“Không… Không… Không cần…”Nàng liên tục lắc đầu, miệng còn đồ ăn, nói chuyện ấp
úng. “Cháu cảm thấy kết giao bạn trai còn quá sớm, chờ cháu tốt nghiệp rồi tính
chuyện này sau.”
“Ừ, cũng tốt, hiện tại nên lấy học hành làm trọng.” Lão bá đồng ý, hơi gật
đầu, “Ha ha… Là ta quá nóng vội. Mân Huyên, bao lâu nữa cháu tốt nghiệp, công
việc tìm được chưa, có cần ta hỗ trợ không?”
“Không cần, lão bá, cháu muốn tìm việc bằng năng lực của chính mình.” Nàng
vất cả ăn xong bánh ngọt, lại nhấp mấy ngụm hồng trà, dùng khăn tay xoa xoa môi,
“Lão bá, cháu thực sự cần phải đi.”
“Ừ, ta biết cháu bề bộn nhiều việc, đi thôi.” Lão bá cười ha ha gật gật đầu,
“Người trẻ tuổi nên có tinh thần phấn đấu, Mân Huyên, thành tích của cháu vĩ
đại, lại là đứa nhỏ chịu được gian khổ, ta tin tưởng về sau cháu sẽ có sự nghiệp
của chính mình.”
“Lão bá, cháu không tốt được như bác nói.” Mân Huyên đứng lên, đẩy ghế ra,
“Cám ơn trà chiều của bác, còn có bánh ngọt thơm ngon, ngày khác rãnh rỗi, cháu
mời bác đi uống trà.”
Vẫy vẫy tay tạm biệt, nàng xoay người bước lên mặt cỏ hướng cánh cổng đi đến.
Nhìn giờ giấc đã gần năm giờ, công việc vệ sinh trong cửa hàng mới làm được một
nửa, nàng hiện tại phải chạy trở về làm xong kịp tan tầm, hơn nữa nàng còn muốn
về trước khi Doãn Lạc Hàn trở về, chuẩn bị bữa tối cho hắn, tuy rằng nàng cũng
không muốn làm vậy.
***
Màn đêm dần buông xuống thành phố, nơi nơi là ánh sáng điện như ngọc quý, tô
điểm thêm hắc ám.
Mân Huyên đứng ở ngã tư, lo lắng chờ đèn đỏ. Buổi chiều trở lại cửa hàng bánh
ngọt, nàng bận túi bụi, nơi nơi đều có dấu chân cùng rác rưởi vất bừa bãi, nàng
lau dọn suốt hai giờ, sau đó lại bị quản lí sai bảo, phải lau nốt cửa kính đang
làm dở.
Khi vào phòng thay đồ thay quần áo, nàng cảm giác bụng có chút khó chịu, nhìn
ngày, mùng chín, nàng sao lại quên chứ, vội vàng lấy một túi băng vệ sinh đi
WC.
Đợi đến khi nàng được tan tầm, không khỏi có chút mê hoặc, tên kia luôn không
có tính nhẫn nại, về biệt thự không thấy nàng, khẳng định sẽ gọi điện thoại đến,
nhưng mà di động tới giờ vẫn chưa vang lên.
Chẳng lẽ hắn bận quá, hôm nay tăng ca? Đúng rồi, nhất định là như vậy.
Đèn đỏ biến mất, thay bằng đèn xanh, nàng vội vàng đi qua vạch, bụng còn có
chút đau, làm phụ nữ thật thống khổ, hàng tháng đều phải trải qua loại đau đớn
này, dù sao hiện tại hắn cũng không trở lại biệt thự, bước chân không khỏi chậm
lại rất nhiều.
Nàng ôm bụng, từng bước một chậm rãi hướng biệt thự chạy tới.
Lúc mở cổng ra, nàng nhìn thấy xung quanh biệt thự, đèn đều bật lên, lại nhìn
hướng biệt thự, bên trong cũng đã đèn đuốc huy hoàng, như thế nào mà…
Nàng nhịn đau, nhanh hơn cước bộ, chạy đến chỗ thay giày, nhìn thấy thân ảnh
Doãn Lạc Hàn đang ngồi thoải mái trên chiếc sô pha xa hoa, nhíu mày gõ bàn
phím.
Xem ra tâm tình hắn không được vui vẻ, nàng đổi giày, hồi hộp bước vào, “Thật
có lỗi, tôi về muộn.”
Hắn không ngẩng đầu lên, ngón tay lướt trên bàn phím cũng không có ý chậm
lại, thanh âm bình tĩnh chậm rãi theo bạc môi phun ra. “Tôi đói bụng, đi làm bữa
tối.”
Này không giống lắm, thấy nàng về muộn, không có trào phúng cũng không có gì
hờn giận hoặc tra hỏi, hết thảy quỷ dị làm nàng có chút kinh hãi.
Nàng sửng sốt một hồi, quyết định đi từng bước tính từng bước, buông xuống ba
lô trên lưng, vội vàng xuyên qua phòng khách, đi vào phòng bếp.
Tủ lạnh đầy thức ăn, thoạt nhìn lúc dì Thẩm đi vắng đã mua dự trữ rất nhiều,
nàng lấy ra thịt bò, cà rốt, rau cần, rất nhanh liền làm xong một phần Spaghetti
bò. Sau đó lại thuận tay làm một bát canh ngô ngọt ngon miệng.
Nàng đem spaghetti cùng canh bưng lên bàn ăn, sau đó lại đi vào phòng bếp,
cởi tạp dề xuống, lúc đi ra, thấy hắn còn chưa lại đây.
Nàng xem thức ăn bốc khói nghi ngút trên bàn, chẳng may đợi nguội đi, nói
không chừng hắn lại phát giận, vì thế đi đến phòng khách, thật cẩn thận mới mở
miệng: “Bữa tối làm xong.”
“Ừm.” Lông mi hắn khẽ rung động, buông máy tính trên đầu gối, hai chân thong
thả bước qua nàng. “Em cũng lại đây luôn.”
Muốn nàng đi qua làm gì, sáng nay nàng phản bác hắn như vậy, lớn tiếng cãi
hắn, hiện tại không phải hắn muốn trả thù nàng chứ, sau đó mượn cớ nhục nhã nàng
đi, nếu là như thế, nàng tuyệt đối không tiếp tục im lặng, nàng đã chịu đủ.
Nàng tuy rằng bán đứng thân thể của chính mình, nhưng nàng cũng có tôn nghiêm
của bản thân, sẽ không cứ như vậy mặc hắn tra tấn.
Nàng tự nhận trước đây, nàng cùng hắn không có cái gì gọi là thâm cừu đại
hận, hắn nhục nhã nàng hết lần này đến lần khác, vì sao hắn phải như vậy? Trừ
phi hắn là biến thái, có khuynh hướng thích ngược đãi người khác.
Cứ nghĩ ngợi như vậy, nàng đã theo hắn đến nhà ăn, đứng ở một bên nhìn hắn
ngồi xuống ghế, uống trước một ngụm canh ngô ngọt, nàng nhìn miệng hắn, âm thầm
chuẩn bị tinh thần nghe hắn nói, kết quả không có.
Hắn lại cầm lấy dĩa chọn mấy sợi mì, mắt thấy hắn đã ăn một lúc, vẫn như cũ
không nói gì, hắn phút chốc ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo như cẩm thạch nổi lên
một nụ cười yếu ớt.
“Em làm đồ ăn không có khả năng chỉ làm một phần, tại bếp hẳn là còn một ít,
ngồi xuống cùng nhau ăn.”
Trong nháy mắt, nàng đã nghĩ mình hoa mắt, nàng không nhìn lầm đi, hắn thế
nhưng đang cười, là ảo giác của nàng đi. Ma vương Doãn Lạc Hàn cả ngày trưng bộ
mặt âm trầm lạnh lùng với nàng, sao có khả năng đối nàng như vậy.