Thiển Uyên mang theo Ngũ nhi vất vả tránh né truy tung, cuối cùng trở về Lương Châu Trường Nhạc Cung. Nguyệt hồ Lôi Kính cảnh trí vẫn như trước, chỉ là người khuôn mặt hoa đào kia đã mất.

Thiển Uyên cùng Lâm Thiên Tuyệt đàm phán không có kết quả, ngược lại cũng không giận, chỉ hạ thỏ bảo bảo thủy y, lại cho Bạch Mặc Long ăn kim thương bất đảo hoàn, sau đó đem võ công hai người phế hết nhốt cùng một chỗ. (người biến thái có cách biến thái nga ~ câu này của Uyên ca quá chỉ lý ^3^!!)

Ngày đầu tiên ghé qua, Thiển Uyên lại tìm Lâm Thiên Tuyệt đàm phán, Lâm Thiên Tuyệt nghiến răng nghiến lợi, nhất định không mở miệng. Ngày hôm sau lại đến, Lâm Thiên Tuyệt chân cũng khép không được, cắn chặt môi vẫn là không nói. Ba ngày quay lại, Lâm Thiên Tuyệt đã muốn nhuyễn thành một vũng bùn, Bạch Mặc Long cũng muốn tinh tẫn nhân vong. Thiển Uyên kiềm lư kĩ cùng*: “Người đâu, lại lấy dược đến đây.”

* Châm chọc người hào nhoáng bên ngoài, miệng hùm gan sứa, vô đức vô tài, ta tra thì thấy thế, chẳng biết chính xác không nữa ;__;

“Khoan đã!”

“Bạch Thống lĩnh có gì chỉ bảo?”

Bạch Mặc Long run run sừng sững đứng lên: “Có phải nói cho ngươi biết tung tích của Lâm Chi Diêu ngươi sẽ thả chúng ta đi không?”

“Phải, Diêu Viễn ta là người giữ lời.”

“Bạch Mặc Long! Ngươi nếu dám nói ta sẽ giết ngươi!” Rõ ràng Lâm Thiên Tuyệt thần trí bất minh bỗng nhiên hét to lên, dọa Thiển Uyên cùng Bạch Mặc Long giật mình.

Bạch Mặc Long tiến lên thật cẩn thận ôm lấy Lâm Thiên Tuyệt: “Tuyệt, thực xin lỗi, cho dù ngươi muốn giết ta, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi bị ta giày vò chết.” Một tay đánh hôn mê Lâm Thiên Tuyệt.

Thiển Uyên cảm thấy mệt mỏi không chịu nỗi, dùng biện pháp bỉ ổi như vậy đối phó Lâm Thiên Tuyệt hắn cũng không muốn, nhưng mà không nghĩ đến Lâm Thiên Tuyệt đối quyền thế chấp nhất so với hắn nghĩ còn muốn sâu đậm hơn, cho dù làm nhục như vậy, y vẫn không cúi đầu.

Bạch Mặc Long ôm Lâm Thiên Tuyệt nhẹ nhàng vuốt ve mặt y: “Tê Hà Tự Tịch Chiếu thiền sư. Có thể thả chúng ta đi!”

Thiển Uyên gật gật đầu: “Ngươi tốt nhất dẫn y đến Linh Sơn Hậu Tuyết Cốc, nếu không trùng cổ trong cơ thể y phát tát sẽ không kịp.”

Bạch Mặc Long cảm kích liếc mắt nhìn Thiển Uyên một cái, ôm luyến nhân cả đời mơ tưởng tập tễnh đi khỏi.

Thiển Uyên mơ một giấc mộng, mộng Lâm Chi Diêu. Hắn chạy đuổi theo Lâm Chi Diêu trong một mảnh mây mù, dưới chân hư vô, mỗi lần mắt thấy gần bắt được vạt áo y rồi lại để y chạy mất. Lâm Chi Diêu quay đầu cười rộ lên, mày như xuân sơn lúm đồng tiền như hoa, y nói: “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, bất kể nơi nào ta cũng sẽ đi theo ngươi.” Lúc tỉnh lại lệ rơi đầy mặt.

Ngũ nhi ngoài xe ngựa thấp giọng nói: “Công tử, đến Tê Hà Tự rồi.” Hắn nhanh chóng lau khô nước mắt xuống xe.

Tia nắng ban mai trong Tê Hà Tự, đây là lần thứ hai nhìn thấy, cảnh tùy tâm biến, ánh bình minh chiếu trên cây bồ đề giờ phút này cũng bị sương trắng bao phủ như trong mộng cảnh không rõ kia, Thiển Uyên càng thêm hoảng hốt. Diêu, Diêu . . . .

Cửa tự cót cót két két mở ra, mở cửa vẫn là tiểu hòa thượng Diễn Tâm viên đầu viên não kia, Thiển Uyên đi theo hắn vào trong tự, lưu lại người đi theo ở bên ngoài.

Chuông sáng vang lên, điện đường truyền đến thanh âm hòa thượng tụng kinh, hùng hồn mà mờ ảo. Thiển Uyên từng bước đi đến, bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, giống như không phải hắn đang đạp trên đường đá mà là đang đi trong đường hầm thời không, dưới chân càng ngày càng không thực, không khỏi sinh ra nghi vấn “Ta không phải lại xuyên không chứ”.

Tịch Chiếu hòa thượng nghênh diện đi đến.

“A di đà phật, thí chủ biệt lai vô dạng?”

Thiển Uyên hai tay tạo thành chữ thập đáp lễ.

“Thí chủ vì chuyện gì đến đây?”

“Vì tìm người mà đến.”

“Là tìm người nào?”

“Người yêu của ta.”

“Trong chùa đều là người xuất gia, thí chủ có tìm lầm nơi không? Thí chủ đến tột cùng vì sao mà đến?” Lão hòa thượng mở hai mắt, cặp mâu song đồng, bạch quang bắn ra bốn phía.

Thiển Uyên nheo mắt lại: “Tâm đã đánh mất, ta đến tìm tâm của ta.”

Tịch Chiếu cười ha ha: “Thế tục cũng có bỉ ngạn, lâm uyên tiện ngư bất nhược thối nhi kết võng*. Nguyện thí chủ sớm thoát khỏi biển phiền não, sớm đạt được sáng suốt của sen, a di đà phật.” Lại nhắm mắt lại.

* Thế tục cũng có niết bàn, đợi ở vực chờ cá chi bằng về sông đan lưới bắt cá, ý nói là tính kế chi bằng tự mình cố gắng blah blah blah . . . . ;3;

Thiển Uyên bị con ngươi bạch sắc nhẵn bóng của lão chiếu vào nước mắt liền rơi, cuống quýt nháy mắt vài cái, lúc mở ra lại, trước mắt mơ mơ hồ hồ một nhân ảnh. Người nọ đưa lưng về phía hắn, mặc một thân tăng bào màu xám cũ kỹ, đang cầm chổi quét rác, bóng người nhỏ bé mảnh khảnh, tóc đen như thác, Thiển Uyên si ngốc ngắm nhìn, không kiềm được nước mắt, không dám lên tiếng gọi y. Người nọ giống như cảm giác được ánh mắt mãnh liệt sau lưng, nắm chổi chậm rãi xoay người lại, cùng trong mộng giống nhau mi sơn đại thủy, sau khi nhìn thấy hắn khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười, khoảng khắc này, Thiển Uyên cảm thấy, thiên địa sơ khai.