Vì sao?

Sở Ly kinh ngạc. 

- Chỗ ảo diệu của Linh Hạc quyết không ở nội lực, mà ở trên việc cải tạo thân thể, kỳ thực có thể xem như là võ học Trúc Cơ.

- Võ học căn bản của Thanh Lộc nhai là một bộ võ học Trúc Cơ sao?

Sở Ly bật cười. 

Tiêu Nguyệt Linh nhẹ nhàng gật đầu.

Sở Ly cau mày:

- Thanh Lộc nhai dựa vào bộ Linh Hạc quyết này mà trở thành Thiên Thần sao? 

- Linh Hạc quyết tổng cộng được chia ra làm chín tầng, luyện từ từ từng tầng một.

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Tầng thứ nhất và tầng thứ hai luyện thành khi Trúc Cơ, sau mười tám tuổi sẽ luyện bảy tầng sau đó, bỏ qua thời kỳ Trúc cơ kỳ mà không luyện được tầng thứ nhất và tầng thứ hai thì coi như không có tác dụng. Bởi vì không có tầng thứ nhất và tầng thứ hai, những tầng sau đừng mong luyện thành được. 

- Như vậy sao...

Sở Ly cau mày nói:

- Hoàn thành Trúc Cơ là không thể tu luyện, nếu không Trúc Cơ thì sao? 

- Quá mười tám tuổi, không Trúc Cơ thì cũng không có cách nào luyện thành được, quan trọng hơn chính là, Linh Hạc quyết có yêu cầu cực cao đối với tâm tình, phải đơn thuần không có tạp niệm, tuổi lớn thêm chút, tâm chí rất không tinh khiết, cũng không có cách nào luyện thành được.

- Ta không có hi vọng gì rồi.

Sở Ly than thở. 

Tiêu Nguyệt Linh gật gù:

- Nếu như có hi vọng thì ta sẽ nghĩ biện pháp, nhưng hiện tại ngươi rất không thích hợp luyện Linh Hạc quyết nữa, nếu miễn cưỡng luyện, ngược lại sẽ làm cho ngươi tẩu hỏa nhập ma mà chết, đây là chuyện từ vô số người dùng máu để chứng minh ra.

Sở Ly nói: 

- Vì lẽ đó đệ tử Thanh Lộc nhai các ngươi phải bắt đầu thu vào môn từ nhỏ sao?

- Trước mười tám tuổi đều có hi vọng.

Tiêu Nguyệt Linh nói: 

- Ban đầu ta mười bảy tuổi mới tiến vào Thanh Lộc nhai, đáng tiếc tuổi đã quá lớn, thành tựu có hạn.

- Như vậy sao...

Sở Ly thất vọng gật gù. 

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Ngươi cũng không cần thiết phải quá thất vọng, kỳ thực Linh Hạc quyết là một bộ võ học tăng thân thể lên, không khác biệt gì với võ học Thiên Thần, từ khi linh hạc biến mất tới nay, Linh Hạc quyết cũng không có tác dụng gì cả, không thể tu luyện tới tầng thứ quá cao.

- Có thể đi vào bên trong Thập Vạn Đại sơn tu luyện mà. 

- Đó không phải là tu luyện, là tự sát.

Tiêu Nguyệt Linh lắc đầu.

Sở Ly cười cợt. 

- Bản Linh Hạc quyền này ngươi cầm đi luyện đi.

Tiêu Nguyệt Linh than thở:

- Có người nói lúc trước Linh Hạc quyết chính là từ sáu thức Linh hạc quyền này mà thôi diễn ra, ngươi có trí tuệ hơn người, không chừng sẽ không kém các tiền bối của Thanh Lộc nhai, sáng tạo ra Linh Hạc quyết của bản thân. 

Sở Ly bật cười:

- Cô cô thật là để mắt tới ta!

Tiêu Nguyệt Linh khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: 

- Nếu như có linh hạc, bằng vào sự thông minh của ngươi thì vẫn có một tia hi vọng, đáng tiếc ngươi không gặp được linh hạc, sợ là Linh Hạc quyền này cũng không có cách nào luyện được, luyện Linh Hạc quyền tới viên mãn thì mới có hi vọng thôi diễn ra Linh Hạc quyết.

Sở Ly nói:

- Được rồi, ta sẽ thử một chút xem. 

Lúc chạng vạng, Sở Ly đi tới phòng khách của Bí vệ phủ.

Trong đại sảnh chỉ có hai người Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức, sắc mặt âm trầm.

- Tiểu Sở, cuối cùng ngươi cũng đã trở về. 

Phó Mộng Sơn ngoắc ngoắc tay nói.

Sở Ly ngồi vào gần hai người, hỏi:

- Đã tìm được người thích hợp chưa? 

Phó Mộng Sơn thở dài, ngoắc ngoắc tay nói:

- Đi theo ta.

Hai người mang theo hắn từ cửa hông đi ra ngoài, đi tới một gian tiểu viện. 

Trong một gian phòng trong viện có một người thanh niên đang nằm, tướng mạo thậm chí còn có chút xấu xí, ngây ngốc, vừa nhìn đã biết không phải là người thông minh nhanh nhẹn, đã chết đi.

- Đây là một Bí vệ của chúng ta.

Phó Mộng Sơn thở dài một hơi, chỉ chỉ vào hắn. 

Sở Ly cau mày:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Chết trong lúc bang phái hỗn chiến. 

Phó Mộng Sơn lắc đầu nói:

- Tư chất của hắn rất bình thường, bình thường sẽ cung cấp cho chúng ta một ít tin tức rải rác, người như vậy không dễ khiến cho người ta chú ý.

- Không phải hắn lẫn vào Quang Minh thánh giáo đó chứ? 

Sở Ly nói.

Phó Mộng Sơn nói:

- Mấy năm qua đã không phái người tiến vào Quang Minh thánh giáo nữa rồi, dù sao cũng là uổng công vô ích. 

Hứa Hoàn Đức nói:

- Hắn tên là Triệu Đại Hà, hiện tại là một bang chúng của Hiệp Nghĩa bang, võ công không đủ mạnh, không thể nổi bật hơn mọi người.

Phó Mộng Sơn hừ lạnh một tiếng nói: 

- Hai ngày trước Hiệp Nghĩa bang và Thiết Huyết bang hỗn chiến ở trên đỉnh một ngọn núi, hắn bị người ta ném vào trong vách núi, chúng ta thật vất vả mới tìm được hắn.

- Hiệp Nghĩa bang..

Sở Ly cau mày. 

Phó Mộng Sơn nói:

- Hiệp Nghĩa bang chỉ là một bang phái nhỏ trong Bình an trấn thuộc Lạc Châu thành, thế nhưng nó và Quang Minh thánh giáo lại có một tia liên quan.

Sở Ly ra bộ rửa tai lắng nghe. 

Hứa Hoàn Đức nói:

- Sau lưng của Hiệp Nghĩa bang là Tam Tuyệt đường, mà sau lưng Tam Tuyệt đường là phân đà của Quang Minh thánh giáo, tuy rằng cách rất xa, thế nhưng cũng sẽ có một ít tin tức ngầm của Quang Minh thánh giáo.

Sở Ly chậm rãi gật đầu. 

Phó Mộng Sơn than thở:

- Có thể bịa đặt ra một kỳ ngộ, nói sau khi hắn té xuống vách núi gặp kỳ ngộ, thoáng cái thay đổi dung mạo, ngươi tinh thông Súc cốt thuật, có thể biến đổi thân thể, còn dung mạo, vẫn nên dùng tấm mặt nạ kia đi, được chứ?

Sở Ly nói: 

- Ta dùng thân phận này sao?

- Đây là biện pháp đơn giản nhất ổn thỏa nhất hiện tại.

Phó Mộng Sơn nói: 

- Triệu Đại Hà dòng dõi thuần khiết, là người địa phương của Bình an trấn, sau đó bởi vì một Bí vệ của chúng ta cứu hắn, hắn vì báo ân cho nên mới trở thành Bí vệ.

- Tính cách của hắn ra sao?

Sở Ly nói. 

Hứa Hoàn Đức nói:

- Là một người rát đơn thuần, có chút đần độn, tuyệt nhiên ngược lại với tính cách của ngươi, cũng vừa vặn có thể che khuất được thân phận của ngươi.

Sở Ly có chút đăm chiêu. 

Hứa Hoàn Đức nói:

- Ở trong Hiệp Nghĩa bang, võ công của hắn cũng không tính là quá mạnh, cũng hạ thấp độ nguy hiểm của ngươi xuống, một khi phát hiện ra chuyện không ổn thì phải lập tức trốn về.

- Có không có khả năng tiến vào Quang Minh thánh giáo sao? 

- Nếu như biểu hiện tốt, từng bước từng bước đi lên trên, có thể tiến vào Quang Minh thánh giáo được.

- Như vậy thì tốt.

- Tiểu Sở, ngươi phải chú ý, không thể tham công liều lĩnh, quan trọng hơn là tuyệt không nên mưu toan tiến vào Quang Minh thánh giáo, chỉ cần có thể tiến vào Tam Tuyệt đường là tốt rồi! 

Phó Mộng Sơn trầm giọng nói:

- Quang Minh thánh giáo có một môn kỳ thuật, có thể đo lường sự trung tâm của đệ tử, không ai có thể thoát khỏi được!

Sở Ly nhíu nhíu mày, chậm rãi gật đầu nói: 

- Tốt, ta sẽ thử một chút xem.

- Ngươi có thể đi vào Tam Tuyệt đường thì sẽ có thể có được tin tức từ Quang Minh thánh giáo.

Phó Mộng Sơn nói: 

- Như vậy đã đủ dùng rồi, phàm là có hành động lớn, chúng ta có thể được biết sớm một chút!

Hứa Hoàn Đức nói:

- Chỉ là tính cách của Triệu Đại Hà này trái ngược với ngươi, hơn nữa tướng mạo xấu xí, thực sự không được người ta yêu thích, ta sợ ngươi sẽ phải chịu một ít oan ức! 

- Như vậy là tốt nhất, trong lòng không cần lo lắng!

Sở Ly mỉm cười.

Vốn hắn cũng định giả trang thành một người như vậy, hóa thân thành kẻ ngu là dễ tránh né tai mắt nhất. 

- Được rồi, ngày mai ngươi qua đó đi, đừng có trì hoãn quá lâu.

Phó Mộng Sơn nói:

- Ta sẽ thu hồi tất cả các cơ sở ngầm về, chỉ có một mình ngươi, sẽ không bị bại lộ, bằng vào khinh công của ngươi, đi tới Hoa Châu thành cũng chỉ cần thời gian nửa ngày, bên kia có một cứ điểm, ngươi có tin tức khẩn cấp gì có thể đưa tới đó. 

- Được.

Sở Ly gật đầu.

An Vương phủ 

Sở Ly trở lại Thiên Xu viện, lúc này trong viện ngoại trừ Tiêu Thi ra thì Tiêu Kỳ cũng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, hai người đang chơi cờ.

Người mặc một bộ y phục màu trắng không nhiễm lấy một hạt bụi, ngồi ở chỗ đó tao nhã mà lành lạnh, giống tiên tử không dính khói bụi trần gia vậy.

Lúc Sở Ly đi vào, Tiêu Thi ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái rồi hỏi: 

- Làm sao bây giờ mới trở về?

- Có việc làm chậm trễ, tiểu thư đã đến rồi sao?

Sở Ly nhìn về phía Tiêu Kỳ. 

Tiêu Kỳ cầm quân cờ, lạnh nhạt liếc hắn một cái rồi nhẹ giọng:

- Ừm.

Sở Ly cười nói: 

- Hiện tại rốt cục ta đã yên tâm rồi.

Tiêu Thi nói:

- Có bốn vị sư huynh của ngươi, còn có Tuyết Lăng, Tưởng Hòe, cao thủ trong phủ chúng ta xem như đã đủ rồi. 

- Còn có tiểu thư nữa.

Sở Ly nhìn về phía Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái rồi nói: 

- Ta sẽ không ở lại đây quá lâu.

Sở Ly gật đầu:

- Cố gắng ở thêm ít ngày, vốn ta muốn đợi một thời gian rồi đi, thế nhưng chuyện có biến hóa, ngày mai ta đã phải đi rồi. 

Tiêu Thi khẽ nhíu mày.

Sở Ly cười nói:

- Lúc nào ta cũng có thể trở về được. 

Tiêu Thi chậm rãi gật đầu:

- Đừng cậy mạnh.

- Lần này đi tới nơi võ công đều không mạnh, không có nguy hiểm gì cả. 

Sở Ly cười nói.

- Tự ngươi nên cẩn thận thì hơn!

Tiêu Thi hừ lạnh nói. 

Nàng rất tin tưởng đối với trí tuệ của Sở Ly, biết hắn không dễ dàng chịu thiệt như vậy.

Tiêu Kỳ nhón một quân cờ trắng, cúi đầu nhìn bàn cờ, hững hờ đối với việc Sở Ly rời khỏi nơi này.