hà Khâm Sinh cười tao nhã, đối diện anh ta là một cô gái trẻ, nhớ không lầm, gọi Tống Như Nhược.

Theo bản năng Đỗ Nhược lui về phía sau liền đụng vào Kiều Cận Nam.

"Chúng ta đổi nhà hàng khác được không?"

"Tại sao?" Kiều Cận Nam híp mắt lại, ánh mắt càng thêm vẻ thâm sâu, môi nhếch lên đầy vẻ châm chọc.

Đột nhiên Đỗ Nhược cảm thấy anh ta cố ý.

Cố ý đưa cô tới đây, cố ý để cô chứng kiến Hà Khân sinh và vị hôn thê, cố ý làm cô khó chịu.

Nếu không thì tại sao anh ta lại tốt bụng muốn mời cô ăn cơm?

Đỗ Nhược xoay lưng, cánh tay bị anh giữ lại, cô nhìn chằm chằm anh, muốn né tránh, nhưng có làm thế nào cũng không thoát nổi, ngược lại còn bị anh kéo lại gần.

Anh hơi khom lưng, đôi môi kề sát tai cô, chạm vào lỗ tai nóng rực: "Đỗ Nhược, cho tới bây giờ kiều cận nam này không sợ cái gì, người phụ nữ của tôi, tốt nhất cô nên ý thức được điều này."

Nói xong liền lôi cô tiến đến bàn của Hà Khâm Sinh.