Sở Ly cau mày nói:
- Sao ta chưa từng nghe tới thập nhị phong, dường như chỉ có Huyễn Âm thuật mà thôi.
- Trong Tử Vân sơn, phần nhiều là đệ tử Huyễn Âm phong xuống núi.
Lục Ngọc Dung gật đầu nói:
- Mọi người hầu như coi đệ tử của Huyễn Âm phong là đệ tử Tử Vân sơn mà đã quên mười một phong còn lại.
- Lẽ nào tuyệt truyền hay sao?
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung lắc đầu:
- Tuyệt truyền là chuyện không thể, chỉ bởi vì bọn họ không thể đi vào nhập đạo tràng cho nên không có cách nào xuống núi mà thôi.
Sở Ly đăm chiêu nói:
- Vậy Vạn Tượng quy tông này là thứ của phong nào?
- Vạn Tượng phong.
Lục Ngọc Dung nói:
- Vạn Tượng phong là một phong tương đối kém trong các phong khác của Tử Vân sơn, bởi vì Vạn Tượng quy tông quá khó luyện, ngươi muốn luyện cũng không thể, vì lẽ đó nên bỏ suy nghĩ này đi.
- Vạn Tượng phong...
Sở Ly đăm chiêu.
Lục Ngọc Dung nói:
- Muốn phá hoại tâm tình của nàng, một là ra tay từ tu vi võ công, tu vi là căn cơ, tu vi không còn, tâm tình cũng khó bảo toàn được, một cái khác chính là ra tay từ tâm tình, phàm là tâm tình thì đều có nhược điểm, tìm được nó sẽ có thể công phá tâm tình. Ngươi là không nỡ lòng bỏ tu vi của Tiêu Kỳ trôi qua như nước chảy đúng không?
- Đương nhiên.
Sở Ly hừ lạnh nói.
- Vừa muốn phá tâm tình lại thương hương tiếc ngọc.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Ngươi đang tự mình chuốc lấy cực khổ!
- Chung quy vẫn có thể tìm được biện pháp!
Sở Ly hừ lạnh nói.
- Nể mặt ngươi thương hương tiếc ngọc phần, ta sẽ nói cho ngươi biết một điểm cần phải chú ý.
Lục Ngọc Dung nói:
- Sau khi phế bỏ tu vi phá tâm tình không thể dùng linh dược lập tức khôi phục tu vi, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma... Muốn bảo vệ tu vi chỉ có thể ra tay từ tâm tình, ta biết ngươi thần thông quảng đại, không chừng có thể lấy được Hồi Sinh đan của Đại Lôi Âm tự, vì lẽ đó ta mới nói sớm với ngươi một tiếng, đừng có mơ mộng nhiều!
Sở Ly chậm rãi gật đầu, đúng là hắn đã có suy nghĩ này.
Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười nói với hắn:
- Vậy ta sẽ mỏi mắt mong chờ ngươi phá tâm tình của nàng như thế nào nha!
Sở Ly chuyển đề tài câu chuyện, không muốn lại phải nhìn ánh mắt như cười như không của nàng, hắn hừ lạnh nói:
- Có phải tuyệt học của bốn Đại tông phái đều là Thiên Ngoại Thiên, tông môn nhất lưu là võ học của linh thú đúng không?
- Ngươi muốn nghịch thiên thành thần sao?
Lục Ngọc Dung lập tức nắm lấy suy nghĩ của hắn.
Sở Ly nói:
- Ta rất khiếm khuyết về những thường thức sơ bộ này.
- Những thứ này không phải là thường thức.
Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái nói:
- Ngươi cho rằng người nào cũng biết sao?
Sở Ly cười cợt.
Hắn cũng không biết sao Lục Ngọc Dung lại biết được những bí ẩn này, giống như một cái bảo tàng, đào ra sao cũng không sạch sẽ được.
Lục Ngọc Dung nói:
- Trong bốn Đại tông phái, tâm pháp căn bản của ba phái là võ học Thiên Ngoại Thiên, chỉ có một phái là võ học linh thú, chính là Thanh Lộc nhai.
- Thanh Lộc nhai...
Sở Ly kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ, bọn họ là lấy linh lộc làm tuyệt học?
Lục Ngọc Dung lắc đầu:
- Bọn họ là lấy linh hạc làm gốc rễ.
- Linh hạc?
Sở Ly không chút biến sắc gật gù:
- Lẽ nào tuyệt học linh hạc có uy lực mạnh nhất hay sao?
Lục Ngọc Dung nói:
- Trong các linh thú, linh hạc không phải là mạnh nhất, thế nhưng lại siêu thoát, hầu như không có thiên địch, tiêu dao tự tại trong thiên địa, có tuổi thọ dài lâu, vì lẽ đó Thanh Lộc nhai lấy tiêu dao chi vận này làm đầu. Mà quan trọng nhất chính là, tu luyện võ học linh hạc, sau khi tiến vào Thập Vạn Đại sơn cũng dễ thành công, không bị các linh thú còn lại căm thù.
Sở Ly chậm rãi gật đầu nói:
- Bọn họ có người tu luyện võ học linh hạc mà trở thành Thiên Thần hay không?
- Từng xuất hiện hai người.
Lục Ngọc Dung gật đầu nói.
Sở Ly hít sâu một hơi nói:
- Linh hạc...
- Có điều võ học linh hạc so với võ học của các linh thú còn lại cũng khó hơn, những võ học linh thú khác chỉ cần khí thế là được, nhưng võ học linh hạc cần tâm tình, giống như võ học Thiên Ngoại Thiên, cần phải có được tiêu dao chi tâm của linh hạc.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Hơn nữa tu luyện thành công, thường thường sẽ không muốn hạ sơn, quấy rầy sự tiêu dao của chính mình, yêu thích những tháng ngày giống như nhàn vân dã hạc, vì lẽ đó đệ tử của Thanh Lộc nhai rất hiếm khi hạ sơn.
Sở Ly nói:
- Xem ra bái vào Thanh Lộc nhai là đường tắt nhanh nhất.
- Thanh Lộc nhai rất coi trọng gân cốt, cũng coi trọng tâm tính, đệ tử rất ít, có thể so với Kim Cương tự vậy.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Ngươi muốn bái vào Thanh Lộc nhai sao?
Sở Ly cười nói:
- Có thể có hi vọng thành công hay không?
- Không thể.
Lục Ngọc Dung hé miệng cười nói:
- Tu luyện những võ học khác, Thanh Lộc nhai sẽ không thu nhận, vì lẽ đó ngươi chết tâm tư này đi!
Sở Ly thở dài, gật gù.
Linh hạc nha, bây giờ mình có Linh Hạc phong, linh hạc là bằng hữu với hắn, nếu có thể tu luyện võ học linh hạc, như vậy quả thật là đường tắt nhanh nhất.
Lục Ngọc Dung nói:
- Võ học linh thú tu luyện tới viên mãn so với võ học Thiên Ngoại Thiên càng khó hơn nữa. Cần phải tinh thông, ví dụ như đệ tử của Thanh Lộc nhai đi, tâm pháp căn bản là Linh Hạc quyết, còn phải tu luyện các môn võ học khác. Phải ngộ được chân ý trong đó mới có thể làm cho Linh Hạc quyết tinh tiến, chỉ dựa vào tâm tình thì không được... Theo ta được biết, đệ tử của Thanh Lộc nhai ít nhất phải tinh tu bốn môn tuyệt học linh thú thì mới có thể có hi vọng đạt được tới cảnh giới viên mãn, tinh tu một môn tuyệt không thể viên mãn được, hai môn cũng nhỏ bé không đáng kể, ba môn hơi có hi vọng, bốn môn là tốt nhất, theo lý thuyết càng nhiều càng tốt, nhưng tinh lực không đủ, chỉ có thể tinh tu bốn môn tuyệt học mà thôi.
Sở Ly nói:
- Nói như thế, Thanh Lộc nhai có không ít tuyệt học đúng không?
- Bốn Đại tông phái đều như vậy.
Lục Ngọc Dung nói:
- Thứ bọn họ thiếu không phải là võ học, là đệ tử.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
- Có điều cũng chưa chắc nhất định phải tinh tu bốn môn, ngươi thông minh như vậy, tinh tu thêm mấy môn thì tiến cảnh sẽ nhanh hơn.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Nếu như ngươi có thể học được võ học của Thanh Lộc nhai, lại học tuyệt học của Bạch Hổ tông Đại Ly, sau đó dựa vào mấy môn võ học khác, có lẽ rất nhanh sẽ có thể viên mãn!
- Ồ?
Sở Ly sáng mắt lên.
Lục Ngọc Dung bật cười nói:
- Ngươi lại coi là thật sao? Đây là chuyện tuyệt đối không thể nha, không nói tới việc hai tông lựa chọn đệ tử rất nghiêm, hơn nữa lại biết nội tình của nhau, Thanh Lộc nhai chri có mấy đệ tử như vậy, Bạch Hổ tông cũng như thế, không thể chuyển đầu nhập vào một tông khác được.
Sở Ly nói:
- Chưa từng có ai thành công?
- Một người cũng không.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Đây là hai loại võ học tuyệt nhiên không giống nhau, một tiêu dao tự tại, yên tĩnh đạm bạc, một cương mãnh bá đạo, xâm lược như lửa, không người nào có thể có được cả hai loại tâm tính này.
Sở Ly đăm chiêu gật gù, cười nói:
- Nhị công tử được chứ?
- Huynh ấy?
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Không có tiền đồ, tất cả mọi chuyện đều nghe nữ nhân, không còn chủ kiến của chính mình nữa.
- Đây là chuyện tốt mà.
Sở Ly cười nói:
- Lại một lần nữa làm người.
- Coi như Kỷ Như Ngọc cũng an phận, bằng không, bên trong phủ sẽ khó mà yên ổn được.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Thật không có tiền đồ!
- Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp, Hạ Lập Ngôn bay ra ngoài, nặng nề va vào trên cây cột đỏ thắm ở đại sảnh, người đụng phải cây cột vang tạo thành tiếng vang trầm thấp, tro bụi rơi xuống lả tả.
Hắn phụt một cái, phun ra một ngụm máu, ngồi ở dưới cây cột cười khổ, ngẩng đầu nhìn mấy người còn đứng đó.
Mộ Dung Thuần, Gia Cát Phong, còn có Kim Diệp.
Ở phía đối diện bọn họ thì lại có một thanh niên đang đứng đó, thân mặc trường sam màu xanh ngọc, tướng mạo hầu như giống Lục Thiên Cơ như đúc, chỉ là lớn hơn vài tuổi, thân thể cường tráng hơn hai phần, nếu không nhìn kỹ sẽ rất dễ quên đi, coi hắn là hắn Lục Thiên Cơ.
Thanh niên này ôm quyền mỉm cười nói:
- Hạ trưởng lão, đắc tội rồi!
Hạ Lập Ngôn âm trầm nói:
- Hùng công tử, công phu rất tốt!
Hắn liếc mắt nhìn bốn trưởng lão đang nằm ở chung quanh, bọn họ luận bàn với Hùng Phong bị thua, cũng giống như mình, đều bị đánh cho nằm xuống mặt đất, không còn lực tái chiến.
Gia Cát Phong trầm giọng nói:
- Đây chính là Phá Thiên chưởng của Triều Thiên Cung sao?
- Đúng vậy.
Hùng Phong mỉm cười nhìn hắn:
- Sau đó ta muốn lĩnh giáo tuyệt học của Sơn chủ!
Mộ Dung Thuần nói:
- Ta đến... Sơn chủ trọng thương chưa lành, không thể động võ được.
- Ồ?
Hùng Phong đánh giá Gia Cát Phong từ trên xuống dưới một chút, ánh mắt rất làm càn, cười ha hả nói:
- Thì ra là như vậy, cũng được, cũng được, tạm thời xem như là trọng thương đi!
Sắc mặt của Gia Cát Phong âm trầm thêm mấy phần.