Nàng bưng một phần Spaghetti cùng nước canh y hệt hắn ra, ngồi xuống đối diện
hắn, nàng vụng trộm liếc hắn một cái, mái tóc màu nâu che mất mắt hắn, thấy
không rõ biểu tình giờ phút này của hắn.
Nhưng mà mùi thức ăn thơm nức rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của nàng, bắt
đầu hưởng dụng bữa tối phong phú “hiếm có khó tìm”.
Nhất thời ai cũng không nói chuyện, tĩnh tâm dùng xong bữa tối, khi nàng
ngẩng đầu lên, thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, thì ra hắn đã
sớm ăn xong rồi.
“Chúng ta còn có chuyện quan trong còn chưa làm đâu.” Đôi mắt thâm thúy của
hắn đầy lửa nóng, tiếng nói trầm thấp nghe vô cùng ái muội.
Không biết mở miệng như thế nào, nàng tránh ánh nhìn của hắn, vội vàng đứng
lên, thu dọn bàn ăn. “Tôi đi trước thu thập một chút.”
Một lát sau, nàng rửa xong bát đĩa, thu dọn phòng bếp sạch sẽ mới đi ra. Tới
phòng khách, nàng cúi đầu suy nghĩ, không chú ý một thân ảnh đang đi đến, thiếu
chút nữa đụng vào ngực đối phương.
“Sao lại lâu như vậy, anh cứ chờ em.” Hắn nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của nàng,
đôi mắt u ám dưới ánh sáng hiện lên vẻ quyết đoán mị hoặc lòng người.
“Chờ tôi?” Nàng theo bản năng lui về sau vài bước, “Khả năng hôm nay tôi
không có phương tiện, bởi vì sinh lí kì của tôi đến rồi, hôm nay là ngày đầu
tiên.”
Đối với hắn mà nói, đó là một tin tức bất ngờ, hắn nhẹ nhàng nhếch môi, không
nói được một lời.
Nàng thản nhiên mà đối diện hắn, chính mình đang nói thật, hôm nay sinh lí kì
thật sự đến, đến đúng vào lúc nàng không hy vọng lên giường với hắn nhất.
Đầu ngón tay nóng bỏng nhẹ nhàng vén lên sợi tóc vương bên má, hắn nghiêng
người, mắt thấy hắn chuẩn bị hôn mình, nàng theo bản năng xoay mặt, “Không
được!”
Thời gian dường như đứng lại, hô hấp của nàng bị hút đi, hơi thở như lông vũ
của hắn vuốt ve gương mặt nàng, dẫn dụ một luồng điện không thể nói ra lời.
“Em xem ra rất sợ anh.” Sau một lúc trầm mặc, hắn đột nhiên buông xuống một
câu.
Vô nghĩa! Nàng cực lực nhịn xuống cảm giác trợn trắng mắt, tránh đi sự đụng
chạm của hắn, nàng đã nếm qua một lần mệt, đã sớm mang cảnh giác đối mặt
hắn.
Ngày đó bị hắn đá trúng thắt lưng đến bây giờ vẫn còn ân ẩn đau, trừ phi nàng
là con ngốc, nếu không rất khó bởi vì hôm nay hắn nói mấy câu, nở một nụ cười
rồi chú ý đến hắn.
Hắn thu hồi bàn tay đặt trên vai nàng, hai tay đút túi quần, ngữ khí vẫn giữ
vẻ ôn hòa. “Em đã ngày đầu tiên, hẳn là không quá thoải mái, lên lầu đi ngủ sớm
một chút.”
Tim nàng đập thình thịch gật gật đầu, chậm rãi đi đến cầu thang, hoàn toàn
nghĩ không ra vì sao hắn lại thay đổi chóng mặt như thế, chẳng lẽ đầu hắn bị
đụng vào đâu, hay là bị đánh vào?
Nàng đang còn miên man suy nghĩ, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn
vang bên tai, “Có lẽ trước đây chúng ta trong lúc đó có chút hiểu lầm, anh không
nên đối xử với em như vậy, anh thừa nhận là gần đây áp lực công việc quá lớn, có
thể nói chuyện, làm việc có chút quá khích. Kỳ thật chúng ta không có thâm cừu
đại hận, không tất yếu phải làm cả hai không thoải mái, dù sao chúng ta còn một
năm thời gian ở chung.”
Nàng không dám quay đầu lại, tâm tình mâu thuẫn, hiện tại căn bản không thể
phán đoán lời hắn nói là đúng hay sai, hai chân không khỏi hướng lên tầng hai,
nàng muốn chạy trốn khỏi bầu không khí quái dị này.
“Có lẽ bây giờ em còn không tin, nhưng anh tin tưởng thời gian sẽ chứng minh
tất cả.” Tiếng nói của hắn tựa hồ như xuyên qua tường, nàng chạy lên tầng hai
rồi vẫn còn nghe thấy hắn nói tiếp.
Nhìn thân ảnh đi như chạy lên lầu, đồng tử sâu không thấy đáy lóe lên tia
sáng quỷ dị, gương mặt tuấn mĩ lộ ra nụ cười tà ác, tất cả mọi chuyện không thể
thoát khỏi lòng bàn tay hắn, bao gồm cả người đàn bà quật cường mà không chịu
phục tùng đó, hắn sẽ làm nàng nghe lời, coi hắn như thần thánh, vĩnh viễn cũng
đừng tưởng lại có gan dám khiêu chiến hắn.
Trở lại căn phòng yên lặng, tim nàng đập thình thịch từng hồi, tựa như muốn
nhảy khỏi lồng ngực, hai tay xoa xoa má, thế nhưng nóng dọa người.
Không có khả năng, không có khả năng chỉ vì mấy câu nói của hắn mà tim mình
lại đập nhanh vậy, không được, không thể như vậy, hắn là ai cơ chứ, hắn là Doãn
Lạc Hàn biến thái, không chỉ chiếm lấy thân thể nàng, hắn còn muốn chiếm lấy
lòng nàng, không được, nàng tuyệt không để cho hắn thực hiện được.
Nàng vỗ vỗ ngực ngồi vào trước bàn học, mở ra sách vở, lại nhìn không rõ chữ
nào, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh.
Trong lòng lại có một thanh âm vang lên, hắn vừa rồi nói rất đúng, giữa bọn
họ căn bản vốn không có gì gọi là oán hận cất chứa, hắn lãnh khốc với mình như
vậy, hoặc là chân tướng như hắn nói, vì công việc quá áp lực, dù sao muốn quản
lí một tập đoàn xuyên quốc gia lớn như vậy, mỗi ngày chắc chắn phải có rất nhiều
chuyện cần xử lí.
Hiện tại hắn chủ động nói ra, giải thích nguyên nhân, nàng hẳn là nên tha thứ
hắn…
Vì thế, không tự chủ được đi theo tiếng nói kia dẫn dắt, nàng nên làm như thế
nào, vỗ vỗ cái trán đau nhức, nàng mờ mịt đứng lên…
Có lẽ đúng như hắn nói, thời gian sẽ chứng minh tất cả, nàng mỏi mắt mong
chờ.
Ngày hôm sau, nàng dậy thật sớm, gọi điện thoại cho Từ Bang, hỏi cụ thể thời
gian Doãn Lạc Hàn đi làm, còn có thời gian lái xe tới đón, nàng đoán hôm nay
khoảng tám giờ hắn sẽ rời giường, nàng làm xong bữa sáng đặt lên bàn đúng vào
tám giờ, sau đó cầm lấy ba lô ra cửa.
Đi ra cổng lớn, hướng đạ lộ bên phải đi qua, nhìn thấy chiếc Lamborghini lướt
qua, nàng xoay người, nhìn thấy nó rẽ vào cổng biệt thự, lấy ra di động nhìn
giờ, vừa đúng, thoạt nhìn bữa sáng nàng làm đã hợp với thời gian hắn rời
giường.
Dùng sức vỗ vỗ đầu, chính mình nhất định là điên rồi mới có thể hao tâm tổn
trí lấy lòng hắn như vừa rồi, nàng vẫn không được quên đủ loại hành động đáng
giận hắn đối với nàng.
Doãn Lạc Hàn chậm rãi đi xuống cầu thang, ngửi thấy mùi đồ ăn, cách vách kính
trong suốt, nhìn thấy bữa sáng đặt trên bàn nhà ăn.
Hắn lạnh nhạt cười một tiếng, hắn chưa bao giờ ăn bữa sáng, sở dĩ yêu cầu
người đàn bà kia làm bữa sáng, chỉ là trong lúc nhất thời tâm huyết dâng trào mà
thôi.