Mây đen dày đặc ở trên trời ngưng tụ thành một cái ô màu đen.

Tiếng sấm từ đằng xa cuồn cuộn kéo đến, chậm rãi áp sát.

Tình cảnh này không khác gì Quan Phong lâu lúc trước một chút nào, ánh mắt mọi người nhất thời sáng lên.

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:

- Chúng ta nghĩ quá nhiều rồi, khinh công của Sở Ly thật lợi hại, không ngăn được thì hắn sẽ trốn đi!

Quách Mộ Lâm hừ lạnh nói:

- Khinh công của cao thủ Thiên Thần sẽ kém sao? Cho dù khinh công có tốt tới mấy thì có thể nhanh hơn được sấm sét hay sao?... Chúng ta cảm thấy sấm sét đánh xuống dường như không nhanh lắm, có thể trốn được. Thế nhưng đó chỉ là ảo giác, cao thủ có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn sấm sét được! Sấm sét bất động thì thôi, khẽ động sẽ không thể tránh khỏi.

- Biết đâu Sở Ly có thể tách ra khỏi sấm sét.

Tiêu Thi không phục nói.

Nàng không phải là người luyện võ, nhưng nàng đã từng nhìn thấy Sở Ly nhanh đến như thế nào, trong nháy mắt đi được mấy dặm, nếu như vậy cũng không coi là vượt quá tưởng tượng của nàng.

- Đó là do hắn tránh ra từ sớm.

Quách Mộ Lâm hừ lạnh nói:

- Nếu như chờ sấm sét đánh xuống thật, chờ hắn vừa mới có suy nghĩ thì sấm sét cũng đã bổ xuống rồi!

Triệu Khánh Sơn nói:

- Ta thấy sấm sét trên bầu trời đến rất chậm, bằng vào khinh công của Sở Ly, có thể thoát được!

- Thoát được nhất thời, có thể thoát được một đời hay sao?

Quách Mộ Lâm bĩu môi nói:

- Cho dù khinh công có tốt, có thể liên miên không ngớt được sao? Duy trì được bao lâu?

Triệu Khánh Sơn nói:

- Như vậy Sở Ly cũng không cần thiết ngây ngốc đứng tại chỗ cho nó đánh trúng chứ?

- Đây là biện pháp thông minh nhất của hắn, đáng tiếc vô dụng, giãy dụa chỉ là phí công, sớm muộn gì cũng sẽ chết.

Quách Mộ Lâm lắc đầu thở dài:

- Uy lực của thiên lôi càng để lâu thì lại càng mạnh, vừa bắt đầu hắn đã bỏ chạy, cho nên thiên lôi kế tiếp sẽ không phải là như vậy nữa... Ngươi cho rằng bằng trí thông minh của tiểu tử này, hắn không biết trốn hay sao?

Mọi người chậm rãi gật đầu.

- Sở Ly đang chạy đi tới Diễn Võ điện đúng không?

Triệu Khánh Sơn trầm ngâm nói:

- Lẽ nào Diễn Võ điện có món đồ gì đó có thể giúp hắn ngăn cản thiên lôi chứ?

- Chuyện này không thể.

Quách Mộ Lâm lắc đầu.

- Qua xem một chút đi.

Tiêu Kỳ nói.

Sở Ly khoanh chân ngồi ở tầng cao nhất của Diễn Võ điện, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Vốn hắn cho rằng dựa vào năng lực cảm ứng của bản thân cùng với khinh công của mình là có thể tách ra khỏi thiên lôi. Thế nhưng khi thiên lôi hạ xuống, hắn mới phát hiện ra mình đã quá coi thường thiên uy, quả thực là hiển hách không thể đỡ.

Lúc trước ở Quan Phong lâu, trực giác nói cho hắn không thể trốn đi, nếu không sẽ dẫn tới thiên lôi càng mạnh hơn nữa. Khi đó dù cho có khinh công mạnh hơn nữa cũng vô dụng.

Thiên lôi hạ xuống, hắn lợi dụng năng lực cảm ứng đối với nguy hiểm cho nên đã trốn từ sớm, tránh từng đạo thiên lôi, nhưng đến cuối cùng, Quan Phong lâu chẳng khác nào một hồ sấm sét, hắn không thể tránh khỏi, chỉ có đào tẩu, đi tới Diễn Võ điện.

Cho dù không phải học giả Vật lý thì hắn cũng có thường thức cơ bản học được từ kiếm trước, kim loại có thể dẫn điện.

Diễn Võ điện và Tàng Thư lâu đều là lầu cao được tạo nên từ đồng thau, rất thích hợp làm cột thu lôi, hắn cũng muốn xem xem, thiên lôi có thể đột phá quy tắc thiên địa ràng buộc, tránh né đồng thau, bổ vào trên người mình hay không.

Răng rắc!

Một tia chớp phá tan bóng đêm, hóa thành một chữ Chi hiện ra ở trong thiên địa, một mặt nó đâm thủng mây đen, một đầu khác thì đâm trúng mái nhà bằng đồng thau.

Thanh Đồng lâu sáng lên một cái, chớp giật bị dập tắt, theo đó là một tiếng sấm ì ùng.

Cảnh tượng kỳ dị khiến cho đám người bên trong Thanh Đồng lâu đã sớm chạy ra ngoài. Cùng huyên náo chạy tới sân luyện võ đồng thời ngửa đầu quan sát với chúng hộ vệ.

- Làm sao vậy?

- Đã xảy ra chuyện gì? Trời đang yên đang lành tại sao lại có thể có sấm sét cơ chứ?

Trong lúc mọi người nghị luận, mấy người Tiêu Thiết Ưng đã đi tới gần, không ngờ lại có mấy đạo thiên lôi hạ xuống, từng đạo từng đạo chớp giật đâm tới Thanh Đồng lâu.

Từng đạo từng đạo sấm chớp như từng con rắn bạc, dọc theo Thanh Đồng lâu uốn lượn đi xuống, từ bầu trời rơi xuống đất, biến mất không còn tăm hơi.

Thanh Đồng lâu bị sấm chớp lần lượt bổ trúng, điện mang liên tục lấp lánh ở trên thân lâu, từng tia lực hút truyền tới, giống như muốn hút bản thân bọn hắn qua. Tiêu Thiết Ưng sợ hết hồn, vội vã trầm giọng quát lên:

- Mọi người lui lại vài bước nữa!

Mọi người liên tục lùi về sau vài bước, hấp lực kỳ dị tức thì yếu đi.

Răng rắc! Răng rắc!...

Từng đạo từng đạo sấm chớp đánh xuống càng lúc càng nhanh, lít nha lít nhít, không cho hắn có cơ hội thở dốc.

Thanh Đồng lâu ở dưới điện quang tỏa ra ánh sáng màu đen lộng lẫy, đồng xanh vốn đã rỉ bị lột đi từng tầng từng tầng một, lóe mặc chăm chú hắc quang, giống như một thanh kiếm lớn cắm lên trên mặt đất, điện quang trên thanh kiếm lớn lượn lờ, chẳng khác nào rắn bạc đang quấn quít.

Tiêu Kỳ và Tiêu Thi đều cắn môi dưới, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Thanh Đồng lâu, điện quang hoa mắt chiếu rọi khiến cho gò má các nàng nhìn qua trắng như tuyết.

Tiếng sấm nổ vang, chớp giật dày đặc, tiếng sấm liên miên không dứt, giống như trong thiên địa chỉ có tiếng sấm, chớp giật hình thành một mảnh biển ánh sáng, dần dần nuốt hết Diễn Võ điện.

Mọi người trợn mắt lên, giật mình nhìn một màn vượt quá tưởng tượng trước mắt này, tất cả đều không rõ vì sao.

Ngoại trừ mấy người Tiêu Thiết Ưng, Tiêu Kỳ ra, tất cả mọi người đều rất là hiếu kỳ, rốt cuộc vì sao lại có cảnh tượng kì dị như vậy, lẽ nào là thiên tài địa bảo gì đó xuất thế? Hay là Quốc Công phủ phá tan Thiên Thần cảnh?

Trong lúc mọi người mờ mịt, không biết qua bao lâu thì tiếng sấm chậm rãi yếu bớt, chớp giật cũng trì hoãn, một lần nữa mọi người có thể nhìn thấy Thanh Đồng lâu, bọn họ đều phát hiện ra Thanh Đồng lâu đã xảy ra biến hóa, chiều cao không thay đổi, chỉ là dường như đã nhỏ đi mấy phần.

Tiếng sấm tiếp tục yếu bớt, cuối cùng ngay cả chớp giật cũng biến mất.

Mây đen trên bầu trời chậm rãi tản đi.

Mấy người Tiêu Thiết Ưng không hề có chút vui sướng nào, mây đen tản đi, sấm sét biến mất, nói rõ đã phân ra kết quả, lần này sợ rằng không phải là Sở Ly đào tẩu, mà là sự thật...

- Ta đi xem xem!

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng tiến vào Diễn Võ điện, đi theo thang lầu đến đỉnh của lâu.

Sở Ly đang khoanh chân ngồi ở trên sàn nhà, vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía nàng.

Tiêu Kỳ ngơ ngác nhìn hắn:

- Ngươi không có chuyện gì sao?

Sở Ly cười gật đầu:

- May mắn thoát được một mạng.

Trong mắt Tiêu Kỳ lộ ra ý cười, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ:

- Làm sao ngươi tránh né được vậy?

Sở Ly cười nói:

- Thanh Đồng lâu giúp ta chống đỡ thiên lôi, không đánh được.

- Đi xuống đi!

Sau đó Tiêu Kỳ không ngừng cười.

Hầu như nàng chưa bao giờ cười tươi như vậy, nở nụ cười như vậy, ngay cả thiên địa cũng thất sắc hơn mấy phần, tất cả mọi thứ ở chu vi chung quanh trở nên ảm đạm, trong mắt Sở Ly chỉ có nụ cười xán lạn của nàng.

- Ngươi đã để mọi người lo lắng rồi.

Tiêu Kỳ nhìn hắn một chút, bổ sung:

- Đặc biệt là nhị tỷ!

- Được rồi.

Sở Ly cười nói.

Tiêu Kỳ xoay người đi ra ngoài, Sở Ly đi theo xuống lầu.

Đám người Tiêu Thi và Tiêu Thiết Ưng đã đến lầu hai, nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, đôi mắt sáng của Tiêu Thi trừng lớn, con mắt tỏa sáng.

Tiêu Thiết Ưng kinh ngạc cười nói:

- Tốt, Sở Ly, người thật lợi hại!

Sở Ly cười ôm quyền một cái.

Quách Mộ Lâm nghi hoặc nhìn Sở Ly:

- Sở tiểu tử, mạng của ngươi thật lớn, làm sao ngươi có thể tránh được thiên lôi vậy chứ?

- Lầu các này đã che chở cho ta.

Sở Ly cười nói.

- Lâu che chở cho ngươi?

Quách Mộ Lâm cau mày.

Hắn bán tín bán nghi, một màn lúc trước cũng có chút kỳ quái, giống như thiên lôi quả thật bị Thanh Đồng lâu dẫn vào trong lòng đất, có khả năng hữu hiệu thật.

Nhưng nếu hữu hiệu như thế, không thể nào đến nay ngay cả một người còn sống cũng không có thể chứ.

- Nhị muội đã tỉnh lại, Sở Ly lại không việc gì, chúng ta nên tổ chức ăn mừng một trận thôi!

Tiêu Thiết Ưng cười ha hả, nói:

- Đi, đi sang chỗ ta!

Sở Ly cười nói:

- Thân thể Nhị tiểu thư đã khỏe hẳn chưa?

Tiêu Thi mở miệng mỉm cười gật đầu, cũng không biết nói gì mới tốt.

Quách Mộ Lâm nói:

- Thâu Thiên Hoán Nhật đã sửa sang lại thể chất của nàng, hiện tại người so với bình thường còn khỏe mạnh hơn nhiều, sẽ không xảy ra bệnh tật gì. Mà Phong Nguyên chỉ cũng đã được giải!

- Tạ ơn trời đất.

Sở Ly cười nói.

Mọi người xuống lầu, Sở Ly vừa muốn bước ra cửa thì bỗng nhiên dừng lại.

Tiêu Kỳ đi ở bên người hắn, quay đầu nhìn về phía hắn:

- Làm sao?

Sở Ly cau mày nói:

- Trước tiên ta không vội rời khỏi nơi này.

Hắn cũng mơ hồ cảm giác được nguy hiểm, giống như chỉ cần đi ra khỏi Thanh Đồng lâu sẽ có họa sát thân.

Tiêu Kỳ nhíu mày:

- Có cái gì không đúng chứ?

Tiêu Thi cũng nhìn sang:

- Bị thương sao?

Sở Ly lắc đầu một cái:

- Công tử, ta muốn ở lại nơi này mấy ngày.

- Ồ, không thành vấn đề.

Tiêu Thiết Ưng gật đầu, có chút hiếu kỳ nói:

- Rốt cuộc là tại sao?

Sở Ly cười nói:

- Trực giác bảo ta phải làm như vậy.

Hắn nói chuyện, cẩn thận từng li từng tí một bước ra khỏi ngưỡng cửa, bất cứ lúc nào cũng sẽ chuẩn bị lùi lại. Hắn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc có nguy hiểm gì, một tia chớp đột nhiên xuất hiện, bắn trúng thân thể hắn, làm cho hắn ngã xuống dưới đất.