Tôi sờ lên má của Đạt...tiếng gọi của lũ trẻ trong làng phía sau “ con điên con Tâm điên”...tôi quay lại ôm mặt nhìn bản thân chẳng có tư cách để yêu ai...mãi mãi chẳng thể nào...

Tiếng gọi của Đạt vang lên

Đạt: Vào nhà đi trời sắp mưa rồi...

Tôi bất giác mở mắt nhìn thấy anh ta trong chiếc sơ mi đen,quần tây đen miệng đang ngậm thuốc lá...hoá ra tôi đang mơ...mơ lời tỏ tình từ người đàn ông này,giữa khu vườn hoa hồng anh ta trồng...cánh hoa đẹp,hương hoa thơm ngát nhưng nhìn rất lạnh nhạt như chính chủ nhân của nó vậy...

Đạt: Sao ngẩn người ra thế...( anh ta đưa bàn tay ra phía trước như nói rằng nắm tay tôi)

Đưa bàn tay ra anh ta nắm lấy...giây phút đó tôi bất giác thấy muốn nắm chặt tay anh ta...tôi sợ bản thân mình có ý nghĩ sai lệch với người đàn ông này

Tôi: mai con của tôi về rồi,tôi có thể đi được chưa

Đạt: Cô muốn đi khỏi đây

Tôi: Phải,tôi sẽ cố gắng lo cho con thật tốt,cám ơn anh trong thời gian qua đã cho tôi ăn ở,cứu con của tôi nữa,dù giữa tôi và anh chẳng là gì...

Câu nói “chẳng là gì đó “ dường như đã khiến anh ta chạnh lòng...Đạt buông tay tôi...

Đạt: Vào nấu cơm đi ( k trl câu nói của tôi)

- Vâng...

Đạt quay đi,đi thẳng một mạch lên trên tầng,đóng cửa lại anh ta cởi bỏ cúc áo rồi ngồi trên giường tỏ vẻ mệt mỏi...điện thoại reo lên

Đức: Thịnh nó huy động cổ đông đang phản đối lại khi mày lên chủ tịch...bên đó là người của mẹ đẻ nó...

Đạt: Đập chết đứa nào bước vào cửa công ty

Đức: Thẳng tay vậy sao

Đạt: Đập...bất cứ đứa nào phản đối...sa thải và tiêu diệt...

Đức: ok đã hiểu

Bên kia vợ Đức nghe thấy chồng nói chuyện điện thoại...

Vợ Đ: Anh lại đi à

- Uk Đạt cpi lên chủ tịch,a phải qua đó giải quyết một số việc

- Anh...anh biết tính anh Đạt mà phải không,việc anh ấy lên làm chủ tịch anh ấy đã biết trước rồi phải không,anh ấy không phải người đơn giản

- Phải,nó đã nói anh chuẩn bị sẵn tư tưởng khi nó lên chủ tịch,Đạt là người tính toán sẵn mọi thứ trong đầu trước một bước rồi...

Đạt nhìn tấm ảnh của bố anh ta,sờ lên tấm ảnh bố anh ta tặng hoa con trai trong lễ tốt nghiệp tại Mỹ...Đạt nhớ lại trước khi mất bố anh ta có gọi riêng Đạt đến

Bố Đ: Con phải thay bố nắm giữ tập đoàn này,bố từ hai bàn tay trắng đi lên,cuộc đời bố dành hết cho công ty,con nhất định phải giữ lấy chức chủ tịch,Thịnh nó là đứa ăn chơi,nó k thể làm dc,nó sẽ làm loạn tập đoàn này...giúp bố nhé con...nhưng hãy đùm bọc anh nhé con...

- Bố cứ nghỉ ngơi đi,con biết bố mệt mỏi nhiều rồi...

Đạt nhìn ảnh bố rồi cười...” ông nghĩ tôi sẽ bao bọc nó à,ông nếu biết nó không điên thì chắc gì đã giao cho tôi,cứ nói cho tôi xuôi rằng nó ăn chơi,ông sai rồi,kẻ ăn chơi là tôi này,lúc bé tôi đã từng thấy ông nói với mẹ tôi rằng,nếu tôi kp con trai thì chẳng bh bà ý có cơ hội bc vào căn nhà đấy,giờ thì tôi hiên ngang để mẹ tôi làm đệ nhất phu nhân,ông đối xử vs mẹ con thằng Thịnh ăn ở cao sang,còn tôi và mẹ tôi lang bạt bên ngoài mãi bao năm...điều đặc biệt tôi không quên là ông nói” mày chỉ là con thứ” giờ thì sao,con thứ này nắm hết mọi thứ rồi đấy...

Đạt cười như kẻ điên rồi cắn chặt răng mắt đỏ ngầu “ Ông hãy nhắn với thằng con trưởng của ông rằng,ngoan ngoãn mà lui về sau,nếu nó còn động vào tôi và người của tôi lần nữa,tôi nhất định sẽ xiên chết nó”...

Đạt úp ảnh của bố anh ta xuống rồi quay đi lạnh tanh...điện thoại reo lên tin nhắn

Như ý: em đã đệ đơn ly hôn,chúng ta sắp được bên nhau rồi...

Đạt nhếch mồm rồi bật nói” đúng là con điếm”...

Tôi bóc tôm rồi ướp bột chiên giòn,món mà anh ta thích...cô giúp việc nói nhỏ

Giúp việc: Cậu ấy bố mới mất,cô đừng làm cậu ấy căng thẳng gì nhé

- Cháu luôn an ủi anh ta mà ( nhìn ánh mắt cô giúp việc tỏ vẻ như tôi luôn là kẻ làm anh ta bực tức)...

Bát canh cua bưng ra,tôm chiên,thịt bò hầm nấm...

Giúp việc: Cô thử canh xem vừa chưa k cho thêm chút gia vị,tôi sợ nhạt

- Vâng cháu thử luôn đây...

Đạt đi từ trên xuống,anh ta thấy Tâm thử canh mà nóng lè lưỡi...anh ta đứng lặng nhìn rồi cười...

Thấy anh ta ra bàn ăn tôi vội ngậm miệng lại vì vùa thử canh nóng

Đạt: xong chưa

- Xong rồi,ăn thôi...

Bàn ăn cơm rất rộng,tôi và anh ngồi đối diện,rất gần nhưng cảm giác rất xa lạ lạnh nhạt...

Tôi: Anh thấy vừa chưa

- Vừa rồi

- Tang lễ diễn ra suôn sẻ chứ ạ

- đây là Việt Nam,kp nước ngoài mà sợ có khủng bố

Tôi lầm bầm,hỏi cái gì anh ta cũng ngoặt lại tôi...

- Chuyện khi nãy tôi nói vs anh,tôi có thể đi chưa

- Khi ăn cơm đừng nói chuyện ( cố tình k trl)

- Vâng...

Ăn cơm xong anh ta lên phòng ngồi làm việc giải quyết giấy tờ gì đó có vẻ rất nhiều việc...tôi ngồi ngoài ban công học rồi vẽ...vẽ xong bài tôi quay ra nhìn anh ta làm việc,tôi vẽ anh ta đang ngồi chăm chú viết giấy tờ...mái tóc rũ xuống trong bộ áo ngủ,chiếc mũi cao,đôi môi hơi đỏ...tôi dơ bút từ xa đo chiếc sống mũi của anh ta,đúng lúc anh ta quay ra nhìn,tôi giật mình ngã ngửa ra sau...

Đạt nhìn thấy Tâm ngã liền thở dài,lắc đầu...lát sau khi xong việc Đạt quay ra thấy Tâm đã ngủ quên bên ngoài ban công...anh ta tiến ra thấy dưới bản vẽ là Tâm vẽ anh ta đang làm việc...chiếc áo sơ mi mỏng tâm mặc lộ vết băng bị đâm vẫn còn rỉ máu...anh ta nhẹ nhàng hôn lên vết thương...nhấc bổng bế Tâm lên đặt lên giường ngủ...Tâm mở mắt

Mai anh đặt chuông sớm nhé,em phải đi học

Đạt: Uk ngủ đi...

Thấy Tâm ngủ Đạt cười...phút chốc anh ta lặng nhìn,sự bình yên có lẽ giây phút này anh ta muốn mãi mãi có thể như thế này...tin nhắn trên bàn của Như Ý cứ nhắn liên tục rồi lại gọi...

Đạt: Nói đi anh k có thời gian đâu

Như ý: Khi nào anh về

- Mai

- Sao em nói muốn ở lại thì anh không trả lời vậy

- Nhà đó vẫn là nhà của em,em cứ ở nếu muốn

- em ở đây vs tư cách gì mới được chứ

- em là chị dâu anh được chưa,đừng gọi cho anh nữa

- Bên anh có người con gái khác đúng k, anh đang nuôi một đứa con gái trong nhà

- Phải thì sao,liên quan gì đên em

- Chúng ta giờ có thể đến vs nhau rồi,anh k cần cố tình kiếm người khác để quên em

- em tự tin vào bản thân quá nhỉ,kiếm người khác để quên em,đã tưng nhưng không phải là hiện tại...

- Mai em sẽ chờ anh ở quán cũ,em sẽ chờ khi nào anh đến,nói rõ với nhau 1 lần đi...

- anh nghĩ a chẳng có gì để phải nói rõ vs em,muốn thì em cứ chờ...

Đạt cúp máy,anh ta lên giường ôm Tâm,Tâm xoay người ôm Đạt,anh ta hôn lên trán Tâm rồi nhắm mắt ngủ say...

Hôm sau tôi bật dây vội vàng,thấy Đạt đang thay đồ

Tôi: Anh k đặt báo thức cho em à

- Không,có việc gì

- Em đi học mà...

Tôi vội vàng vào đánh răng rồi ra ngoài thay đồ,có anh ta đứng trước mặt,tôi lưỡng lự định vào tolet thay

Đạt: Thay ngay ở đây đi

- Thôi em vào kia thay

- Tôi bảo em thay

- Thay thì thay

Tôi cởi áo thay ngay trước mặt anh ta...Đạt nhìn tôi rồi cười

Đạt: Lâu k có người sờ có vẻ bé đi nhỉ...

Đạt kéo eo tôi rồi đinh hôn,tôi che miệng

Tôi: em chưa súc miệng

Đạt: Cần gì súc

- Thế chờ em đi súc miệng đã nhé

Đạt buông tay Tâm tóm lấy cặp rồi cây vẽ chạy một mạch đi...

Tâm: Hẹn a khi khác ( lừa Đạt)

Đạt cười lớn...cười chảy nước mắt đến nỗi cô giúp việc mang trà vào còn thấy ngại...

Tôi ngồi ở bên xe buýt thấy xe anh ta đi vụt qua...hắn keo kiệt thật chả lẽ k bảo cho mình đi nhờ chút,xe xịn chắc sợ tốn xăng rồi...hôm nay được gặp con trai rồi ( tôi cười)...

Đạt ngồi trên xe gọi cho bên sing

Đạt: Nếu thằng bé cần tĩnh dưỡng cứ để bên đó chăm sóc thêm 1 tháng nữa

- Vâng...

Đức: Mày nói vs Tâm nay con cô ấy chưa về chưa

- Kệ k cần nói

- nhưng cô ấy sẽ buồn đấy

- Tao k có nghĩa vụ làm cô ta vui...

Đến công ty ai nấy đều sợ Đạt,chủ tịch mới lên nhưng rất nghiêm khắc và không có tình người,sa thải rất nhiều người...

Trong phòng họp Thịnh quát lớn...

Thịnh: Nó k muốn làm chủ tịch hay sao ý mà giờ này chưa đến,k coi ai ra gì...Thịnh đứng lên định ngồi vào ghế chủ tịch thì Đạt bước vào

Đạt: Chỗ ấy của em mà anh ( cười rất ngọt)

Mọi người đứng dậy,họ e dè sợ sệt và quan ngại về Đ

Đạt: Chúng ta bắt đầu cuộc họp,tôi sẽ chất vấn từ bộ phận tài chính,tất cả hồ sơ 3 năm trở lại đây,k dc bỏ xót 1 bộ phận nào,thứ 2 tôi muốn đề cử Đức lên làm phó tổng chuyên môn nội vụ của tập đoàn

Cổ đông A: Chức ý chú đang làm mà,cháu nói thế là sao

Đạt: Chú bị sa thải ngay từ bây giờ,lý do sẽ dc công bố ngay sau đây,thứ kí của tôi sẽ nói rõ

Chú: Tao dc bầu đàng hoàng k có chuyện ranh con như mày mới lên đã ra oai,bố mày còn k dám sa thải tao

Đ: Bố cháu không nhưng cháu thì có,kết thúc cuộc họp tại đây ( Đ đứng dậy cười quay đi)...

Tôi đến lớp học,Thuý Vy cứ lân la hỏi tôi

Thuý vy: Này cô bạn,có thằng nào giàu giới thiệu cho tớ 1 thằng đi

- làm gì có ( tôi cười nhạt)

- Giấu à...cái người đón cậu ý,chắc chắn giàu

- đó là bạn thôi

- anh ta có vẻ lớn tuổi,sao có thể là bạn dc

Tôi k trl câu hỏi của Vy,sau vụ đánh nhau với Linh tôi dường như tự xa lánh các bạn...tan học thầy Tùng gọi tôi lại

Tùng: Tâm,thầy nói chuyện vs em dc k

- vâng thầy nói đi

- Chuyện giữa em và Linh thầy rất xấu hổ,thầy thay mặt Linh xl em

- Thầy đâu làm sai,người sai là cả hai chúng em,sau này chú ý hơn trong giao tiếp là dc ạ,tránh Linh hiểu lầm,em có việc em xin phép thầy...

Tôi nhìn giờ rồi chạy một mạch ra sân bay,mình săp dc gặp con rồi,hôm qua cô giúp việc bảo 7h con mình sẽ về...con trai của mình...mẹ nhớ con lắm ( bỏ ảnh thằng bé ra tôi hôn lên ảnh con rồi nở nụ cười rạng rỡ)...

Chiếc xế sang của Đạt về đến cửa nhà,mẹ đẻ anh ta hớn hở...vệ sỹ xuống mở cửa...

Đạt: Con còn nhiều việc k ăn cơm

- Vẫn ăn chứ con,mẹ mang lên phòng cho con ăn nhé

- Cũng dc đồ ăn nhẹ thôi

- À này con,con bé Như Ý thì sao,thằng Thịnh đi rồi mà nó vẫn ở đây

- Kệ cô ấy

- Con k dc có ý gì vs nó nữa,nó k xứng

- Chuyện tình cảm hay bất cứ chuyện gì của con mẹ cũng k cần tham gia quá sâu,mẹ hiểu ý con chứ...

Mẹ Đ sững người trc câu nói của con trai...

Tôi ngồi nhìn 7h rồi 8h,9h rồi 10h sao mãi con chưa về...có thể bay chậm chờ thêm chút xem sao...

Đạt đang ngồi thì Như Ý mở cửa vào trong bộ váy ngủ...

Như ý: em mang cafe lên cho anh

Đ: Cám ơn em

Như ý: Việc ly hôn Thịnh đang làm khó dễ,anh có thể giúp em k

- Dc k vấn đề,còn chuyện gì nữa không

- Không ạ...em muốn tìm cuốn sách trước anh cho em mượn 1 lần rồi em muốn đọc lại

- Em tìm đi a k nhớ để góc nào

Trâm bên kia được giúp việc báo Như Ý đang trong phòng cậu Đ

Trâm: càng tốt,sẽ có cách cho nó và con vợ bé cắn xé nhau,cuối cùng chỉ có tao mà thôi ( cười sướng)...

Đạt đang làm thì cô giúp việc ở biệt thự gọi điện

Giúp việc: Cậu Đ cô Tâm giờ này chưa về,gọi điện đều thuê bao

- Sao bây giờ cô mới báo

- Tôi cứ nghĩ cô ấy đi chơi nhưng có lẽ không phải,cô ấy k bh đi chơi la cà...

- Được rồi cháu sẽ tìm cô nghỉ đi

Đạt cúp máy gọi cho Đuc

Đat: Tra số điện này xem đang ở đau cho tao

- Số Tâm à,cô ấy đi đâu à

- Thì kb mới phải tra...

Như ý cứ đứng nghe..Đạt cầm điện thoại lao ra khỏi phòng phóng xe đi...

Tôi ra hỏi nhân viên ở sân bay,hôm nay chuyến cuối từ sing lúc 6h30 là chuyến cuối...tôi cười nhạt quay đi...anh ta nói dối mình,hắn nói dối mình...

Đạt lái xe phanh gấp trên đường vội quay lại

Đ: Báo số ý lúc cuối cùng là ở sân bay

Đạt ôm tay lên miệng,anh ta tỏ vẻ lo lắng...trời đổ cơn mưa...đến cửa sân bay đúng lúc thấy Tâm đi ra từ bên trong khuôn mặt thất thần...Đạt bước xuống gọi “ Mấy giờ rồi ai cho cô đi chơi đêm hả”

Thấy Tâm khóc giữa cơn mưa...

Đạt: cô sao thế,sao lại khóc,đứa nào làm gì

Tôi giật tay khỏi tay anh ta

Tôi: Anh nói dối tôi,anh đã nói dối tôi...con của tôi đâu

Toi đấm vào người Đ...

Đạt ấp úng

Đ: À con của cô...tôi quên chưa nói

Tâm ngất gục trên tay Đạt...

Đ: Tâm...

Tôi người tự dưng k còn chút sức lực

- [ ] Tôi: Anh đã nói dối tôi...( tôi cố đứng dậy lảo đảo) anh đã nói dối tôi,trả con cho tôi...(tôi hét lên)

Đạt tát bốp vào mặt tôi...tôi nhìn anh ta cười...cười trong nước mắt!