Trên sân thượng của tòa nhà Trụ sở cảnh sát Tokyo độ cao đến mấy chục tầng lại có thể để người đứng đó thả lỏng tinh thần mà không gặp ảnh hưởng từ áp suất thấp. Lúc này, một bóng người cao lớn, vĩ ngạn, đứng thẳng, khuôn mặt của người trung niên nhưng vẫn anh tuấn, nghiêm nghị mà lạnh lùng, bộ râu gọn gàng,cứng rắn càng tăng thêm vài phần sức quyến rũ. Người đó một tay đặt trong túi quần, một tay thả lỏng, ánh mắt sắc bén nhưng chứa đựng chút gì đó cũng phức tạp đang nhìn xuống một phía nào đó của thành phố, dường như đang chờ đợi điều gì. Tây trang trên người cùng nhỏ vụn tóc mai hơi hơi rung động vì gió. Mọi thứ xung quanh đang dần bao phủ một màu ám sắc, đã có nơi bắt đầu sáng lên đèn.

Bóng người từ từ rút ra điện thoại, ấn nút nghe. Một số điện thoại lạ gọi đến. Giọng nói nam nhân có chút từ tính, lại cất giấu chút gì đó phức tạp nhưng cũng cắn nặng âm cuối từ đầu dây kia vang lên.

-Odagiri Toshiro! Đã lâu không gặp. Không biết ngài tổng giám sở cảnh cảnh sát có còn nhớ “người bạn cũ” này nữa không? A! không đúng, là tội phạm giết người trong án kiện do chính “Ngài” Tổng giám phụ trách của 10 năm trước chứ!

Phải. Nam nhân chính là Odagiri Toshiro. Nghe được giọng nói vừa quen thuộc cũng trong dự liệu,Toshiro nhẹ cụp xuống mắt, khiến không ai biết ông đang nghĩ gì, nhẹ nhàng như thì thầm vào điện thoại nói:

-...Shikamaru. Quả nhiên là cậu! Đều qua 10 năm lâu như vậy, tất cả những người khác của sở cảnh sát đều đã tin tưởng Shikamaru đã chết, tội phạm của vụ sát nhân liên hoàn của 10 năm trước ấy đã phải đền tội rồi. Tôi nghĩ điều đó càng giúp cậu có một thân phận mới để làm lại chứ? Lần này xuất hiện vì sao?

Trong lúc này, trên sân thượng trụ sở cảnh sát bước vào một người trung niên nam nhân khác, cũng không cố dấu tiếng bước chân mà đi về phía Toshiro cách năm bước liền cũng dừng lại. Vừa kịp để ông nghe được người trước nói điện thoại, cũng nhíu mày ngạc nhiên nghĩ:“ Ai? Shikamaru...? Thật sự là hắn?”

Toshiro cũng đã phát giác nhưng không giấu diếm. Nghe được bên kia đầu dây lại chủ nhân thanh âm lại không khống chế được cảm xúc. Gầm lên nói:

-Toshiro! Anh quả nhiên là biết tôi còn sống. Có lẽ còn như thế nào thoát khỏi vụ nổ ám sát cuối cùng đó cũng biết được chứ! Khốn nạn! Nếu đã biết tôi còn sống vì sao ngay lúc ấy không bắt tôi về chịu tội, chẳng phải càng làm anh danh tiếng trở nên càng lớn ư? Vì sao!?

Lại nghe được người nào đó rống giận còn có âm thanh thứ gì đó vỡ nát... nhưng Toshiro lại trầm mặc một lúc, lựa chọn tránh qua câu hỏi sau cùng mà nói

-...10 năm...Cậu...như thế nào?

Shikamaru cố gắng bình phục hơi thở, nhưng đôi mắt không còn ôn nhuận,bình tĩnh mà châm chọc,hung ác rồi nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng trả lời:

-Như thế nào? Hừ! Cái gì như thế nào? Tôi có thể có chuyện gì chứ? Hoàn toàn vui vẻ, hoàn toàn tốt. Không cần Ngài Odagiri đây phải nhọc lòng. Cũng không cần phải... “Gỉa mù sa mưa”! Năm đó còn là chính anh đưa chứng cứ phạm tội của tôi ra ánh sáng không phải sao?! Ngài Odagiri bây giờ nhưng trở thành Tổng Giám sở cảnh sát Tokyo tràn ngập uy vọng cũng có một gia đình hạnh phúc rồi. Có vợ, con trai, và con gái dễ thương nữa đúng không?

Không lại dây dưa vấn đề này, Toshiro hỏi hắn về an toàn của Tomoko.

-Hừ! Con gái ngài Tổng giám đây? Yên tâm. Tôi không có sở thích ngược đãi trẻ em, nhưng khó nói chính bọn nhóc cảm thấy sợ hãi mà khóc được a, tôi chỉ để đó một chút... “ đồ chơi” để bọn chúng không nhàm chán mà thôi!: Shikamaru nói dứt lời vừa nhìn hình ảnh trên máy tính từ camera quan sát, một bên khóe miệng mỉm cười, tâm trạng cũng thấy cân bằng,sung sướng chút ít. “Một đám nhóc con còn dám ở trước mặt mình không sợ, giờ không phải bị dọa khóc thôi!”

Nghe được câu trả lời, Toshiro tâm đều co lại, vừa đau lòng vừa lo lắng. Dù chính ông biết Shikamaru sẽ không thực sự làm gì thương tổn bọn họ, ông cũng biết Tomoko sẽ bình tĩnh lại được thôi nhưng không ngăn cản được chính mình vẫn thấy khó chịu cho bọn trẻ.

-Toshiro, nếu muốn thấy con gái mình, 11 giờ tối nay,... Chúng ta.. chỗ cũ gặp! Tất nhiên, chỉ một mình anh!

Nhíu lại mày, Toshiro cúi xuống, giơ tay lên nhìn đồng hồ,đã 5h40. Rồi lạnh lạnh,trầm giọng nói:

-Shikamaru. Tôi muốn thấy Tomoko cùng đứa bé kia không có chút nào bị thương. Cuối cùng... Shikamaru. Với tôi, anh trước hết vẫn là một người bạn!

Câu nói cuối cùng được nhỏ giọng vang lên cũng dần dần tán đi trong gió. Dù vậy, người phía bên kia vẫn nghe được rõ ràng, tay cầm điện thoại siết chặt, trầm mặc một lúc, chỉ Hừ lạnh rồi cúp máy.

Tuy không nhận được trả lời của người kia, không đáp ứng cũng không từ chối, Toshiro cũng hiểu được. Lúc này, người phía sau cũng đã lên tiếng nghi vấn:

-Anh vừa nói chuyện với Akira Shikamaru. Anh ta vì sao gọi cho anh? Anh gọi tôi lên đây là có chuyện gì liên quan đến hắn?

- Phải! Futaba. Tôi cần anh giúp đỡ.

Tắt điện thoại, Toshiro quay lại nhìn về phía người tới. Đó là Futaba Yoshioka,tuy hơn ông 5 tuổi, tình cách bất đồng nhưng tác phong làm việc cũng tương tự nên cả hai đều là bạn tốt, cũng là Chánh thanh tra trưởng Bộ Công an Tokyo.

Một người hơn 40 tuổi nhưng vẫn dẻo dai, mạnh mẽ như 30 tuổi. Khuôn mặt chữ điền có vẻ phúc hậu,đối với người ngoài thì hiền lành,ôn hòa, nhưng khi làm việc quyết đoán, sáng suốt, thủ đoạn ngoan độc với địch nhân, còn đối với bạn bè, hay cấp dưới thì lại chân thành,quan tâm,săn sóc. Đó là thuộc loại nhân cách sức quyến rũ của người đàn ông này. Hơn hết Shikamaru năm đó tuy nổi tiếng ở Bộ Công An và được trọng dụng nhưng là cấp dưới trực thuộc của Futaba, và ông ấy không chỉ hiểu rõ Shikamaru cũng là người duy nhất ngoài ông biết được anh ta còn sống. Về Tomoko, vì đảm bảo an toàn nên ít người biết đó là con gái ông, mà chỉ biết về Toshiya con trai ông nhiều hơn.

-Tomoko bị anh ta bắt đi. Hẹn tôi 11h đêm gặp mặt. Tôi muốn mượn anh vài người đi cứu con bé trong lúc tôi đến nói chuyện với Shikamaru.

-Nhóc Tomoko? Con gái anh!

-Đúng vậy, còn có một cậu bé, tên gọi Kudo Shinichi cũng cùng bị bắt đi. Tôi muốn người không những thân thủ giỏi cũng phải ứng phó được mấy”đồ chơi” quen thuộc của người kia!

Năm năm trước,khi Tomoko sinh ra, ông cũng thường xuyên đến thăm nhà Odagiri,cùng bạn cũ thư giãn,chơi cờ nên rất quý con bé. Sinh nhật năm nào cũng đến còn thường xuyên bế Tomoko. Nhưng nghe đến chuyện bắt cóc, Futaba không quá lo lắng, dù cho Shikamaru dùng cả bom. Khóe miệng ông hơi giật giật, đôi mắt hiểu rõ,sáng quắc nhìn Toshiro trêu đùa:

-Thì ra là lạn đào hoa của ngài Tổng giám đây, 10 năm sau tìm về để đòi công bằng sao?

Tuy đã lâu như vậy nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra và quan hệ của hai người vẫn luôn làm Futaba thấy không chỉ như mặt ngoài vậy, bạn bè bình thường, mà có lẽ còn hơn chút gì. Không kịp phản ứng trêu đùa của bạn già, Toshiro lạnh nhạt nhìn Futaba một lúc, chỉ phải bất đắc dĩ chỉnh lại.

-Đừng nói lung tung, Futaba. Thời gian cũng không nhiều.

-Được rồi. Tôi đã có hai nhân tuyển rất tốt cho anh đây. Cả hai thanh niên tài năng đều nổi bật, một trong số đó, tuy chỉ 18 tuổi nhưng trình độ về bom không thua năm đó Shikamaru! Thân thủ cũng được đặc huấn cực tốt.: Futaba hơi đắc ý nói.

Toshiro cũng không thể không tò mò, ngạc nhiên về người mà đáng được bạn tốt đánh giá cao như vậy.

-”Đặc huấn”? Có nhiệm vụ gì quan trọng cần cậu ta?

-Đúng vậy! Về vị trí, Tomoko bị bắt, anh có manh mối nào chưa? Thời gian gấp như vậy...

Về nhiệm vụ đó là gì,Toshiro cũng không hỏi nhiều, mà nói về chuyện chính trước mắt.

-Tôi có thể xác định. Một ngôi nhà phía Tây Nam thành phố, Số XX, đường...

-Hả? Anh biết chính xác như vậy địa điểm giam giữ! Còn nói không có gì mờ ám giữa hai người? Haiz, có lẽ so với thủ trưởng như tôi càng hiểu rõ hơn cấp dưới của tôi chứ?

-Futaba.

Nhận được ánh mắt sắc bén của ai đó, ngài Futaba không thể không ngừng lại đùa dai: -Được, được, tôi không nói về chuyện này nữa. Còn lại tôi sẽ sắp xếp rồi gọi cho anh.

Toshiro cũng nhẹ thở ra một hơi.

-Lần này cảm ơn anh, Futaba!

- Không có gì. Tôi đi chuẩn bị.

Thấy người trước mặt nhẹ gật đầu nói “Ừ”, rồi cả hai đều rời đi sân thượng.