Cơn mưa như thể hiện sự ly biệt...cơn mưa xoá nhoà nỗi đau...Đạt ôm Tâm nằm trên vũng máu...xe cấp cứu đến,tiếng các bác sỹ cuống cuồng cấp cứu cả hai người,bàn tay họ rời khỏi nhau,Đạt vẫn còn mơ màng anh ta nhớ lại khoảnh khắc lần đầu nói chuyện với Tâm,ngày Tâm bị điên vào cái đêm mưa gió Đạt khi biết được việc của mẹ mình đã làm anh ta quát lên trong điện thoại...

Đat: Con cầu xin mẹ hãy dừng lại đi

Mẹ Đ: Mẹ làm tất cả vì con thôi,không ai có thể cướp mất những thứ mà con được hưởng

- Con không cần những thứ đấy,con chỉ cần mẹ bình thường sống thôi,mẹ đừng hại anh ấy nữa,đừng cho anh ấy uống thuốc nữa...

- Nó bị bệnh và cần uống thuốc chữa,con tốt nhất không hiểu gì thì đừng tham gia

- Dù sao anh ấy vẫn là anh của con mà mẹ

- Cùng bố nhưng chẳng cùng mẹ,nhớ khi xưa khi mẹ nó còn sống,mẹ con mình phải khép nép thế nào con quên à,rồi là mẹ luôn phải sống giả dối răng mẹ yêu thương nó nhưng mẹ thật sự rất ghét nó

- Là anh con mà mẹ

- Con im đi,nếu nó k bị tai biến thì đến cô bạn gái của con cũng theo nó,rồi gia sản nhà này không đến lượt con tự mãn như bây giờ đâu,tranh thủ mà nắm giữ...

Mẹ Đ cúp máy,Đạt đau lòng khi mẹ anh ta liên tiếp hãm hại người anh cùng cha khác mẹ đó...Đạt buồn bã đi ra ngoài khi trời vừa đổ cơn mưa...đi như kẻ mất hồn...dưới cơn mưa anh ta nghe thấy tiếng cười của Tâm và đang vẫy tay với anh ta

Tâm: Vào đây đi không ướt đấy,ướt là ốm anh Vỹ bảo gặp mưa phải trú mưa,ướt là ốm đấy

Đạt quay đi vẫn đi qua đột nhiên Tâm chạy ra tóm tay Đạt dưới cơn mưa

Tâm: Ốm không tốt ( Đạt hất tay Tâm ngã ra đường)

Đ: Đừng chạm vào tôi ( Thấy Tâm ngã Đ khựng lại dơ tay ra) tôi k cố ý làm cô ngã

Tâm: Mưa...tắm mưa thích lắm ốm cũng được,mưa xoá đi hết mọi chuyện,mưa xoá đi nỗi buồn của anh và tôi...( cười khúc khích)

Đạt thấy Tâm không được bình thường,nụ cười của cô gái điên dưới cơn mưa khiến anh cảm thấy bớt cô đơn...cứ vậy hai người đứng dưới cơn mưa...

Lần mà Đạt gặp Tâm đang bị trung đánh,Tâm cứ quay lại nhìn Đạt khi Vỹ đèo đi,Đạt nở nụ cười với Tâm rồi vẫy tay

Đức: Mày quen cô gái ấy

Đạt: Có quen

Đức: Quen người điên à

Đạt: Đôi khi tôi muốn được điên như cô gái ấy để quên đi mọi việc buồn đau trong đời...

Tiếng xe cấp cứu đến cửa viện,hai người được đặt lên 2 chiếc giường đẩy...song song nhau Đạt vẫn mơ màng quay sang nhìn Tâm

Đạt: Mọi chuyện sẽ ổn thôi giống như em nói vào cái đêm đó mưa sẽ xoá đi hết mọi chuyện,tất cả...

Đức ở công ty nghe tin khi cuộc họp chuẩn bị bắt đầu...

Mẹ Đ: Sao giờ nó chưa tới

Đức: Có chuyện không ổn rồi cậu Đạt bị đâm

- Sao cơ ( lảo đảo) mau...mau đưa tôi đến đó...

Cổ đông A: Sắp đến giờ rồi hai người còn đi đâu vậy

Mẹ Đ: Chắc chắn con tôi sẽ dành được chức chủ tịch rồi nhưng đang có một vài vấn đề xảy ra nên hôm nay thằng bé k thể đến dự

Cổ đông B: Vậy sao được,cậu ấy phải có măt để biểu quyết chứ

Mẹ Đ: Tôi phải đi bây giờ...

Vừa quay đi thì thấy Thịnh bóng lộn trong bộ vest cùng với luật sư riêng của anh ta...

Thịnh: Ôi mẹ đấy à,mẹ đi đâu mà vội vàng vậy

Mẹ Đạt thấy Thịnh bà như gục ngã trước tất cả mọi thứ...

Thịnh: Mẹ ngạc nhiên lắm đúng không,con nhờ có mẹ con trên trời giúp đỡ nên đã khoẻ lại và một phần cùng là nhờ công của mẹ giúp đỡ ( nói nhỏ vào tai)...con trai của mẹ sẽ chẳng về bên mẹ nữa đâu...

Đức đỡ tay khi mẹ Đạt ngã quỵ

Đức: Bác không sao chứ ạ

- Lúc này bác không thể đi được,bác phải ở lại giữ chỗ cho thằng Đạt

- Cái này bh quan trong sao ạ

- Quan trọng chứ,nó quan trọng vì nó là cuộc đời của Đạt sau này,nếu Thịnh đã tỉnh lại thì chưa chắc Đạt đã dành được chức chủ tịch, nó vẫn là con trưởng...

Đức: Đạt nó cũng k muốn tranh dành đâu ạ cô nên buông đi

- K dc cháu đến chỗ nó đi cô phải giữ chỗ cho nó và nói nó bị tai nạn,phải nói rõ luôn để hội đồng cho người đi chứng thực

- Vâng...

Đức đến bệnh viện cấp cứu,y tá báo gấp

Y tá: Chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật cho cả hai vì quá nguy cấp,cả hai đều mất quá nhiều máu,khi chuyển ở viện kia sang họ đã rất yếu

- Vậy chăm sự nhờ các y bác sỹ ở đây,mọi chuyện xin hãy giấu kín...vì là con trai chủ tịch nên

- Vâng chúng tôi sao dám nói gì,anh cứ yên tâm...chỉ có điều người bị đâm 2 nhát là người con trai còn cô gái chỉ bị đâm 1 nhưng lại đúng động mạch đang rất nguy hiểm

- Bằng mọi giá phải cứu được cô gái ấy nhé...

- Anh yên tâm chúng tôi sẽ làm hết sức mình...

Tại tập đoàn Tân An

Thịnh: Tôi có 30% cổ phần của mẹ tôi,đủ để lên làm chủ tịch

Mẹ Đ: Đạt nó cũng có 30% của mẹ để cho nó,như vậy hai đứa ngang nhau

Thịnh: Xét theo thứ tự thì con thứ sẽ không bao giờ được nhắc đến mẹ ạ

- Ở đây là công ty,là thời đại nào rồi mà còn phân biệt thứ tự

Cổ đông P: Bây giờ chỉ còn chờ vào di chúc của chủ tịch sẽ quyết định,chúng tôi sẽ làm đúng theo di chúc của ông ý,ông ấy chưa mất mà mấy người đã họp cổ đông vội vàng,như thế có quá không,hơn nữa cậu Đ k có mặt như vậy có thể nói cậu ấy chưa chắc đã muốn làm chủ tịch...

Mẹ Đ: Nó bị người ta đâm hiện đang nằm viện cấp cứu,con tôi trưa nay đã bị ám hại,tôi tự hỏi tại sao lại có chuyện trùng hợp thế này...

Cả gian phòng họp xì xào bàn tán...

cổ đông K: Thật sự có chuyện đó sao???thật k thể tin được...

Mẹ Đ: Con tôi vốn k tranh đua vs ai vậy mà có kẻ giả điên rồi hại con tôi...

Thịnh: Bà ăn nói cho cẩn thận

- Còn k à...tại sao lại có trùng hợp đến vậy được

Thư kí của Thịnh nói với: Ở nhà có tin chủ tịch đã mất

Mẹ Đ: Mình ơi...( khóc) con đang sống hay chết còn k rõ giờ mình lại bỏ tôi mà đi...

Ca phẫu thuật tại bệnh viện đã xong,Đạt mở mắt mơ màng...

Đạt: Tâm đâu

Đức: Cô ấy ổn rồi chắc cũng tỉnh rồi

Đạt: Ờ vậy dc rồi ( nói yêu ớt)

- Sợ thật tao biết ai làm rồi

- ai?( Đ nhăn mặt)

- Thằng thịnh nó tỉnh rồi nó k có điên

- Thế à,đời thật hài

- Cứ nghỉ ngơi đi rồi tính sau tao sẽ làm rõ vụ này

- Nếu là nó thì bỏ qua,coi như tao và nó k còn nợ nhau gì,tao cũng k phải day dứt gì nữa

- Thế là sao?...à mà chủ tịch đã qua đời rồi

Đạt khựng lại gương mặt trùng xuống...chuẩn bị đồ đi lát tao sẽ về

- Cố sao dc mày còn yếu lắm

- Vậy chẳng lẽ bố mất tao lại k có mặt

- Sẽ k ai trách mày cả

- Chiều mang đồ vào cho tao là được

- Có qua thăm Tâm k tao đẩy sang

- không...

Đạt nói dứt khoát rồi quay đi...

Tôi mơ thấy lũ trẻ trong làng đang trêu tôi là đứa trẻ k cha,nhà chồng và mẹ ruồng bỏ tôi và coi tôi như đồ vật,đã có lúc tôi muốn chết,tôi thật sự chẳng muốn tỉnh lại...

Nước mắt Tâm rơi bất giác khi mắt vẫn nhắm ống thở vẫn chưa được rút ra...

Đạt cạo râu mặc chiếc áo đen che đi lớp băng che vết thương vẫn rỉ máu...anh ta mặc chỉn chu bộ vest đen...bước ra ngoài đi qua phòng Tâm,hai vệ sỹ bên ngoài cúi chào...kể từ sau khj bị đâm luôn có người bảo vệ...

Đạt mở cánh cửa vào bên trong thấy Tâm nằm ngủ mê mệt

Y tá: K hiểu sao vẫn chưa tỉnh dù thuốc mê đã hết tác dụng

- Cố gắng để ý dùm tôi

- Dạ vâng...

Đạt đôi môi tái nhợt sờ nhẹ lên gương mặt Tâm...anh ta sờ lên môi

Đạt: Lúc tôi tưởng tôi chết,khi ấy tôi chợt nhận ra tôi sợ mất cô,kb tình cảm đó là gì nhưng người như tôi cũng chẳng có gì tốt đep...thế nên ở bên tôi cô chỉ thêm đau khổ,thà làm cô nhân tình bé nhỏ còn hơn là làm một người gì đó của tôi,từ giờ sẽ có rất nhiều nguy hiểm,tôi k muốn cô bị tổn thương...tôi nói dành chút tình cảm còn lại cho cô là nghiêm túc bởi vì anh thương em!

Đạt hôn lên trán Tâm rồi quay đi...

Đạt: bảo vệ cho tốt ngoài bác sỹ và y tá ta k ai dc phép vào

- Dạ vâng

- Nhất là mẹ tôi

- Dạ rõ rồi ạ

Đạt lạnh tanh lên chiếc xe sang

Đạt: Về nhà thôi,bố tao đã mất thật rồi ( Đạt ôm mặt bật khóc trong xe)...

Tôi mở mắt,những lời Đạt nói tôi đều nghe thấy,tình cảm là gì mà khiến tôi thấy lòng khó chịu đến thế này!

Tang lễ diễn ra long trọng,cơn mưa phùn nhẹ,các xe sang của giới doanh nhân và các quan chức bên ngoài chờ lễ phát tang...

Thịnh tỏ ra là con trai trưởng điều hành mọi việc trong nhà,mẹ Đạt gào khóc bên chồng...

Như ý: Mẹ xin bớt đau buồn,còn giữ sức nữa ạ

Thịnh tóm tay

Như Ý kéo về phòng...

Như ý: Anh làm gì thế anh đang làm em đau đấy

Thịnh: Cô không được phép đến gần bà ấy hiểu không,đấy không phải là mẹ tôi,đấy là kẻ thù

Như ý: Anh nói linh tinh gì vậy,hay bệnh a chưa khỏi hẳn

Thịnh: Mày muốn tao bị bệnh lắm chứ gì,để mày có thể ưỡn ẹo gặp gỡ người yêu cũ mà chẳng vướng bận

Như ý: Anh nói gì vậy,anh đang hiểu làm em rồi đấy

Thịnh: Hiểu lầm,mày gọi điện cầu xin gặp nó ngay trước mặt tao,mày nghĩ rằng tao không biết à

Như ý: A chỉ hiểu lầm thôi,chuyện em và anh áy đã là quá khứ

Thịnh: Quá khứ mà mày đeo bám nó đến tận tương lai à,tao tự hỏi đầu óc mày thật bẩn thỉu,yêu nó lâu đến thế,sâu đậm đến thế mà cuối cùng mày lại lấy tao,thứ đàn bà ti tiện

Thịnh tát bốp vào mặt như ý,anh ta bắt như ý cởi bỏ quần áo

Thịnh: cởi đồ ra

- anh điên rồi bây giờ kp là lúc

- tao muốn hiểu chưa con đĩ,hay thích tao gọi thằng Đạt đến chơi mày thì mày thích hơn...

- Anh im đi

Như ý khóc nức nở khi Thịnh lao vào giằng xé cô ta như một con thú...

Đạt đi về từ cửa sau,đúng lúc chạm mặt Trâm ở cửa...

Trâm: A về rồi sao,sao mặt anh xanh xao thế

Đạt: Con đâu rồi

Trâm: Con đang ở trong với mẹ

Đạt đi vẻ mệt mỏi trong bộ vest đen...mẹ Đạt thấy Đạt liền bám vào tay

Mẹ Đ: Bố con đi thật rồi Đạt ơi,ông ấy bỏ lại mẹ con mình rồi

Đạt vỗ vai an ủi mẹ gương mặt tái xanh lặng nhìn người cha nằm trên giường...trưởng họ vài hô

Trưởng họ: Đến giờ nhập quan rồi...nào hai đứa con trai của ông ấy đâu rồi mau đến trước giường cúi đầu rồi đưa ông ấy vào nằm...

Thịnh từ trên gác đi xuống đang vuốt lại tóc nhìn Đ rồi cười

Thịnh: Đi đâu mà về muộn thế em trai...( vỗ mạnh vào lưng đúng vết đau Đạt nhăn mặt)

Trưởng họ: Hai thằng đến cúi chào bố đi nào

Thịnh cười nhếch mép k tỏ vẻ gì đau buồn,Đạt gập người cúi đến 5p...

Mẹ Đ: Mình ơi...

Tiếng Trâm và Như Ý khóc bên cạnh...

Trưởng họ: Nào giờ thì khiêng ông ấy vào áo quan đi

Đức nói nhỏ vào tai Đạt

Đức: Để tao làm cho mày đang đau thế bê sao được,bục vết khâu mất

Đạt chẳng nói gì lẳng lặng bước về phía bố anh ta Thịnh nâng đầu con Đạt nâng chân...vừa nhấc lên Đạt khựng lại vì vết thương đau

Thịnh: Sao thế khiêng bố còn không nổi,chơi bời ít thôi

Đạt nhếch mồm cười đểu Thịnh rồi nhấc nhẹ lên,trang nghiêm trước linh cữu của người cha...nắp quan tài đóng lại Đạt nhắm mắt nghĩ chuyện khi xưa cãi lại cha mình

Cha Đ: Mày cả đời k có bố thì chẳng làm được gì đâu con.... nghe bố bỏ đứa con gái ý đi,nó chọn thằng Thịnh rồi

Đạt: Con muốn bố cưới đứa đáy cho con

Cha Đ: Thịnh nó là trưởng là do con bé ý nó chọn còn gì,bỏ đi con bố sẽ lấy cho con đứa khác

Đạt: Nếu thế bố sẽ chẳng bh thấy con trong cái nhà này lần nào nữa...

Cha Đ: Đạt...quay về bố bảo...Đạt...

Tôi thấy cơ thể đã ổn hơn,cô giúp việc đến làm thủ tục rồi đưa tôi về nhà...căn phòng mở ra tôi cảm nhận rõ hương thơm của anh ta bao trùm căn phòng,lời nói khi nãy tôi đã nghe thấy từ giây phút đó lòng tôi dường như đang có chút gì đó khó diễn tả trong lòng...

Giúp việc: Con của cô

- Con của cháu sao ạ

- Đã được phẫu thuật rồi,đã thành công cậu Đưc dặn chỉ ngày kia thằng bé sẽ dc về đoàn tụ với cô

- Vậy thì tốt quá rồi,tôi phải cám ơn anh ta

- cậu ấy có lẽ vài ngày tới sẽ k về nhà,bố cậu ấy mới mất

- trời ơi,sao đột xuất vạy cô,còn anh ấy thì sao sức khoẻ ổn chứ ạ

- không ổn thì vẫn phải về chịu tang,cô cũng nghỉ ngơi đi...

Tôi lấy máy nhắn tin cho Đạt” chia buồn cùng anh,cố lên nhé”...1 tin nhắn thôi nhưng tôi cũng hy vọng san sẻ được nỗi buồn cùng Đạt...tôi nằm nhìn lên trần nhà,suy nghĩ về chuyện của tôi và Đạt chúng tôi đang là gì của nhau?

Lễ tang diễn ra,hai cậu con trai của nhà Tân An đứng cúi chào khách cả một ngày...đến tối khi ăn cơm Đạt ăn vài miếng cháo

Mẹ Đ: Ăn đi con chắc mệt mỏi lắm rồi,còn đau nhiều k

- Con ổn hơn r

Thịnh: Mẹ cứ làm như nó còn bé,đứng có tí làm sao mà đau,mà dù sao con cũng là trưởng nó đứng cũng dc mà chăng đứng thì cũng chăng ai hỏi

Trưởng họ: Nói vớ vẩn,hai thằng chẳng lẽ chỉ có 1 thằng đứng,cái này là lễ nghĩa chứ kp trưởng thứ

Đạt xúc nhẹ cháo lên miệng ăn chẳng quan tâm đến mấy lời cãi vã xung quanh...

Trâm: Anh ốm à có mỏi k em bóp vai cho anh nhé

Đạt: Em ăn đi ( Đ đứng dậy ra phía quan tài ngồi anh ta bỏ máy ra thấy tin nhắn của Tâm,Đạt sờ lên từng chữ trong điện thoại anh ta mặt lạnh nhạt)

Như ý: Anh có vẻ mệt

Đạt: Nếu k có chuyện gì thì đưng nói chuyện với nhau

Như ý: Em chỉ yêu anh ( Đạt nắm chặt tay nhìn vào dòng chữ trên điện thoại của Tâm) chỉ mong anh luôn nhớ đến điều đó,sau đám tang em sẽ chia tay Thịnh...

Đạt không nói gì quay đi...Thịnh đứng sau tường nghe thấy đấm bốp vào tường...

Thịnh: Bỏ tao mà dễ à...

Tang lễ diễn ra xong xuôi,họp họ hàng có mặt đông đủ...luật sư của cố chủ tịch dơ tay

Luật sư: Mọi người đông đủ chưa ah đây là di chúc của chủ tịch...theo đó vợ là bà Ngô Phương Hoài được hưởng 20% cổ phần của tập đoàn Tân An,cậu Thịnh được 20% cổ phần của Tập Đòan Tân An,Cậu Đạt được 20% cổ phần của tập đoàn Tân An bao gồm bất động sản,dầu khí,các khu vui chơi nghỉ dưỡng,các mô hình kinh tế nhà máy sản xuất mang tên ông Hoàng Tân An...như vậy là 60% cổ phần chính của ông Tân An được chia đểu cho 3 người...khu biệt thự nằm ở biển Hawai tại Mỹ sẽ dành cho cậu Hoàng Tân Thịnh ( Thịnh cười) và mong muốn người nắm giữ chức chủ tịch thay ông là cậu Hoàng Tân Đạt,có ghi chú nếu cậu Hoàng Tân Đạt đồng ý nhậm chức thì 40% cổ phần còn lại sẽ toàn bộ dành cho cậu Đạt,nếu cậu Đạt không đồng ý tiếp quản thì 40% còn lại chia đều cho hai người em trai của ông...căn nhà này sẽ của chủ tịch kế nhiệm!

Đạt cười nhếch mồm “ Bố cố tình rồi,bố thưa biết các chú đều là những kẻ tham lam,tập đoàn rơi vào tay các ông ấy sẽ sớm lụi”

Đức: cậu đưng chần chừ nữa

Mẹ Đ: Còn chờ gì nữa con

Thịnh: K thể nào tôi mới là con trưởng,chắc chắn các người mua chuộc luật sư

Mẹ Đ: Đừng nói hàm hồ

Luật sư: Có người làm chứng ngoài tôi thì còn có trưởng họ Hoàng

Trưởng họ: Phải rồi hôm làm di chúc tôi là người chứng kiến k sai đâu,bố hai đứa mong thăng Đạt lên làm chủ tịch,cha truyền con nối đó là lẽ bình thường,còn Thịnh chắc bố cháu nghĩ cháu vẫn bị bệnh nên ông ấy mới

Thịnh: Ông ý biết tôi k bệnh,ông ấy k thể làm thế vs tôi dc,tôi mới là con trưởng...

Như ý: anh bình tĩnh đi nào số tài sản a dc hưởng có ăn cả đời cũng k hết mà

Thịnh tát bốp vào mặt như ý trước mặt mọi người...

Thịnh: Cút ra sau ở đây k có chỗ cho mày nói...

Trưởng họ: Sao lại đánh vợ thế

Thịnh: Tôi thích đánh đấy đây là vc nhà tôi các người mau cút ra khỏi nhà tôi ngay...cút...

Trưởng họ: Bố mày nhìn người quá đúng,mày chỉ trực tranh giành tài sản

Thịnh: Liên quan đéo gì đến nhà ông

Như ý: Anh thôi đi

- Mày lại thích ăn đòn à ( dơ tay định đánh tiếp thì Đạt tóm tay)

Đạt: thôi đi trước khi tao cáu mày nên thôi đi Thịnh...

Thịnh: cáu thì làm *** gì nhau...

Đạt: Nhà này của tao mà,cút...mày mới phải cút ( Như ý chạy ra sau Đạt,Trâm lầm lỳ)đưa con dấu của bố tôi đây ( Đạt cầm con dấu đóng vào bản di chúc) di chúc đã được thông qua tôi sẽ làm chủ tịch...

Thịnh: Rồi mày sẽ phải chết con chó ạ

Đạt: Tao bỏ qua vụ mày cho người đâm tao nhưng nước k ở cạnh lửa được tao sẽ phân mày vào sài gòn làm trong ý...

Thịnh: Tao sẽ làm ở tổng cty tao k đi đâu hết

Đạt: Ít nhất lời nói của tao lúc này quyết định mày đi đâu...mọi người ai vào vc đấy đi,tang lễ đã qua giờ là lúc quay trở về cuộc sống bt rồi...

Họ hàng nhìn anh em nhà họ chiến tranh các chú ra về hậm hực...Thịnh quay ra sân lái chiếc siêu xe phóng đi,Như ý tựa vào lưng Đạt khóc

Như ý: Em k đi cùng hắn đâu

Đạt: Tạm thời em cứ ở nhà này

Mẹ Đ: Còn con về ở luôn chứ

Đạt: Từ mai con sẽ dọn về đây

Trâm: Em có việc bên Mỹ,mẹ em đang ốm nên em phải về ngay

Đạt: Em về đi gửi lời hỏi thăm của a đến mẹ em

Trâm: Vâng

Đạt trở về căn nhà biệt thự nơi anh ta sống,bước qua vườn hoa hồng,thấy Tâm đang ngồi ngủ tựa vào ghế,trên tay cầm bản vẽ căn nhà nhỏ bên cạnh là hình Tâm và đứa con nắm tay nhau đứng cạnh căn nhà...Đạt rút máy ra chụp lại bản vẽ,tiếng chụp ảnh khiến Tâm mở mắt,Đạt vội cho diẹn thoại vào túi...

Tâm: Anh về khi nào vậy ( đứng bật dậy) mọi chuyện ổn chứ

Đạt: Ổn còn cô

Tâm: Tôi khoẻ lắm,thuốc tốt hay sao tôi k thấy đau nữa

Đạt: Ngồi xuống đi

Tôi ngồi xuống anh ta ngồi cạnh tựa đầu vào vai tôi

Đạt: Còn tôi mệt lắm,rất mệt,tôi muốn ngủ mãi k tỉnh để quên đi mệt mỏi của cuộc đời

- Anh lên phòng nghỉ đi ( Đạt nắm lấy tay tôi)

- Từ mai tôi sẽ k về đây nữa,tôi muốn hỏi cô tiếp tục ở bên cạnh tôi làm một tình nhân hay là ra bên ngoài kia tự sống và khi đó chúng ta sẽ chẳng là gì của nhau nữa...cô sẽ phải tự lo cuộc sống của mình bao gồm nuôi cả đứa trẻ,tôi định cho con của cô sống ở môi trường tốt nhất có thể,lựa chọn là ở cô...

- Tôi được lựa chọn sao

- Phải lúc này cô được lựa chọn...

- Tôi muốn hỏi anh về chuyện tình cảm,anh có tình cảm với tôi phải không,lúc trong viện tôi nghe thấy anh nói với tôi như thổ lộ gì đó vậy...

Đạt lảng tránh câu hỏi

Đạt: Chúng ta vào ăn cơm thôi

Tôi: Anh trả lời tôi đi đã,bề ngoài anh hay quát mắng tôi nhưng thật sự anh cho tôi ăn ngon,măc đẹp còn chữa bệnh cho con tôi nữa vậy thì anh thích tôi rồi phải không,từ khi nào vậy?

Giữa vườn hoa hồng câu hỏi của Tâm như khiến Đạt bối rối anh ta khựng lại...Đức gọi lớn

Đức:Tân chủ tịch của chúng ta đâu rồi lắm việc lắm đây này...

Tôi giật mình khi thấy Đức gọi anh ta là chủ tịch,tôi vội cười nhạt quay đi...Đạt tóm tay

Đạt: Đang nói sao lại thôi

Tôi: Coi như tôi chưa hỏi gì,anh làm chủ tịch rồi à,vậy thì chúc mừng anh...khoảng cách giữa chúng ta giờ có lẽ là quá xa rồi ( tôi gạt tay quay đi)

Đạt: Để tôi trả lời cho cô biết,tôi thích cô đó là sự thật...

Tôi quay lại mái tóc bay bay trong gió...người đàn ông ấy đã thích mình nhưng hắn là kẻ đã có gia đình,nếu mình đáp lại thì cái giá cho vc phá hạnh phúc của người khác liệu có trả giá quá lớn???