Quách Mộ Lâm chắp tay đứng ở cửa đại sảnh, ngẩng đầu đánh giá bầu trời.

Trên không Quan Phong lầu đang cuồn cuộn..

Cuồng phong bao phủ Ngọc Thi đảo, cây cối rì rào, hoa tươi bay tán loạn.

Mây đen từ bốn phương tám hướng kéo đến trên không Quan Phong lầu, nhuộm bầu trời chu vi một dặm chung quanh thành màu đen. Mà bên ngoài một dặm, trời quang sáng sủa, bầu trời nhìn qua giống như một tờ giấy trắng vậy.

Quách Mộ Lâm cau mày không ngớt.

Lâm Toàn cũng đi tới:

- Lão Quách, chuyện gì thế này?

- Lẽ nào Sở tiểu tử đã thật sự thành công rồi sao?

Quách Mộ Lâm cau mày tự lẩm bẩm.

Triệu Khánh Sơn mở mắt ra, nói:

- Cái gì mà thành chứ, không phải là thuật Thâu Thiên Hoán Nhật đó chứ?

- Trời! Dị thường như vậy, cũng chỉ có loại kỳ thuật này mà thôi.

Quách Mộ Lâm nói.

- Không phải nói chỉ cao thủ Thiên Thần cảnh giới mới thi triển được sao?

Triệu Khánh Sơn nói.

Hắn là người hiểu rõ chênh lệch cảnh giới giữa Tiên Thiên cảnh và Thiên Thần lớn bao nhiêu. Không cần nói tới Tiên Thiên và Thiên Thần, cho dù là Thiên Ngoại Thiên và Thiên Thần cũng đã cách nhau một trời một vực, không thể vượt qua.

- Khó nói.

Quách Mộ Lâm lắc đầu một cái, nghe tiếng sấm cuồn cuộn mà đến phía xa xa, tiếng sau so với tiếng trước còn gần hơn, hắn cau mày nói:

- Tiểu tử này thường thường có thể làm chuyện ngoài dự đoán của mọi người, có lẽ thực sự thành công. Chỉ có điều, nếu thực sự thành công thì hắn cũng phải xong đời!

Ầm ầm ầm...

Tiếng sấm đến đỉnh đầu.

Ba người đang nói chuyện thì huynh muội ba người Tiêu Thiết Ưng đã đi xuống lầu.

- Nhị tiểu thư!

Ba người kinh ngạc.

Tiêu Thi được Tiêu Kỳ đỡ đi xuống lầu, sắc mặt hồng hào như chưa bao giờ có, đôi mắt sáng trong trẻo bức người, chính là một người sống sờ sờ!

Tiêu Thi nhìn ba người cười cười. Lại nói với Quách Mộ Lâm:

- Quách lão, Sở Ly đang làm gì vậy?

- Hắn thi triển Thâu Thiên Hoán Nhật. Chúng ta phải nhanh rời khỏi nơi này một chút!

Sắc mặt Quách Mộ Lâm rất khó coi, chỉ chỉ ra bên ngoài:

- Sẽ lập tức có sấm sét đánh xuống!

- Hắn có thể gặp nguy hiểm hay không?

Tiêu Thi vội hỏi.

Quách Mộ Lâm ho nhẹ một hồi, quay đầu nói:

- Đại công tử, tam tiểu thư, không thể trì hoãn nữa, bên trong lầu không còn ai đó chứ?

- Quách lão. Sở Ly thì sao?

Tiêu Thi nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Quách Mộ Lâm lắc đầu một cái:

- Là chính bản thân hắn đã chọn con đường này!

- Vậy thì đi mau!

Tiêu Kỳ bình tĩnh nói:

- Đừng để hắn phí công.

Tiêu Thiết Ưng ngẩng đầu nhìn lên lầu ba một chút. Thở dài:

- Đi trước đi, có Kỳ Nguyên đan...

Hắn nói xong cũng lắc đầu, Kỳ Nguyên đan cũng không phải là vạn năng, Kỳ Nguyên đan không thể cứu được Nhị muội của hắn mà.

Oanh...

Tiếng sấm trên đỉnh đầu nổ vang, Quan Phong lâu chấn động, mặt đất rung động.

Tiêu Kỳ kéo Tiêu Thi ra khỏi Quan Phong lâu, mọi người lùi ra ngoài trăm thước.

Chu vi một dặm quanh Quan Phong lâu đều bị bóng tối bao trùm, nhưng chung quanh còn có ánh sáng, vì lẽ đó cho nên còn có thể thấy rõ ràng. Giống như lúc ánh đèn rực rỡ mới lên vậy.

- Răng rắc!

Bên trong mây đen hiện lên một dải lụa màu bạc, hiện lên chữ Chi, bắn trúng Quan Phong lâu.

Ngói lưu ly trên mái của Quan Phong lâu hóa thành bột phấn, theo gió bay đi.

- Oanh...

Tiếng sấm vang vọng đất trời.

Tiêu Thi vội vã che lỗ tai của mình. Nàng cảm thấy mình cũng bị tiếng sấm đánh tan.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng đi về phía trước, nhìn về phía lầu ba, muốn nhìn tình hình của Sở Ly, tia chớp này bổ xuống, sợ rằng sẽ cửu tử nhất sinh.

- Răng rắc!

Nàng vọt vào trước Quan Phong lâu, lại có một tia chớp đánh xuống.

Nàng phóng lên trời, chớp giật chiếu sáng lầu ba. Thông qua cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy một hình bóng đang nhấp nháy tối sáng, Sở Ly vẫn còn sống sót!

Nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, bay xuống dưới đất trong tiếng sấm vang vọng.

- Thế nào?

Tiêu Thiết Ưng vội hỏi.

Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:

- Hắn đang né tránh.

Tiêu Thi nói:

- Khinh công của hắn lợi hại, có lẽ có thể tránh được.

Quách Mộ Lâm lắc đầu rồi thở dài một cái.

Triệu Khánh Sơn nhìn hắn.

Quách Mộ Lâm nói:

- Vô dụng, thiên lôi dễ trốn như vậy sao? Như vậy thì sao cao thủ Thiên Thần không đỡ nổi được cơ chứ?... Đây mới chỉ là khai vị, sau đó sẽ càng ngày càng mạnh, không tránh khỏi được.

- Không ai có thể sống sót được hay sao?

Tiêu Kỳ nhíu mày.

Quách Mộ Lâm gật gù:

- Theo ta được biết, không có một ai!

Sắc mặt Tiêu Kỳ rât khó coi, Tiêu Thi khẽ cắn răng, ngơ ngác nhìn Quan Phong lâu.

Trong lúc mấy người nói chuyện, từng đạo từng đạo chớp giật đánh xuống, tiếng sấm nổ tung từng tiếng một.

Khoảng cách giữa các lần chớp giật càng ngày càng ngắn, chữ Chi biến mất, một chữ khác lại xuất hiện, sau đó ba chữ theo nhau xuất hiện, trên trời mây đen kịt đồng thời lóe ba chữ chi.

Theo thời gian trôi qua, chữ Chi đồng thời hiện ra trên mây đen càng ngày càng nhiều, cuối cùng lại có mười mấy chữ, mười mấy đạo thiểm điện đồng thời đánh xuống, giống như mười mấy thanh kiếm lạnh lẽo bằng băng đâm tới Quan Phong lâu.

Nóc của Quan Phong lâu bị xóa bỏ, vách tường vẫn còn đó, cửa sổ đã biến mất, bọn họ nhìn thấy Sở Ly vẫn đang di chuyển trong chớp giật, đang khiêu vũ cùng với cái chết.

Lòng bàn tay của mọi người nắm chặt, đổ mồ hôi hột, trong lòng loạn tùng phèo.

Chớp giật càng ngày càng dày đặc, đến sau đó, hình thành một mảnh ánh sáng như hồ nước, không thể tránh khỏi, cũng không thấy cái bóng của Sở Ly đâu nữa.

Bọn họ nín hơi ngưng thần, không quan tâm tới chớp giật chói mắt, nhìn chằm chằm về phía trước, không chớp lấy một cái.

Chớp giật dày đặc như vậy, hầu như không thể né tránh được.

Bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, chớp giật đột nhiên biến mất, do lóa mắt cho nên từ sáng sủa đã biến thành bóng đêm, trái tim của bọn họ cũng chìm xuống theo.

Một lát sau, chớp giật còn chưa xuất hiện thì mây đen đã chậm rãi tản ra.

- Kết thúc rồi sao?

Tiêu Thi lẩm bẩm nói.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng bay lên trên lầu ba.

Ánh mặt trời sáng rõ không bị một chút trở ngại nào chiếu xuống, lầu ba trống rỗng, tất cả đều hóa thành bột mịn, chỉ có mặt đất và vách tường cháy đen, nóc nhà biến mất, cửa sổ cũng biến mất, Sở Ly cũng biến mất.

Thân thể nàng mềm nhũn, tay phải chống lên vách tường thì mới có thể đứng vững được.

Không có gì để tìm cả, vừa nhìn đã hiểu ngay, cái gì cũng không còn.

Đám người Tiêu Thiết Ưng leo lên lầu ba, nhìn thảm trạng trên lầu, Tiêu Thiết Ưng thở dài, nhìn về phía Quách Mộ Lâm.

Sắc mặt Quách Mộ Lâm âm trầm khó coi, hừ lạnh nói:

- Biến thành tro bụi, đây chính là đánh đổi khi dùng Thâu Thiên Hoán Nhật.

Tiêu Thi cắn chặt môi đỏ, nàng không để cho bờ môi đỏ của mình rung động.

Trước mắt nàng hiện lên từng cảnh, từng cảnh lúc trước, trong sấm chớp Sở Ly thong dong hào hiệp, phong thái đó đã khắc sâu vào trong đầu nàng, không có cách nào xóa đi được.

Tiêu Kỳ bỗng nhiên khom lưng, cầm lấy một khối đen thui ở góc tường, nhẹ nhàng lau lau, làm lộ ra vật thực sự bên trong. Đó là bạch ngọc yêu, bạch ngọc yêu của thị vệ tam phẩm.

Trong lòng bàn tay vẫn còn truyền đến khí tức ấm áp, giống như Sở Ly vẫn còn đây.

Nàng dùng sức nắm chặt, bàn tay trắng bệch.

- Ài...

Tiêu Thiết Ưng thở dài một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của Tiêu Thi:

- Nhị muội, đừng quá thương tâm.

Tiêu Thi miễn cưỡng cười cười, lắc đầu một cái không nói lời nào.

Tiêu Thiết Ưng lại vỗ vỗ vai của Tiêu Kỳ rồi nói:

- Tam muội...

Hắn biết Tiêu Kỳ cũng yêu thích Sở Ly, mất đi Sở Ly, hắn cũng cảm thấy đau lòng, huống hồ còn là Tiêu Kỳ.

Triệu Khánh Sơn nhìn thảm cảnh lúc này, âm thầm lắc đầu thở dài.

Vào tuổi như hắn, trái tim của hắn đã mất cảm giác, đã mất đi phần kích động và khí phách liều mình này. Sở Ly liều mình cứu Nhị tiểu thư, quả thực là cảm trời động đất, đáng tiếc trời cao vô tình, vẫn diệt hắn ta.

- Đại ca, mọi người đi đi, muội muốn ở lại một mình một chút.

Tiêu Kỳ nắm chặt bạch ngọc yêu của Sở Ly, chậm rãi nói.

Tiêu Thiết Ưng gật gù, than thở:

- Tam muội, người chết không thể sống lại, đừng quá khổ sở.

Quách Mộ Lâm lắc đầu:

- Nhị tiểu thư chết, Sở Ly có thể buông tha mạng của mình để cứu sống nàng. Thế nhưng bây giờ Sở Ly đã chết, ai cũng không có cách nào!

Dưới sất sét, biến thành tro bụi là triệt để biến mất trong thiên địa, bí thuật Thâu Thiên Hoán Nhật cũng vô dụng.

- Ồ, bên kia xảy ra chuyện gì vậy?

Triệu Khánh Sơn bỗng nhiên chỉ tay lên bầu trời, kêu lên một tiếng thất thanh.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên.

Bên này đã sáng sủa, ánh mặt trời chiếu qua đầu, phía xa xa có mây đen phun trào, mất một lúc mới lại ngưng tụ thành một khu vực tăm tối, không khác một chút nào so với hiện tượng trên không trung Quan Phong lâu lúc trước.

- Bên kia hình như là Diễn Võ điện?

Triệu Khánh Sơn nói.