Hai năm sau.

Đông hải.

Khoang thuyền.

Nhân ảnh trong phù dung trướng lay động.

“A a, không, đừng, đủ rồi, ô, ưm . . . . Thật sự đủ rồi!” Nam tử xích lõa ngồi trên người thanh niên tóc đen tán loạn, nước da phiếm màu đỏ ửng, miệng ê ê a a theo động tác dưới thân mà đong đưa thân thể, biếu tình cau mày không biết là vui sướng hay là thống khổ, hay tay chống trên ngực của thanh niên, liên thanh cầu xin, thanh âm yếu đuối khàn khàn vừa gợi cảm vừa khả ái.

Thanh niên ôm chặt thắt lưng của nam nhân, lại tăng thêm lực thúc vào: “Không đủ, nơi này của ngươi cứ nói còn muốn, còn chưa đủ!”

Nam nhân anh anh khóc lên nức nở: “Thật sự không được, ô ô, Thiển Uyên, dừng đi được không?”

“Chờ một chút, một chút nữa là tốt rồi, ngoan, nhắm mắt lại tận tình hưởng thụ đi! . . . .A! Diêu, ngươi thật cừ!”

“Aha, aha ~ người ta muốn dừng ~ ô ô ~ ”

“Ngoan nào, Trâu Ảnh không phải nói rồi sao, mỗi ngày đều phải cho trùng cổ ăn no, bảo bối, mở chân ra thêm chút nữa, ngoan . . . . A! Thật sáng khoái! Đúng, hút ta nữa đi, dùng sút hút đi. . . .”

“Ô ô . . . .” Lão mỹ nhân thực sự muốn khóc ―

Hai người diễn cảnh đông cung đồ này, chính là Lâm Chi Diêu và Thiển Uyên. Ngày đó gặp lại nhau ở Tê Hà Tự, thư cổ trong cơ thể Lâm Chi Diêu phát tác gần như mất mạng, Thiển Uyên mang theo y chạy vội ngàn dặm đến Linh Sơn, quỳ cầu Linh Ẩn Y ra tay cứu giúp, Lâm Chi Chu cũng khẩn thiết cầu tình. Cuối cùng Trâu Ảnh miễn cưỡng giúp Thiển Uyên hạ kim tích hùng cổ, hai người giao hợp, lấy hùng tinh nuôi thư cổ, Lâm Chi Diêu mạng nhỏ được bảo toàn. Cáo biệt mọi người trong cốc, Thiển Uyên mang theo Lâm Chi Diêu vừa phải tránh né triều định truy nã, vừa du sơn ngoạn thủy, ba tháng trước, hai người tại Đông Hải phát hiện một hòn đảo không người, liền quyết định sống tại đảo, hiện tại là bởi vì muốn đi dự hôn yến của Võ lâm minh chủ, mới ngồi thuyền xuất phát đi đất liền. Trong thuyền nhàm chán, Thiển Uyên mỗi ngày lấy cớ trùng cổ mà làm tình, ngày càng táo tợn áp chế Lâm Chi Diêu, lão mỹ nhân thật sự chịu không nỗi!

Sau một lúc lâu Thiển Uyên mới chịu bắn trong cơ thể Lâm Chi Diêu, trước đó không biết đã thay đổi bao nhiêu thế không biết thẹn, Lâm Chi Diêu thắt lưng mềm yếu nắm sấp trên giường khóc ô ô.

Thiển Uyên một mặt hưng trí bừng bừng lau thân thể cho y một mặt lải lải nhải nhải: “Ngươi gần đây càng ngày càng lợi hại, dùng sức hướng chỗ sâu như vậy hút, hại ta nhanh như vậy đã bắn ra!”

Lâm Chi Diêu xấu hổ và giận dữ gần chết, quay đầu đỏ mặt mắng: “Ngươi nghĩ rằng ta bao nhiêu tuổi rồi! Ba mươi bảy tuổi ba mươi bảy tuổi rồi đó! Mỗi lần đều làm một canh giờ, ngươi còn nói thời gian ngắn, ngươi muốn làm đến ta chết sao?! Hài tử chết tiệt! Dâm trùng! Biến thái! A ~ tay, lấy ngón tay ra! A ~ đừng, đừng ấn nơi đó! Di ~~~ ”

“Hắc hắc hắc, ngươi không thành thực, ngươi nơi này lại muốn rồi, hài tử nói dối phải chịu trừng phạt, như thế nào trừng phạt ngươi cho tốt đây, không bằng lại đến một lần nữa đi?”

Ngô ngô ngô, cứu mạng a ~~~ Ta thật sự ba mươi bảy tuổi rồi mà ~~~

Vẫn là nói một chút về kết cục của những người khác thôi.

Bạch Mặc Long mang theo Lâm Thiên Tuyệt đi Hậu Tuyết Cốc, Vương gia đại nhân năm nay gần sáu mươi tuổi lần đầu tiên “đại thụ”, tại Hậu Tuyết Cốc an dưỡng rất lâu mới hồi phục, nhưng mà không bao giờ có thể rời khỏi Hậu Tuyết Cốc, còn muốn mỗi ngày đối diện một con trung khuyển khổng lồ, tâm tình ủ rũ nôn nóng phi thường, có một lần uống rượu say, ngẫu nhiên “dụ thụ”, từ đó trải qua cuộc sống “Thiên kim nan cầu lão ‘thụ’”. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lâm Chi Chu sau khi biết được phương pháp giải cổ cái gì cũng không nói, ánh mắt trầm tĩnh đến nhìn không ra một chút gợn sóng, xoay người một đầu ngân phát dài đến chân, bảo Ngũ nhi tiễn Thiển Uyên cùng Lâm Chi Diêu xuất cốc. Mặt khác tiết lộ một chút, lão mỹ nhân không thực nhân gian yên hỏa cùng phụ thân giống nhau, âm câu phiên thuyền*, song song lớn tuổi mà thụ, về phần công quân là ai . . . . mỹ nhân muốn ta giữ bí mật, ha ha ~

* Ý nói: chuyện tình không thể xảy ra cũng có thể

Thiển Uyên đem thủ hạ trong đặc chủng binh một lần nữa cải biên, nguyện ý lưu lại thì lưu lại, muốn bỏ đi thì bỏ đi, sau đó thành lập một tổ chức mới, gọi lạ “Tập Đoàn Xuyên Không Của Ái Tình”, dùng tiền để dành của Lâm Chi Diêu làm vốn, bắt đầu làm đủ loại kinh doanh, sản xuất tiêu thụ “xe đạp, dao cạo, mascara, áo ngực” các loại vật phẩm khó hiểu gì đó, đồng thời kinh doanh các ngành truyền thống, không đến một năm trở thành toàn quốc đệ nhất phú thương. Lúc này Thiển Uyên mới nhớ đến, ngọc tỷ của Hoàng đế gia còn nằm trong tay hắn, đem trả về, nhưng hiện tại hắn nắm giữ mạch máu kinh tế quốc dân, lại có Võ lâm minh chủ chống lưng, không cần trốn tránh nữa, cuối cùng đã có thể cùng Diêu mỹ nhân yêu dấu chu du tứ hải.

Thuận tiện nhắc đến tiểu hoàng đế, sự kiện cưỡng gian tạo cho tiểu hoàng đế thương tổn tâm lý rất lớn, dẫn đến phát sinh hậu quả là tiểu hoàng đế chuyển tính, hoàn toàn khom lưng không nói, chỉ ham thích trò chơi SM = =. Thái hậu vô cùng đau đớn, nhưng may mắn Hoàng hậu đã sinh hạ một hoàng tử, Tiêu gia không đến mức tuyệt hậu.

Kết cục coi như là đại đoàn viên?

Chính là Thiển Uyên thường hay hồi tưởng hai đời của mình, cảm thấy trước khi gặp được Lâm Chi Diêu giống như chưa bao giờ sống được chân thật. Cho dù đối tượng là Gia Minh, cũng là ỷ lại nhiều hơn yêu, chỉ có Lâm Chi Diêu, bởi vì yêu y, mới làm cho cuộc sống của mình trở nên tươi sáng, linh hồn nhảy loạn lên, vì y khóc vì y cười, vì y tạo nghiệt vì y ngây người.

Trong «Lăng nghiêm kinh» nói: ngô ái nhữ tâm, nhữ liên ngô sắc, dĩ thị nhân duyến, kinh thiên bách kiếp, thường tại triền phược*.

* Đại khái là chỉ cần có duyên, trải qua trăm kiếp vẫn quấn lấy nhau

Thiển Uyên hiểu được ý tứ của Tịch Chiếu đại sư, lâm uyên tiện ngư bất nhược thối nhi kết võng, hắn sống hai đời người vẫn đứng bên bờ trông ngóng, chưa bao giờ kinh nghiệm qua bi hỉ của nhân sinh, mãi đến lúc gặp Lâm Chi Diêu, lưới mệnh định trước của hắn đã có một mỹ nhân ngư thuộc về hắn.

Lúc Thiển Uyên tỉnh lại đập vào mắt là khuôn mặt mỹ lệ đang say ngủ, hắn thực cảm kích, bởi vì mình đã xuyên không . . . .

♥ Chính văn hoàn ♥