Văn phòng tổng giám cảnh sát Tokyo Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đã tạm dừng dòng suy nghĩ của Odagiri Toshiro, trong lúc ông đang bận tra xét văn kiện mấy vụ án trước đây. Đáng lưu tâm nhất với ông là vụ án mạng liên hoàn cách đây 10 năm, hung thủ trong vụ án đó chưa bị bắt được, nhưng gần đây có người giống như phát hiện tung tích của hắn.

“ Tít tít..tít tít..“.

“ Tút“. -Toshiro xin nghe. “ Ông xã... hu hu... Toshiro..” -Matsume! Em sao vậy? Bình tĩnh nói,anh nghe đây.

-Toshiro...Toshiro...là..To..Tomoko nhà chúng ta lại không thấy đâu cả! Vừa nãy cô giáo tại nhà trẻ gọi cho em nói Tomoko đột nhiên không thấy đâu cả trong giờ nghỉ trưa. Huhu...Làm sao bây giờ Toshiro?

-Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Matsume, em hãy đến nhà trẻ xem trước ra sao, anh lập tức tới đó bây giờ. -Vâng.

Cúp điện thoại,Toshiro không thể tin được những gì ông vừa nghe thấy. Trong lòng ông lập tức dâng lên bất an không thể nào át, nhưng phải cố giữ cho mình bình tĩnh. “Toshiro!Phải bình tĩnh, phải kiên trì, phải tìm được Tomoko,có thể bây giờ con bé chỉ đang ở đau đó và rất sẽ hãi”.Nhanh chóng chỉ cầm những đồ dùng quan trọng rồi lao ra khỏi bộ cảnh sát.

20 phút sau

Trong phòng học lớp Hoa Anh Đào của nhà trẻ đã đến rât nhiều người. Phía cảnh sát là thanh tra Megunre, trợ lí cảnh sát và Mori Kogoro. Nhà Kudo, Kudo Yusaku và Yukiko cũng đã ở và nhà Odagiri, Matsume và Toshiya.

[ Trong đám trẻ, đứng ở một góc, Ran và Sonoko khó hiểu và lo lắng nhìn trong lớp học đứng đầy người.

-Cậu biết chuyện gì không Ran? Có nhiều người đến đây quá. Hình như kia là bố,mẹ Shinichi? Nhưng sao lại có cả bác Megunre và bố cậu nữa? Họ là cảnh sát mà.

-Ừ,.. Nhưng... mình không biết? Mà cậu có thấy Shinichi và Tomoko không? Tớ chưa thấy hai người họ đâu cả.: Nói rồi cô bé Ran lại ráo rác nhìn quanh lớp học.

-A! Đúng vậy. Mình cũng không thấy họ. Có khi nào chuyện này cũng họ có quan hệ?

-Là..như vậy..sao?!]

Nếu trước khi tới nhà trẻ, Toshiro trong lòng cầu mong hi vọng sự việc còn có may mắn, thì nhìn bây giờ kết quả làm ông càng bị đè nén sự lo lắng, bất an. Nhìn đến xung quanh ông chỉ có thể trước bình tĩnh nói:

- Tất cả đến phòng hiệu trưởng lại nói tiếp, ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến bọn trẻ.

- Vâng, ngài Toshiro. Mời mọi người cùng đi một chuyến.: Hiệu trưởng và cảnh sát Megunre lập tức đồng ý và dẫn đầu bưới ra khỏi lớp học.

Đến nơi, Toshiro hít sâu một hơi,nhìn về phía nhà Kudo Yusaku nói:

-Kẻ bắt cóc rấtkhông đơn giản, Tomoko và cậu bé cùng bị bắt đi một chỗ, người đến đột nhập từ cửa sổ nhà vệ sinh và còn sử dụng súng để phá chốt cửa ra vào của nhà vệ sinh, đó có thể là súng giảm thanh nên mới không làm kinh động đám trẻ. Từ dấu giày chưa khô trên sàn nhà cho thấy là có hai người vào đến và chưa biết chúng có thêm đồng bọn nào nữa không.... -Tomoko là con gái tôi, con gái của tổng giám sở cảnh sát, kẻ bắt cóc có lẽ càng nhiều là hướng về tôi mà đến....Về cậu bé chỉ sợ vì con gái tôi mà chịu liên lụy. Thực sự xin lỗi!

Kudo Yusaku an ủi xong Yukiko trả lời

-Tôi hiểu được, thanh tra Odagiri, tôi đoán được một chút chuyên xảy ra và cũng biết rõ tính cách của mình. Kẻ bắt cóc biết được vào trường từ cửa sổ nhà vệ sinh và chọn đúng thời điểm thích hợp nhất. Như vậy là có người ở trong này kể rõ với chúng trước đó. Mấy ngày trước tối nghe con trai mình kể về những hành động đáng ngờ của thầy giáo quản lí lớp này và suy luận ra âm mưa bắt cóc một bé gái khác của vị thầy giáo cùng với đồng bọn nhưng tôi và cảnh sát Megunre đã giải quyết tất cả lúc sáng nay, nếu chúng ta hỏi họ có thể sẽ có thêm manh mối. Toshiro nghe có manh mối lập tức quay qua cảnh sát Megunre xác nhận

-Lại có chuyện như vậy? -Vâng,ngài Oddagirri, tôi sẽ cho người thẩm vấn họ.

Lúc sau nhận được kết quả, Toshiro tâm tình trở nên phức tạp. “ Ngài Odagiri, theo như lời người em rể thầy giáo quản lớp- một trong người tham gia vụ bắt có nói cách đây 2 hôm có một người đàn ông rất đáng sợ,lạnh lùng tìm họ bàn về kế hoạch bắt cóc,và dùng súng uy hiếp hắn ta” -Đáng sợ...sao? Hừ! Hắn có hay không nói đáng sợ như thế nào? Đặc điểm bên ngoài tên bắt cóc ra sao hả? -Vâng! Hắn nói người đàn ông mặc áo khoác măng tô màu đen, dáng người cao gầy, có vẻ bất cần nhưng khí chất rất bất phàm, dù không thấy rõ mặt vẫn có thể nhìn ra một chút nhu hòa trên đường nét khuôn mặt lộ ra một góc. Toshiro bình tĩnh lại,trầm ngâm:

- Súng người đó dùng là loại gì?

-Từ mô tả của đồng phạm thì có thể là một khẩu Walther của Đức nhưng có màu bạc.

-Walther bạc...Một cái tên lập tức hiện lên trong suy nghĩ của Odagiri.

Kudo Yusaku nhận ra rất nhỏ biến hóa trên người Toshiro liền hỏi. -Nếu kẻ hiềm nghi hướng đến thanh tra Oda, vậy ngài có nghi ngờ kẻ đến người đó là ai sao?

-...Đúng vậy! Rất có thể là “hắn” đã trở lại. Là Akira Shikimaru!

Phản ứng lại trước hết là cảnh sát Megunre: -Shikimaru?!Là nhân viên của của Cục Bảo An,nhưng bị hạ lệnh truy nã cách đây 10 năm sao? Không thể nào...Không phải nói hắn đã chết rồi sao?

Về người này Kudo Yusaku cũng có tư liệu của hắn, và tất nhiên là cả về vụ án thảm sát liên hoàn 10 năm trước do người đó thực hiện. Tất cả là 9 nạn nhân trong đó có cả những quan chức cấp cao mà Cục bảo an luôn luôn phải bảo vệ cho họ. Nghe nói để trả thù cho người nhà của mình, đều là những người lập công lớn cho đất nước nhưng vì bí mật... mà tất cả bỏ mạng trong cuộc thanh trừng. Hiển nhiên là một âm mưu giết người từ rất lâu và để thuận lợi cho hành động của mình nên Shikimaru đã tham gia vào Cục bảo an còn làm lên vị trí quan trọng trong đó. Sau đó đồn rằng hắn đã chết nhưng không ngờ...” Hẳn là còn gì đó che dấu mà không ai biết được.”

– Vậy lí do “hắn” xuất hiện trở lại là gì? Toshiro cũng trầm ngâm: -Điều đó không ai biết được.

-Bố, Vậy Tomoko sẽ có tính mạng nguy hiểm sao? -Hắn sẽ không thực sự làm con bé có nguy hiểm gì...

-Nhưng sao có thể chắc chắn được việc đó chứ Ba?

-Đủ rồi Toshiya. Ta sẽ sắp đặt người đi cứu Tomoko và Cậu bé nhà Ông Kudo nữa. Mọi người có thể tin tưởng ta. Tôi sẽ giải quyết chuyện này.: Nói rồi nhìn phía Kudo Yusaku

-Theo tôi biết, Shikimaru là người rất giỏi về bom,và thuốc nổ. Hắn còn dùng nó trong vụ án của 10 năm trước. Người mà ngài tìm có thể giải quyết và đảm bảo an toàn cho bọn trẻ được chứ?

-Có thể.

-Vậy...bọn trẻ xin nhờ ở ngài. Bởi có thể ngài Odagiri có thể hiểu biết hắn hơn chúng tôi.

-Tôi đã biết! Nhưng tôi không muốn làm chuyện này lan rộng ra quá lớn...nhất là về việc Shikimaru còn sống. Mong là các vị ở đây không cần thiết nói thêm cho ai về truyện này.

-Vâng! Chúng tôi sẽ chỉ nói “kẻ bắt cóc” trong vụ này chỉ có một mà thôi. -Ừ, vậy mọi người cũng nên rời khỏi đây thôi....

Tokyo 5 giờ chiều, Phía Tây thành phố.

Có một ngôi nhà chỉ cao hai tầng rưỡi nhưng bên ngoài lại được xây dựng đẹp đẽ, điệu thấp nhưng tinh tế, trang nhã. Đủ thấy chủ nhân ngôi nhà cũng rất quan tâm đến nó mặc dù những người hàng xóm xung quanh chưa từng thấy mặt chủ nhân hay biết chủ nhân nó là ai cả, họ chỉ thường gặp những người vệ sinh đến đó sửa sang lại ngôi nhà. Vì thế mà ngôi nhà đó vẫn không mấy thay đổi trong suốt hơn 10 năm. Bên trong căn gác mái, không có bất cứ đồ đạc gì, chỉ dựa vào duy nhất ánh sáng mặt trời đang lặn dần chiếu qua một ô cửa sổ nhỏ, mới trông thấy được hai bóng dáng nhỏ bé bị trói lại dựa vào nhau.

-Tỉnh rồi?

Tomoko nhíu lại mày,dần dần mở mắt ra,cảm nhận được đầu tiên là hơi ấm từ bên cạnh thân hình nho nhỏ kia không tự giác khiến cô an tâm.

-Ừ, Cậu biết chúng ta đang ở đâu sao?

-Trong gác mái của một ngôi nhà bỏ trống. Nhưng tớ không thấy ai trong bất cứ bọn bắt cóc. Cậu có biết gì về hai người đó không?

-Tớ cũng không biết, nhưng người đàn ông đó có thể là tớ nhìn thấy ở đâu đó rồi.

-Hả? Là ai?

-A. Hình như trong một bức ảnh được kẹp trong một cuốn sách của nhà tớ.

-Chỉ vậy thôi á.

-Ừ. Xin lỗi

-Cũng không quan trọng,không sao. Nhưng mà...cậu nhìn bên kia đi. Tomoko nhìn về phía Shinichi chỉ, hơi kinh hãi kêu lên: - Có bom!?

-Ừ, là bom hẹn giờ, tuy bây giờ còn chưa được kích hoạt. Lập tức cả hai đều im lặng lên.

Một lúc sau,Tomoko nhìn ánh sáng phát ra từ phía cửa sổ tự nói.-Cậu không sợ à Shinichi kun?

-Không sợ! Cậu thì sao? Có sợ không?

-Tớ?... Tất nhiên là tớ không sợ rồi.Shinichi liếc nhìn Tomoko, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cố để cho mình cười,nhưng cậu cảm nhận được đôi tay nhỏ bé buộc cùng một chỗ với mình đều đang trở lên lạnh.

-Nếu sợ thì cậu cứ nhận đi. Nếu muốn khóc cũng có thể khóc.

Tomoko cảm thấy không thể đè nén được cảm xúc đang nơi nào của mình nữa. Cô lập tức vùi đầu vào người Shinichi, hai vai đều run lên. Nhưng Shinichi chỉ nhận thấy áo của mình ướt một mảng, lại không nghe thấy âm thanh gì.”Tại sao cậu ấy khóc mà lại im lặng như vậy? Mình chỉ thấy trước áo trở nên ướt thôi? Sao mình cũng cảm thấy buồn chứ? Thật lạ.”

Tomoko không biết vì sao mình lại khóc. Có lẽ là thật sự sợ hãi, mọi thứ ùa vào trong đầu cô, quá khứ khi còn nhỏ của kiếp trước ở cô nhi viện cho đến khi tuyệt vọng với biến cố đã đưa cô đến thế giới này,rõ ràng cô cũng là người rất mạnh mẽ,nhưng một lần nữa thể nghiệm cảm giác gặp nguy hiểm có thể uy hiếp tính mạng của mình mà sợ hãi chăng? Lại đột ngột một giọng nói vang lên, tuy không lớn nhưng tràn đầy kiên định.

-Đừng khóc! Cũng không cần phải sợ. Tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu. Shinichi chỉ muốn cô bé này không cần lại sợ hãi nhưng Tomoko lại lớn tiếng khóc lên:-Hu..hu...Shin..ni..chi...

Thấy sự việc lại thành ra như vậy nhưng cậu không hiểu lại thở nhẹ ra một hơi, sau đó lập tức lúc túng lên.

-Xin..xin lỗi, tớ nói gì sai à? Cậu đừng khóc...Nếu cậu thấy sợ cũng không sao. Không phải còn có mình à?

Đúng vậy. Tomoko tự nhiên không thấy gì phải sợ nữa, tâm tình của cô dần dần đi lên. Nước mắt không lại rơi.

-Tớ đã nói là không sợ rồi còn gì. Còn có cậu rõ ràng cũng giống tớ thì có thể làm gì chứ.:Nói liền cố ý liếc nhìn Shinichi. “ Cô là Tomoko,cũng luôn luôn mạnh mẽ, luôn luôn vui vẻ mà. Làm sao có thể để một đứa bé đến bảo vệ chứ. Mà người bên cạnh cô nhưng là mang vầng sáng của nhân vật chính, còn buff thêm khí tràng của Tử thần nữa chứ, đi đến đâu đều có người sẽ xui xẻo,còn cần sợ sao?” Nhìn đến đôi mắt vẫn còn đỏ lên vì khóc của cô, Shinichi có chỉ có thể bất đắc dĩ im lặng.

-Vậy ai vừa mới khóc thế? Còn làm ướt cả áo tớ, không phải sợ thì gì? Tomoko lại nghiêm trang lên nói, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nếu không phải đều ướt chắc mới có người tin. -A,gì cơ? Ai mà biết được chứ, tóm lại không phải mình sợ.

- Ừ.. Ừ.. mình biết rồi,như vậy được chứ?

-Tất nhiên như thế.... -Này, Shin ni chi.

-Gì? Tomoko hôn lên má trái của cậu, ở bên tai cậu nhỏ giọng cười nói:

-Cảm ơn cậu!Shinichi.Tớ cũng vậy,sau này tớ cũng sẽ bảo vệ cậu. My Meitantei-kun!