Mân Huyên vội dừng xe ở bên đường, quay sang nhìn Tiểu Lạc Lạc trong lòng Doãn Lạc Hàn đang ngơ ngác, mắt mở to nhìn Lăng Thiệu Văn đang nổi giận đùng đùng, sợ đến mức dường như sắp bật khóc rồi.

Cô vội vàng ôm lấy Tiểu Lạc Lạc vào trong lòng mình, vỗ về đứa bé “Bố, bố làm cháu sợ rồi này… Bố em, Tiểu Lạc Lạc……”

Lăng Thiệu Văn quả nhiên bớt giận hẳn. Ông vội vàng mỉm cười hiền từ, cùng Mân Huyên dỗ Tiểu Lạc Lạc “Tiểu Lạc Lạc, ông không nói nữa…… Không phải sợ…… Ngoan nào……”

Tiểu Lạc Lạc được mẹ ôm ấp, lại nghe thấy những tiếng dỗ dành ngọt ngào xung quanh thì dần hết sợ, khuôn miệng nhỏ nhắn lại nở nụ cười đáng yêu, bi bô chỉ trỏ khắp nơi.

“Bố, ban nãy con nói Hàn khi dễ con là nói đùa thôi.” Cô quay sang cười với Lăng Thiệu Văn “Con với Hàn vẫn hay đùa nhau như vậy, bố đừng lo. Hàn rất thương con, chuyện gì cũng lo cho con, làm sao lại khi dễ con được…”

“Thì ra là như vậy… Con bé này! Đã làm mẹ rồi mà còn nghịch ngợm như vậy!” Lăng Thiệu Văn nghĩ mình đã trách nhầm con rể, có chút bối rối mắng cô vài câu.

Cô thè lưỡi, lại đặt Tiểu Lạc Lạc vào trong lòng Doãn Lạc Hàn, đồng thời nói nhỏ vừa đủ cho Doãn Lạc Hàn nghe thấy “Xong!”

Doãn Lạc Hàn bật cười vui vẻ. Nếu cô thích lãng mạn như vậy, hắn nhất định sẽ khiến cô vừa lòng.

Xe thể thao dừng trước cổng Lăng trạch. Người giúp việc vội mở cổng, để Mân Huyên lái xe vào trong, sau đó mọi người cùng xuống xe.

Lăng Thiệu Văn nhìn ngắm xung quanh một lúc, có vẻ vô cùng xúc động “Có chút thay đổi… chú con đã xây thêm gara và phòng cho người giúp việc, nhưng nhìn chung đây vẫn là Lăng trạch của chúng ta trước đây. Mân Mân, con nhìn xem, cây đào này chính là do mẹ con trồng vào năm sinh con đó, không ngờ mười mấy năm trôi qua, giờ nó đã lớn như vậy…”

Ánh mắt Mân Huyên cũng dời về phía góc sân, nơi có một cây đào rất lớn. Cô đã ra ra vào vào Lăng trạch nhiều lần như vậy, nhưng giờ mới biết thì ra cây đào đó là do tự tay mẹ cô trồng để kỉ niệm năm sinh của cô, bỗng chốc cảm thấy rất xúc động.

Doãn Lạc Hàn vẫn bế Tiểu Lạc Lạc, lại tiến lại gần ôm nhẹ lên vai cô “Huyên, chắc bố mệt rồi, em đưa bố lên phòng nghỉ ngơi đi đã.”

“Không, mấy đứa cứ vào trước đi, bố muốn một mình đi dạo một chút. Không cần lo cho bố.” Lăng Thiệu Văn khoát tay áo, cũng không chờ Mân Huyên nói nữa, chắp hai tay sau lưng đi về phía sau của biệt thự.

“Vậy cũng được, để bố có không gian riêng, em đi vào chuẩn bị bữa tối đi.” Doãn Lạc Hàn kéo tay cô bước vào trong biệt thự. “Chỉ hôm nay em được nấu thôi đấy nhé, vì thế, anh nhất định sẽ cố gắng ăn thật no ủng hộ bà xã!”

“Từ nay về sau em sẽ tự nấu bữa tối cho anh ăn!”

“Không được.” Hắn không cười nữa, vô cùng nghiêm túc nói “Tay em làm nhiều bị chai anh sẽ rất đau lòng… Hơn nữa, không phải em sắp đi làm rồi hay sao? Bà xã giỏi giang của anh, đã đi làm ở bên ngoài, làm sao còn sức mà làm việc nhà nữa… cho nên chỉ hôm nay thôi, còn từ sau chuyện này cứ để người giúp việc làm là được rồi!”

Hắn vừa bá đạo vừa ôn nhu dỗ dành cô như vậy, khiến cô cũng động lòng, mà lại vui vẻ hơn rất nhiều. Mân Huyên xắn tay áo, hăm hở nói “Vậy hôm nay em sẽ cho ông xã thưởng thức hết tay nghề của em!”

Bố đã lớn tuổi rồi, Doãn trạch lại không ở gần Lăng trạch, vì vậy cô mới tính để bố tới sống cùng gia đình cô ở Doãn trạch, nhưng bố không đồng ý. Vì vậy, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng trước khi bố ra tù, cô đã thuê sáu người hầu đến Lăng trạch, để sau này còn có người chăm sóc cho bố, cô cũng yên tâm phần nào…

Cô cùng hai người giúp việc nữa vội vàng lao vào bếp. Có thêm hai người giúp đỡ quả thực tiết kiệm thời gian rất nhiều, chỉ gần một tiếng sau, mùi thức ăn thơm phức đã bay ra ngoài.

Cô rửa sạch tay, đi ra phòng ăn, lại thấy bàn ăn trống trơn. Đang ngơ ngác nhìn xung quanh thì cô phát hiện Doãn Lạc Hàn đang ở phòng khách, bế Tiểu Lạc Lạc nâng lên cao, sau đó lại thả con xuống, cứ như vậy khiến Tiểu Lạc Lạc vô cùng thích thú, cứ tít mắt cười khanh khách.

Nghe tiếng cười trong veo của con, cô cũng vô thức mỉm cười. Xem ra chỉ vài ngày nữa thôi, Tiểu Lạc Lạc sẽ quen với Doãn Lạc Hàn…

Cô cười đi đến gần hai bố con “Hàn, bố đâu rồi?”

“Hình như bố vẫn ở ngoài.” Doãn Lạc Hàn không đùa với con nữa, cẩn thận ôm Tiểu Lạc Lạc vào trong lòng, nhìn ra phía vườn của biệt thự, thấy đèn vẫn sáng “Mười mấy năm rồi bố chưa trở lại Lăng trạch, bây giờ nhất định là đang rất xúc động, cứ để kệ bố, đừng quấy rầy……”

“Bữa tối làm xong rồi sao? Bố ngửi thấy mùi thơm.” Doãn Lạc Hàn còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng nói sang sảng của Lăng Thiệu Văn ở phía cửa.

“Xong rồi ạ, bố vào rửa tay rồi vào ăn cơm thôi.” Mân Huyên vừa nói, vừa bế Tiểu Lạc Lạc từ tay Doãn Lạc Hàn “Anh cũng vào đi.”

“Tuân lệnh bà xã!” Doãn Lạc Hàn cười xắn tay áo đi vào nhà vệ sinh, một lát sau đi ra, cầm trong tay một chiếc khăn mặt mềm be bé “Để anh lau tay cho con.”

Hắn cúi đầu cẩn thận lâu hai bàn tay cho Tiểu Lạc Lạc, mà Tiểu Lạc Lạc lúc này cũng không giống như trước úp mặt vào ngực Mân Huyên trốn Doãn Lạc Hàn nữa, ngược lại cái miệng nhỏ xinh lại nở nụ cười rất tươi, xem ra nó thật sự đã thích bố rồi.

Cô mỉm cười hôn chụt lên má hắn “Hàn, anh giỏi quá!”

Lau tay cho con xong, Doãn Lạc Hàn nhìn cô, ánh mắt có chút ái muội “Em thưởng như vậy vẫn chưa đủ, anh muốn nhiệt tình hơn nữa.”

Cô ngẩng đầu thấy bố đã rửa tay xong, đang đi đến bàn ăn, lại đỏ mặt, huých nhẹ hắn một cái “Đừng nói nữa, bố ra rồi kìa, vào ăn cơm thôi.”

“Lâu rồi bố chưa được ăn những món này, đúng là con gái ngoan của bố, rất hiểu bố!” Lăng Thiệu Văn cầm chiếc đũa nhìn một lượt bàn ăn đầy ắp, vui vẻ nói.

“Toàn là món bố thích thôi đó, bố ăn nhiều một chút đi.” Mân Huyên gắp một miếng chân giò bỏ vào trong bát của Lăng Thiệu Văn “Bố ăn thử xem có ngon không? Nếu bố thích, sau này con sẽ thường xuyên tới nấu cho bố ăn. Bố vừa ra tù, cần bồi bổ sức khỏe, ăn những món này rất tốt này…”