“Con gái ngoan tự tay vào bếp, làm sao mà bố không thích được chứ!” Lăng Thiệu Văn cười hiền hậu, nhìn sang Doãn Lạc Hàn đang cho Tiểu Lạc Lạc ăn “Lạc Hàn à, con là đàn ông, làm sao lại phải cho con ăn thế kia? Việc đó để Mân Huyên làm đi.”

“Không sao đâu bố, con thích được làm việc này.” Doãn Lạc Hàn thản nhiên mỉm cười trả lời, lại nhìn lên Mân Huyên bằng ánh mắt ngập tràn nhu tình “Suốt thời gian mang thai Tiểu Lạc Lạc, Mân Mân đã quá vất vả rồi, bây giờ con phải cho cô ấy nghỉ ngơi chứ… Hơn nữa, chăm sóc Tiểu Lạc Lạc cũng là trách nhiệm của người làm cha như con, ngoài ra còn là cách để bồi đắp tình cảm bố con… Con còn đang đợi nó gọi con một tiếng “bố” mà…”

Lăng Thiệu Văn nghe vậy thì cười híp mắt, liên tục gật đầu “Ha ha…… Không có suy nghĩ nam quyền, gia trưởng… quả là một người chồng, người cha tốt, là con rể hiền của bố! Mân Mân nhà ta đúng là có mắt nhìn người, trên đời này không dễ tìm được người đàn ông tốt như Lạc Hàn đâu…”

Nghe bố nói vậy, cô mới nhận ra thì ra câu trước bố nói chẳng qua là để thử Doãn Lạc Hàn. Mân Huyên cũng trở nên vui vẻ, nháy mắt cười với Doãn Lạc Hàn, sau đó cúi đầu ăn cơm, cố ăn thật nhanh để thay Doãn Lạc Hàn cho con ăn, còn để hắn ăn cơm nữa chứ.

Doãn Lạc Hàn đang bón cháo cho con thì ngưng lại, nhìn cô phồng mồm trợn má, đau lòng nhíu mày “Huyên, em cứ ăn từ từ thôi, để anh cho con ăn cũng được… Cẩn thận không nghẹn.”

Cô định nói không sao, nhưng vì miệng đầy cơm, há miệng không cẩn thận nên bị sặc, liên tục vỗ ngực ho khan “Khụ…… Khụ……”

“Mau uống nước đi.” Doãn Lạc Hàn phản ứng nhanh, vội lấy cốc nước đưa cho cô, để cô uống mấy ngụm mới hết sặc.

Lăng Thiệu Văn đặt đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn Mân Huyên, giáo huấn “Mân Mân, đã làm mẹ rồi mà sao con còn như trẻ con vậy? Cái gì cũng phải điềm tĩnh chứ… Sau này còn ở nhà giúp chồng dạy con, con như thế……”

Vừa nghe đến sáu chữ “ở nhà giúp chồng dạy con”, Mân Huyên lại ho khan, liều mạng nháy mắt với Doãn Lạc Hàn, muốn nhờ hắn nói giúp cô.

Doãn Lạc Hàn đương nhiên hiểu ý cô, gương mặt hiện lên nét cười thản nhiên“Bố, Mân Mân không nhất định phải ở nhà trông con đâu ạ… Thực ra bây giờ, phụ nữ coi trọng sự nghiệp cũng là rất bình thường……”

Mân Huyên lo lắng, không đợi được Doãn Lạc Hàn nói hết câu đã tiếp lời “Đúng vậy, đúng vậy, bố, bố nên thay đổi suy nghĩ cổ hủ đó đi! Giờ là thế kỉ 21 rồi, con không định sẽ giống như mẹ hồi đó, sinh con xong thì suốt ngày chỉ ở nhà trông con, quanh ra quanh vào là hết ngày đâu. Con muốn ra ngoài làm việc, chứng minh năng lực của mình ở ngoài xã hội!”

Lăng Thiệu Văn thấy Mân Huyên cứ ra sức làm dấu với Doãn Lạc Hàn như vậy thì cũng nhìn được ra vài phần “Mân Mân, con đừng nói nữa. Lạc Hàn còn chưa nói xong. Chuyện con đi làm, nó là người có quyền quyết định nhất, bố muốn nghe xem ý kiến của nó như thế nào.”

Được rồi, dù gì Hàn chẳng đứng về phía cô! Mân Huyên tự tin, im lặng để Doãn Lạc Hàn nói.

“Thật ra……” Doãn Lạc Hàn nhìn Tiểu Lạc Lạc trong lòng, khóe miệng nhỏ xinh đang chảy nước miếng, vội ân cần lấy khăn mềm lau nước miếng cho con, sau đó ngẩng đầu “Con không muốn Huyên ra ngoài làm việc. Con hoàn toàn có thể lo được cho mẹ con cô ấy ăn no mặc ấm, sống một cuộc đời nhàn nhã hạnh phúc……”

“Hàn……” Mân Huyên ngạc nhiên quay sang nhìn hắn. Hắn rốt cục đang nói giúp cô, hay đang đổ thêm dầu vào lửa vậy? Bố nghe những lời này, khẳng định sẽ càng thêm quyết liệt ngăn cấm cô ra ngoài làm việc.

Cô lén nhìn bố một cái, quả nhiên sắc mặt ông đã bắt đầu khó coi.

Doãn Lạc Hàn quay sang trìu mến nhìn cô, giọng nói vừa có chút thương tiếc, lại vừa ngập tràn thương yêu “Nhưng con muốn nhìn thấy cô ấy vui vẻ, con không muốn nhốt cô ấy trong một cái lồng vàng, nên con tôn trọng ý muốn của cô ấy. Nếu cô ấy thích đi làm, con đồng ý để cô ấy đi, cùng lắm thì con ở nhà trông con giúp cô ấy……”

Nghe những lời chân thành này của hắn, mắt Mân Huyên đã ầng ậng nước từ bao giờ. Lăng Thiệu Văn nhìn Doãn Lạc Hàn bằng ánh mắt đầy trân trọng, sau đó tức giận quay sang nhìn Mân Huyên “Mân Mân, con xem, con xem xem, con thế mà được à?!…… Haizz…. Cũng tại bố mười mấy năm nay không thể dạy được con tử tế, nếu không hôm nay, nhất định bố đã tát cho con một cái, cho con tỉnh người ra!”

Lăng Thiệu Văn bỏ dở bát cơm, tức tối đi lên lầu.

Mân Huyên ngây người. Cô chưa bao giờ biết những suy nghĩ như vậy trong lòng Doãn Lạc Hàn… Không ngờ hắn có thể vì cô mà từ bỏ tất cả, kể cả sự nghiệp hùng tráng đó, về nhà trông Tiểu Lạc Lạc…

Cô cúi đầu khóc nức nở đi đến bên cạnh hắn, vòng tay ôm lấy hắn, cũng ôm lấy cả Tiểu Lạc Lạc, không ngừng nỉ non “Hàn, em xin lỗi… Em không ngờ anh lại nghĩ như vậy… Em… em thật ích kỉ, phải không?”

“Anh yêu em… cho dù em ích kỉ, anh cũng yêu em.” Hắn cười dịu dàng, một tay vẫn ôm lấy Tiểu Lạc Lạc, tay kia lại vòng ra ôm cô, đôi mắt lóe lên một tia sáng khác thường.

“Không, Hàn…” Cô lắc lắc đầu, sau đó thở dài, vừa khóc vừa nói “Nếu ngày mai em đi phỏng vấn ở Tân Phong mà không được nhận… em… em sẽ không tới tòa soạn khác phỏng vấn nữa…… Cùng lắm thì… cùng lắm thì… em tới công ty của anh……”

“Em nói em sẽ đồng ý tới Đường Thịnh làm việc sao?” Giọng hắn không giấu được vẻ kinh ngạc và vui mừng. Không ngờ kế hoạch của hắn lại thành công quá sức tưởng tượng như vậy.

“Vâng… nhưng việc kinh doanh em chưa hiểu rõ lắm, nếu em đến Đường Thịnh, có gì anh phải chỉ cho em đó! Mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh anh, biết đâu lại là một chuyện hay….”

Hắn nhéo má cô, ôm Tiểu Lạc Lạc đứng lên, thích thú hôn nhẹ lên môi cô vài cái “Anh nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ em, phu nhân tổng tài!”