Mộ Dung Thuần hừ lạnh nói:

- Ngươi nghĩ mình là vô địch thiên hạ, đánh khắp cả Phục Ngưu sơn chúng ta không có địch thủ hay sao? 

- Có gì mà không thể cơ chứ? Đừng quên ước định giữa hai tông chúng ta.

Hùng Phong mỉm cười nói:

- Chỉ cần có người có thể đánh bại toàn bộ tông môn còn lại thì sẽ phải giao Phục Ngưu Chân Giải cho đối phương. 

- Không sai!

Gia Cát Phong hừ lạnh nói:

- Hiện giờ ngươi còn chưa đánh bại được tất cả mọi người của Phục Ngưu sơn! 

Hắn nhìn về phía Kim Diệp:

- Kim trưởng lão, Mộ Dung ra tay sợ là cũng sẽ thua như thế, cho nên chỉ có thể làm phiền ngươi ra tay mà thôi!

Sắc mặt Kim Diệp khó coi quét mắt nhìn hắn một chút, lắc đầu một cái. 

- Kim trưởng lão?

Gia Cát Phong có chút không rõ hỏi.

Kim Diệp trầm giọng nói: 

- Vô dụng, ta cũng không phải là đối thủ của hắn.

- Kim trưởng lão!

Mộ Dung Thuần vội nói: 

- Sao có thể trực tiếp chịu thua được chứ, chung quy vẫn phải đánh qua mới biết được chứ!

Kim Diệp lắc đầu thở dài:

- Được, đánh thì phải đánh, bằng không chính lão phu cũng sẽ không cam lòng. 

Hắn dứt lời chậm rãi đứng dậy, khí thế trên người tức thì biến đổi, giống như đã hóa thành một con trâu đen, khí tức rậm rạp mãnh liệt lan tràn ra, toàn bộ phòng khách lập tức tràn ngập khí tức mênh mông và bi thương.

Trong lòng mọi người lạnh lẽo, biết rõ đây là thần ý của Phục Ngưu Thần quyền.

Kim trưởng lão đã luyện Phục Ngưu Thần quyền đến cực hạn, sắp viên mãn, quả thật là lô hỏa thuần thanh, bọn họ đều cảm thấy không bằng. 

- Ò!

Kim Diệp đánh ra một quyền, tiếng quyền như đã hóa thành tiếng trâu rống, chấn động hồn phách người khác.

Hùng Phong cười sang sảng một tiếng: 

- Quyền pháp rất tốt!

Hắn xòe tay ra, đột nhiên đánh ra, giống như không phải đang đánh ra mà dường như đang nắm cái gì đó vậy.

- Ô... 

Trong một tiếng hú ác liệt, quyền kình của Phục Ngưu Thần quyền đang ngưng tụ lại ở trên không trung.

Năm ngón tay của Hùng Phong co rụt lại.

Tiếng hú im bặt đi. 

Hùng Phong biến chưởng thành quyền đánh ra một cái.

- Ầm!

Kim Diệp vừa mới đưa tay đi chặn thì lại bị trực tiếp đánh bay. 

Hắn va thẳng vào trên cây cột ở đại sảnh, thân thể thấp bé bị cây cột đánh văng ra, chật vật rơi xuống đất, phụt mộ cái, phun ra một ngụm máu tươi.

Hùng Phong cười ha hả, nói:

- Phục Ngưu sơn cũng chỉ đến như thế, chỉ có tên tuổi đáng sợ mà thôi! 

Hắn nhìn về phía Mộ Dung Thuần rồi hỏi:

- Mộ Dung trưởng lão muốn động thủ nữa không?

Mộ Dung Thuần lắc đầu: 

- Kim trưởng lão đã thất bại, ta lại càng không phải là đối thủ của ngươi.

Hùng Phong nhìn về phía Gia Cát Phong:

- Sơn chủ thì sao, người bị thương nặng, có muốn ta ở đây mấy ngày, chờ thương thế của Sơn chủ tốt hơn rồi động thủ nữa hay không? 

Sắc mặt Gia Cát Phong tái xanh trừng mắt nhìn hắn.

Hùng Phong cười nói:

- Xem ra Phục Ngưu sơn không thua nổi, muốn quịt nợ! 

Gia Cát Phong phun ra một hơi, đang muốn mở miệng.

Bỗng nhiên Mộ Dung Thuần nói:

- Chậm đã, ngươi còn không chưa đánh bại được tất cả mọi người! 

Hùng Phong thiếu kiên nhẫn liếc mắt nhìn hắn một cái:

- Còn Sơn chủ đúng không? Vậy ta sẽ chờ thêm mấy ngày, khi võ công của Sơn chủ khôi phục lại sẽ tỷ thí!

Mộ Dung Thuần lắc đầu: 

- Không phải Sơn chủ, là thiếu chủ của chúng ta, Sơn chủ đời tiếp theo!

- Ha ha...

Hùng Phong cười lên. 

Mộ Dung Thuần nói:

- Nếu như ngươi có thể đánh bại Sơn chủ đời tiếp theo, như vậy chúng ta thua cũng không còn lời nào để nói, tuyệt đối sẽ giao ra nửa bộ đầu của Phục Ngưu Chân Giải... Sơn chủ, lời này của ta không sai chứ? Kim trưởng lão?

Kim Diệp nhắm mắt lại không nói lời nào, làm như không nghe thấy. 

Gia Cát Phong chậm rãi nói:

- Không sai, nếu ngươi có thể đánh bại được nó thì ta sẽ giao ra nửa bộ đầu Phục Ngưu Chân Giải!

- Được, thoải mái! 

Hùng Phong cười nói:

- Vị thiếu chủ này ở đâu, tại hạ đã không đợi được nữa mà muốn nhìn Phục Ngưu Chân Giải một chút rồi!

- Hiện thiếu chủ không ở trên núi. 

Mộ Dung Thuần nói.

Hùng Phong cười lớn, nói:

- Thủ đoạn cao cường, chẳng lẽ muốn nhân cơ hội diệt ta hay sao? 

- Phục Ngưu sơn ta sẽ không làm chuyện như vậy!

Gia Cát Phong hừ lạnh nói:

- Mộ Dung, ngươi đi bảo Kiều Tam gọi tiểu tử kia trở về đi! 

- Vâng.

Mộ Dung Thuần đáp một tiếng, ôm quyền một cái:

- Hùng công tử chờ một chút! 

- Ta chờ.

Mộ Dung Thuần cười nói.

Hắn liếc mắt nhìn các trưởng lão bên trong đại sảnh, cũng không sợ Mộ Dung Thuần phá rối. 

Một phút sau, Sở Ly và Mộ Dung Thuần đã đi tới phòng khách.

Hắn đang ở trong phủ Nhân Quốc Công nói chuyện phiếm với Lục Ngọc Dung thì chợt phát hiện khác thường, hắn đoán ra được là Phục Ngưu sơn lại gặp sự cố cho nên mới chạy trở về, Kiều Tam lại đang tự làm hại mình, Mộ Dung Thuần đang chờ ở nơi đó, vì vậy hắn mới vội vã tới đây.

- Thiếu chủ đến rồi! 

Mộ Dung Thuần nói.

Sở Ly nhìn về phía Hùng Phong, cười cợt:

- Đây không phải Lục Thiên Cơ hay sao? 

- Tại hạ Hùng Phong.

Hùng Phong ôm quyền nói:

- Đệ tử đích truyền của Triều Thiên Cung! 

Sở Ly nói:

- Vậy ngươi là huynh đệ của Lục Thiên Cơ sao?

- Cái này... 

Hùng Phong lắc đầu:

- Tại hạ thuở nhỏ một thân một mình, tại sao lại có huynh đệ được chứ.

Sở Ly lười biếng nói: 

- Hai huynh đệ các ngươi, một người gia nhập Phục Ngưu sơn, một người gia nhập Triều Thiên Cung, thu thứ hai người đoạt được về, quả thực là diệu kế!

Hắn quay đầu nhìn về phía Kim Diệp:

- Kim trưởng lão, là diệu kế do ngươi nghĩ ra đúng không? 

Kim Diệp mở mắt ra, lạnh lùng nói:

- Nói hươu nói vượn!

Sở Ly nói: 

- Chiêu này rất là lợi hại, có thể nói là Kim trưởng lão đa mưu túc trí... Có điều đáng tiếc, Lục Thiên Cơ bị ta phế bỏ, phá hoại kế hoạch không một kẽ hở này, có đúng không?

Kim Diệp cười lạnh nói:

- Thiếu chủ rất biết suy nghĩ kỳ lạ! 

Sở Ly nói:

- Lục Thiên Cơ là đệ tử của Hồ trưởng lão, mà vị này đây, hẳn là đệ tử của Kim trưởng lão ngươi đúng không? Kim trưởng lão thực sự là có phúc lớn, đệ tử tiến vào Triều Thiên Cung lại phát hiện ra là thiên tài tuyệt thế, trở thành đệ tử đích truyền của Triều Thiên Cung, thật đáng mừng!

- Buồn cười! 

Kim Diệp trầm giọng nói.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Không nói cũng được, chuyện tới nước này nói như thế nào thì cũng không có tác dụng gì, trước tiên xem hư thực một chút đi. Hùng Phong đúng không, xuất chưởng đi! 

Vẻ mặt Hùng Phong mỉm cười nói:

- Trong nháy mắt có thể nghĩ ra những thứ này, bản lĩnh tạo ra chuyện của thiếu chủ thật là cao minh, ta khâm phục đến sát đất!

Sở Ly mỉm cười: 

- Nhân vật chính trong truyện như ngươi có thể là thiên chi kiêu tử, thật sự có thể tập hợp đủ Phục Ngưu Chân Giải nha. Khi đó ngươi sẽ thật sự giao cho lệnh sư? Hay là giao cho Triều Thiên Cung, trở thành cung chủ chân chính của Triều Thiên Cung đây?

- Trước tiên lấy được đã, sau đó rồi mới nói tiếp.

Hùng Phong mỉm cười nói. 

Trong lúc hắn nói chuyện lại đánh ra một quyền.

Lực lượng mãnh liệt như như cơn lũ ầm ầm, mọi người trong phòng khách đều cảm nhận được áp lực, lúc trước Hùng Phong này vẫn chưa dùng toàn lực, không có được thanh thế như vậy.

Ánh lạnh bên hông Sở Ly lóe lên, hóa thành một điểm sáng, trong nháy mắt đã phá tan tất cả trở ngại, xuất hiện ở trước yết hầu của Hùng Phong. 

Hùng Phong đối mặt với mũi kiếm trước yết hầu, không có chút hoang mang nào cả, nhẹ nhàng vỗ một chưởng về phía mũi kiếm.

- Sưu!

Mũi kiếm không chút trở ngại nào đâm thủng tay trái của hắn, vẫn cứ đâm về phía yết hầu. 

Sắc mặt của Hùng Phong hơi thay đổi, không nghĩ tới kiếm thế lại sắc bén như vậy, chưởng lực của Phá Thiên chưởng lại không ngăn được.

Hắn bước một bước muốn tránh ra, tay trái cũng muốn rời khỏi kiếm.

- Sưu! 

Mũi kiếm đột nhiên tăng tốc, phá tan không khí, giống như xé rách y phục vậy, trong nháy mắt đã đâm vào trên vai, muốn tránh nhưng không thể ra sức.

Một kiếm này nhanh đến mức vượt qua tưởng tượng của hắn, Hùng Phong chưa từng thấy có một loại kiếm pháp nào nhanh tới mức như vậy.

Sở Ly lui về phía sau một bước, thản nhiên nói: 

- Còn muốn tiếp tục nữa không?

- Xem chưởng!

Hùng Phong quát lên, hai tay đột nhiên phồng lớn một vòng, gân tay lồi lên, có thể nhìn thấy rất rõ ràng. 

Vết thương để lộ ra xương trắng ở tay trái và vai trái bất tri bất giác khép lại, không chảy máu nữa, bàn tay phải chậm rãi đánh ra.

- Ô...

Tiếng gào thê thảm như có người đang ngửa mặt lên trời thét dài, chưởng kình phân tán. 

Những người chung quanh không khỏi lùi về phía sau, y phục bay phần phật, như có cuồng phong tràn vào trong phòng khách vậy.

Ánh kiếm của Sở Ly hóa thành một điểm sáng, trong nháy mắt đã đâm vào lòng bàn tay của hắn.

- Sưu! 

Mũi kiếm lộ ra từ mu bàn tay.

Bàn tay phải vốn đã lớn hơn một vòng lập tức như quả bóng cao su xì hơi, trở về hình dáng ban đầu.

Sở Ly rút kiếm lùi về phía sau. 

Vết thương trên bàn tay phải lộ ra xương trắng âm u, máu tươi liên tục tuôn ra.

Sở Ly đánh giá vết thương của hắn một chút rồi hỏi:

- Còn muốn nữa không? 

- Ta đã thất bại!

Hùng Phong nở một nụ cười, lắc đầu than thở:

- Quả nhiên vẫn không được. 

Sở Ly nói:

- Ngươi chỉ thiếu chút nữa là được rồi.

Hùng Phong than thở: 

- Vận mệnh đã như vậy.

Sở Ly nói:

- Ngươi là người có võ công mạnh nhất trong Triều Thiên Cung đúng không? 

-... Vâng.

Hùng Phong gật đầu nói:

- Ngươi muốn đi khiêu chiến Triều Thiên Cung? 

Sở Ly chậm rãi nói:

- Bảo cung chủ các ngươi đưa Phục Ngưu Chân Giải tới đi, tránh cho ta lại tới đó một chuyến nữa.