Hắn vẫn cho là Thanh Lộc nhai sẽ không có kẻ phản bội.

Bởi vì Thanh Lộc nhai lựa chọn đệ tử cũng nghiêm ngặt giống như Đại Lôi Âm tự vậy, nhưng không nghiêm ngặt giống như tự quy của Đại Lôi Âm tự, Thanh Lộc nhai chú ý thuận theo tự nhiên, tiêu dao tự tại, ràng buộc đối với đệ tử không có nghiêm khắc như vậy. 

Càng quan trọng hơn chính là, đệ tử Thanh Lộc nhai đều là người từ nhỏ đã tiến vào tông môn, không thu đệ tử lớn tuổi, từ bé đã được dạy dỗ trong môn phái.

Huống hồ tu luyện võ học của Thanh Lộc nhai, tâm tình tự nhiên sẽ trở nên ôn hòa thong dong, đạm bạc bình tĩnh, sẽ không làm việc cực đoan bực này.

- Kẻ phản bội của Thanh Lộc nhai, chúng ta giết hắn sẽ không gây ra phiền toái đó chứ? 

Lý Hàn Yến nhíu mày nói.

Tuyết Lăng đã giải quyết đối thủ, nàng nhẹ nhàng bay đến, nói:

- Kẻ phản bội Thanh Lộc nhai? Công tử, người này rất phiền phức, có đúng không? 

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Không sao, hiện tại hắn cũng không chết được.

Hắn đưa tay vỗ lên trên người môn chủ Kim Cương môn một cái, một luồng sinh cơ được rót vào, cứu hắn trở về từ tình trạng thoi thóp, sắp tuyệt khí mà chết. 

- Lẽ nào bởi vì hắn là kẻ phản bội của Thanh Lộc nhai cho nên mới buông tha cho hắn sao?

Lý Hàn Yến không cam lòng nói:

- Như vậy cũng quá không công bằng. 

- Trên đời này sao có thể nói tới hai chữ công bằng chứ?

Sở Ly cười nói:

- Ta sẽ đưa hắn đến Thanh Lộc nhai, quy củ của Thanh Lộc nhai không nhỏ hơn so với Tuyết Nguyệt hiên của các ngươi, hắn có thể chết hay không đây? 

- Như vậy nhất định sẽ phải chết.

Lý Hàn Yến gật đầu.

- Như vậy là được rồi. 

Sở Ly nói.

- Muội muốn hắn chết lúc này hơn!

Lý Hàn Yến hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ trừng mắt nhìn môn chủ Kim Cương môn một chút. 

Sở Ly cười lắc đầu:

- Không thiếu chút thời gian này.

- Công tử, còn mười mấy người đã chạy trốn. 

Tuyết Lăng nói.

Sở Ly nói:

- Ta sẽ giúp giải quyết ngươi... Hàn Yến, ngươi đi tới cái bàn kia, phía dưới có một quyển bí kíp. 

Lý Hàn Yến theo ánh mắt của Sở Ly nhìn sang, sau đó đi tới bên cạnh một cái bàn vuông, lật bàn ra, nhìn thấy phía dưới bàn có một cái hộp nhỏ, nàng vung kiếm đâm một cái, đánh cái hộp nhỏ lên, sau đó dùng tay trái tiếp được.

- Đây là bí kíp gì vậy?

Lý Hàn Yến hứng thú dạt dào nói: 

- Là bí kíp gì?

Sở Ly nói:

- Võ học của Thanh Lộc nhai. 

- Như vậy nhất định sẽ rất lợi hại!

Lý Hàn Yến lập tức cười nói:

- Chúng ta có thể luyện được không? 

- Võ công khác không được, luyện sẽ gây ra phiền toái, bộ võ học này, luyện một chút cũng không sao.

Sở Ly cười nói.

Hắn mở hộp ra, bên trong là một quyển sách nhỏ mỏng manh, chỉ có bảy tờ, trên mặt có viết ba chữ lớn Linh Hạc quyền, phiêu dật tiêu sái. 

Lý Hàn Yến và Tuyết Lăng cùng nhìn qua.

- Là quyền pháp.

Lý Hàn Yến lập tức mất đi hứng thú. 

Nàng thực sự không có chút hứng thú nào đối với quyền pháp chưởng pháp, thứ nàng thích nhất chính là kiếm pháp đao pháp.

Tuyết Lăng thì lại rất tò mò nói:

- Dường như chưa từng nghe nói qua về Linh Hạc quyền, ta chỉ biết là Linh Hạc quyết của Thanh Lộc nhai rất là thần diệu, là kỳ học có thể sánh vai được với võ học Thiên Ngoại Thiên, có thể tu thành cảnh giới Thiên Thần. 

Sở Ly mở quyền phổ ra chậm rãi lật xem, tổng cộng có sáu thế quyền, cực kỳ đơn giản, vừa nhìn đã biết là một bộ quyền pháp nhập môn, không hề có uy lực gì đáng nói.

Tuyết Lăng nhìn một lần theo, lại tự mình khoa tay một hồi, lắc đầu nói:

- Công tử, đây là bí kíp gì vậy? 

Sở Ly mỉm cười:

- Đại đạo chí giản, không chừng ở trong sáu thức quyền phổ này lại ẩn chứa sự kỳ diệu gì đó, bằng không hắn cũng không cần trốn ở chỗ này.

- Giấu ở nơi dễ dàng phát hiện như vậy, rất dễ thất lạc, có lẽ hắn cũng không coi quyển quyền phổ này vào đâu. 

Lý Hàn Yến nói.

Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:

- Các ngươi đi tới Đức Uy đường đi, ta sẽ đi tới Thanh Lộc nhai. 

- Công tử không đi cùng chúng ta sao?

Tuyết Lăng vội hỏi.

Sở Ly cười nói: 

- Tự các ngươi có thể giải quyết được.

-... Được rồi.

Tuyết Lăng bất đắc dĩ gật đầu. 

Mặc kệ thế nào, Sở Ly không còn ở bên người, trong lòng nàng sẽ không chắc chắn.

Sở Ly nhấc môn chủ Kim Cương môn đã hôn mê bất tỉnh lên, thân thể lóe lên biến mất ở trước mặt của nhị nữ.

Lý Hàn Yến nói: 

- Tuyết Lăng tỷ tỷ, bọn họ đoạt được nhiều đồ như vậy, nhất định còn cất giấu chúng, chúng ta tìm một chút, được chứ?

- Sau khi tìm được nên xử trí thế nào đây?

- Giao cho môn phái đi. 

- Hừm, cũng được.

Hai người bắt đầu tìm kiếm toàn bộ trên dưới Kim Cương môn, hứng thú dạt dào.

Tiêu Nguyệt Linh nhìn môn chủ Kim Cương môn dưới chân, cau mày nói: 

- Tiết Minh?

Sở Ly nói:

- Cô cô nhận ra hắn sao? 

- Đệ tử ở ngoài nhai của Thanh Lộc nhai.

Tiêu Nguyệt Linh nhíu mày nói:

- Sao hắn lại bị thương thành dáng vẻ như vậy chứ? 

- Ta đánh.

Sở Ly nói:

- Cô cô có biết hiện tại hắn đang làm cái gì không? 

- Đã rất lâu rồi ta không về Thanh Lộc nhai, vẫn ở chỗ này, hắn đã làm chuyện gì vậy?

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Tiết Minh là người có tư chất vô cùng tốt, rất cơ linh nhanh nhẹn, loáng một cái đã hai mươi năm trôi qua rồi! 

- Hiện giờ hắn là môn chủ Kim Cương môn, Kim Cương môn cướp bóc giết người không chuyện ác nào mà không làm, hắn và một cao thủ Thiên Ngoại Thiên khác làm chủ, còn có tám Tiên Thiên, sáu mươi hai Hậu Thiên, tuy không ra thể thống gì, thế nhưng tác phong làm việc thì lại rất điên cuồng.

- Còn có chuyện như vậy sao?

- Thanh Lộc nhai các ngươi cũng có kẻ phản bội sao? 

Sở Ly có chút không rõ nói:

- Không phải tâm tính của bọn họ rất đạm bạc sao?

- Lòng người khó lường, rất khó hoàn toàn khống chế được. 

Tiêu Nguyệt Linh nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên ở Thanh Lộc nhai, ngăn cách với bên ngoài, duy trì tâm tính đơn thuần, nhưng sau khi được hai mươi tuổi, những người này, mỗi người sẽ trở nên cực kỳ kích động, không cẩn thận sẽ gây ra tai họa.

Sở Ly nhíu nhíu mày: 

- Võ công không có cách nào vượt lên trên thiên tính được.

- Đúng thế.

Tiêu Nguyệt Linh thở dài một hơi, nói: 

- Sẽ có đệ tử tham luyến cuộc sống phồn hoa dưới chân núi mà chạy ra ngoài.

- Như vậy chính là kẻ phản bội đúng không?

- Cũng không được xem như là kẻ phản bội. 

- Nên xử trí như thế nào đây?

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Trong vòng mười năm, bọn họ có thể một lần nữa trở về núi, chỉ cần không vi phạm pháp lệnh, tông môn còn có thể tiếp nhận bọn họ, có điều phải trở thành đệ tử ngoại nhai, từng bước từng bước chậm rãi đi vào nội nhai. 

Hai người đang ngồi ở trong đạo quan của Tiêu Nguyệt Linh.

Bọn họ ngồi ở trên bồ đoàn, cầm một chén trà, hương trà lượn lờ, bên trong điện yên tĩnh mà hài hòa.

- Nếu như vi phạm pháp lệnh thì sao? 

Sở Ly nói.

- Vậy thì sẽ xử trí theo nhai quy, so với quốc pháp bên ngoài còn nghiêm hơn.

Tiêu Nguyệt Linh lạnh nhạt nói. 

- Sao loại người như hắn không bị xử trí cơ chứ?

Sở Ly hừ lạnh một tiếng nói:

- Không biết người này đã giết chết bao nhiêu người vô tội rồi? 

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Đây là sơ hở của tông môn.

Sở Ly lắc đầu thở dài: 

- Một cái sơ hở lại hại chết bao nhiêu người vô tội, Thanh Lộc nhai các ngươi cũng thật là lợi hại!

Tiêu Nguyệt Linh chậm rãi nói:

- Ai cũng không muốn phạm phải loại sai lầm này, thế nhưng chỉ cần là người, sao có thể không phạm sai lầm cơ chứ, đương nhiên sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ. 

- Như vậy ta sẽ giao ngươi này cho cô cô.

Sở Ly than thở:

- Ta lục soát được một quyển quyền phổ ở chỗ hắn. 

Hắn nói xong lại móc ra bản Linh Hạc quyền ở trong ngực.

Tiêu Nguyệt Linh quét mắt nhìn một chút, cau mày nói:

- Hắn thật là to gan, lại dám viết ra quyền pháp! 

Sở Ly cười cợt:

- Đây là do hắn viết sao?

Ba chữ trên bìa ngoài tiêu sái tự tại, không giống như là thứ được môn chủ Kim Cương môn viết ra. 

- Võ công của Thanh Lộc nhai dựa vào quán đỉnh để truyền thừa, không truyền lại trên giấy.

Tiêu Nguyệt Linh lạnh nhạt nói:

- Không phải hắn viết thì là ai chứ? 

- Linh Hạc quyền này là Linh Hạc quyết sao?

Sở Ly nói.

Tiêu Nguyệt Linh lắc đầu. 

Sở Ly nói:

- Đây chỉ có sáu thức, quá đơn giản, thẹn với tâm ý của linh hạc.

- Đây là công pháp cơ sở để tu luyện Linh Hạc quyết. 

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Ngươi học cũng không có tác dụng... Sở Ly, ta biết ngươi muốn học Linh Hạc quyết, nhưng đây là chuyện không có khả năng, Linh Hạc quyết chỉ là thứ tu luyện khi các đệ tử còn nhỏ, một khi quá mười tám tuổi, không thể tu luyện được nữa