- Trần Bảo? Ý công chúa là?

Trong đầu Ngưng Chỉ thoáng qua một suy nghĩ đáng sợ. Không, em lắc đầu, gắng vứt thứ suy nghĩ viển vông ấy ra khỏi trí óc.

- Ta biết mình đang làm gì. - Lúc nàng nói lời này, khóe mắt chân mày dịu dàng khôn tả, tựa người con gái đương xuân thì tơ tưởng đến tình lang.

Ngưng Chỉ theo nàng nhiều năm, đã từng thấy vẻ mặt này một lần, chỉ là khi đó toan tính nhiều hơn thật lòng, không như bây giờ. Bây giờ em nhìn không thấu. Mãi đến lúc quay gót, đầu óc em vẫn còn lẩn quẩn mãi trong mớ bòng bong chẳng gỡ được.

Còn lại một mình, Dụ Huấn Chiêu mệt mỏi ngồi dựa vào gối mềm, đưa tay nghịch tua rua rủ từ màn thưa màu lam nhạt.

- Lưu Phong, ta muốn ra ngoài. Anh cảm thấy có thể an toàn bao lần?

Từ khi trở về Đại Vinh, Vĩnh Lạc công chúa đã cho ẩn vệ thám thính tất cả đường đi nước bước, các ca trực của cấm vệ để thuận tiện cho một vài trường hợp cần xuất cung.

Cung cấm không phải cái chợ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Để bảo vệ an nguy thiên tử, tất cả cửa lớn đều phải đóng kín sau giờ Dậu, ai có việc gì gấp cũng phải để đó, hoặc ở lại cung, hoặc ở lại bên ngoài, sáng hôm sau mới được bước qua cửa cấm. Điều này còn cần phải xem việc gấp đó có quan trọng đối với Hoàng đế hay không. Nếu quan trọng như quân tình cấp báo sẽ có cách giải quyết khác. Đương nhiên, Dụ Huấn Chiêu không tự tin đến mức cho rằng thứ quân tình cấp báo mà mình cho người làm giả có thể qua mắt được ai, lừa bịp nhất thời còn được chứ về lâu dài thì không ổn chút nào. Để đến tai Hoàng đế, chỉ e sẽ lại tra ra thêm vài việc không sạch sẽ rồi trong sử sách lại có thêm một vị công chúa “chết bệnh”. Tuy nàng không mặn mà với sự sống nhưng chuyện đó đợi sau khi thâu tóm được đại quyền hãy tính, giờ vẫn phải sống cái đã.

- Bốn cửa lớn: Hưng An, Xuân Long, Quảng Huy, Dục Đức không thể ra vào. Chỉ một cửa nhỏ thông với Tây cung có thể thử. Chỉ là nơi đây cũng coi như điểm yếu của cung cấm, Hoàng đế tất sẽ không để bất kì ai lợi dụng, chúng ta cần cẩn thận với những đợt tập kích bất ngờ. Theo tôi quan sát thì Đô Chỉ Huy Sứ Minh Long Vệ có thể sánh ngang với cao thủ nhất đẳng trên giang hồ, võ công của hắn nhỉnh hơn tôi, đương nhiên tôi sẽ dốc toàn lực bảo vệ ngài.

Vậy có nghĩa là không chắc chắn lần nào hết.

- Ta cho anh hai ngày chuẩn bị, đêm ngày thứ ba xuất cung.

- Vâng.

Dụ Huấn Chiêu suy tư một chốc, hé môi tính nói thêm gì đó. Trên xà nhà dội xuống một chuỗi “cộc cộc”, nàng nín thinh, bốn bề lặng ngắt. Đại khái qua khoảng thời gian mười nhịp thở, bên ngoài bỗng vang lên tiếng kêu yếu ớt:

- Công chúa.

Giọng nói này được đè thật thấp, hơi mềm nghe như chưa vỡ giọng, dù rằng gã nội thị đã hơn mười sáu. Gã đứng ngoài bức bình phong, cụp mi, cẩn thận dỏng tai nghe ngóng, trong đầu luân chuyển muôn ngàn ý nghĩ. Ánh nến trong phòng chập chờn, hồi lâu sau không có động tĩnh, gã ngẩng đầu nhìn thật kĩ vẫn không phát hiện bóng dáng nàng.

Sau lưng truyền đến một hương thơm nhạt nhòa, không rõ là hương gì. Hơi thở đến càng gần, hương thơm càng rõ rệt. Trong lòng Trần Bảo có suy đoán, thốt nhiên bật dậy. Lưng gã đụng phải thứ gì đó, nói cứng không phải nói mềm cũng không. “Á”, giọng nữ thanh thanh bật thốt, Trần Bảo hớt hải quay lưng, thoáng chốc gã nội thị ngây ngẩn cả người.

Công chúa chỉ mặc áo đơn, bên ngoài khoác thêm một tầng sa mỏng manh như khói biếc, tóc xõa dài, son phấn chưa tô trông rất tùy tiện chẳng thấy dáng dấp nghiêm chỉnh, đứng đắn như thường ngày. Tay nàng che cái mũi bị đau, lông mày xếch ngược, khó chịu nhìn gã. Chẳng hiểu sao mà gã cảm nhận được nàng đang phiền muộn.

Trần Bảo nghĩ tới vài lời mà khi mới vào cung được chỉ bảo rằng các vị nữ quyến thường sẽ có vài ngày khó chịu mỗi tháng, trong vài ngày ấy ắt phải cẩn trọng đủ đường, đừng để các ngài ngứa mắt. Nghĩ đến đó, gã kinh sợ quỳ xuống, trán áp sát tay, không dám hít thở càng không dám nói một lời.

Tầm nhìn bỗng thay đổi, Trần Bảo được bế thốc lên, ai có thể ngờ vị công chúa nhìn thì mảnh mai, yếu ớt mà bế nổi một gã thiếu niên lớn hơn mình hai tuổi cơ chứ. Mặt mũi gã đỏ bừng, luống cuống pha lẫn ngại ngùng, kinh sợ nhìn ngọn tóc đen nhánh rủ trên ngực nàng. Hương thơm vấn vít quanh chóp mũi. Trong đầu có cái gì nổ tung, gã nghe giọng mình ú ớ:

- Công… công chúa.

- Im miệng.

Hàng mày nàng nhíu chặt, vẻ khó ở rõ rệt. Gót ngọc di dời, chẳng mấy đã đến trước giường, Trần Bảo rơi vào giữa chăn đệm đã xông hương, hơi thuộc về nàng choáng lấy toàn bộ cảm quan. Hai tay nàng chống hai bên người gã, giam cầm cơ thể mảnh khảnh giữa người nàng với giường ngủ. Trần Bảo phát hiện hơi thở mình gấp gáp theo khoảng cách càng lúc càng gần giữa mình và nàng. Lọn tóc nàng chạm phải cánh mũi gã, ngưa ngứa.

Gần, gần lắm, lúc chỉ còn cách nhau hai gang tay, Trần Bảo không kìm nén được hắt hơi. Nước mũi văng đầy lên mặt Dụ Huấn Chiêu, phá tan bầu không khí ái muội giữa hai người. Trần Bảo run sợ, nhìn khuôn mặt tức đến méo miệng của công chúa, muốn nhổm dậy, kết quả lại bị nàng quát:

- Nằm im đó.

Trần Bảo chỉ đành nghe theo, hơi rướn người nhìn Vĩnh Lạc công chúa giật lùi hai chân trong thế quỳ, tay quờ quạng hình như tìm thứ gì lau mặt, trong khi đó, mắt nàng vẫn nhìn gã chằm chằm một cách lộ liễu. Đại khái là do mắt bận nhìn gã, nàng bị nẫng chân, cũng may phản ứng kịp, trước khi té ngã sấp mặt nàng đã kịp bám lấy mảnh đệm gấm trải góc giường. Đệm gấm bị kéo căng rách một mảng lớn, mông nàng cũng tiếp đất an toàn.

“Bộp bộp”, hai quyển sách không biết rơi ra từ chỗ nào trùng hợp đáp xuống đất. Trùng hợp hơn, một trong số đó mở ra đúng trang có tranh minh họa nam nữ đang điên loan đảo phượng. Đôi nam nữ trong họa tác lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn, phóng túng buông thả, thần tình sung sướng, đê mê. Quyển còn lại không được mở ra nhưng cái tên đề bên trên lại khiến người ta hiểu ngay không phải là sách vở đứng đắn: “Lang quân mạnh nữa đi”.

Không gian thinh lặng, chỉ có ánh trăng vằng vặc ngoài kia gắng rọi vào trong buồng qua khung cửa mở hé, soi lên mặt hoa ưng ửng ráng chiều. Trần Bảo thẹn đến mức muốn đào một cái lỗ mà chui xuống rồi ở luôn dưới đó không lên nữa, khóe mắt ươn ướt trộm đáp lại cái nhìn nóng cháy của Dụ Huấn Chiêu.

Cuộc đời của nữ quyến trong cung tuy không phải lo ăn lo mặc nhưng có thể nói là rất nhàm chán. Đa số sinh hoạt của họ đều xoay quanh một người đàn ông, chỉ là nữ quyến thì nhiều mà Hoàng đế chỉ có một, người này nhận nhiều thánh ân hơn một tí đồng nghĩa với việc người khác nhận ít đi một tí. Các cung phi là vậy, các cung nữ càng là vậy.

Thâm cung tịch mịch, một số cung nhân sẽ bầu bạn với nhau để dịu bớt nỗi cô đơn lạnh lẽo. Vậy mà có vài người thực sự có tình có nghĩa. Một số nội thị hay cung nữ đã già vào ngày lễ vẫn hay thắp hương, lén đốt chút vàng mã để tưởng nhớ bạn đời đã khuất.

Ban đầu chỉ đơn giản là ăn cơm chung mâm, về sau lại thành cả chung chăn gối. Mối quan hệ khó nói này được gọi là đối thực*, không chỉ giới hạn giữa nội thị và cung nữ hay hai cung nữ với nhau mà có khi còn là giữa hai nội thị. Loại chuyện mờ ám thế này vốn không ít, Trần Bảo thậm chí còn nghe đồn là có hai phi tần… Ẩn ý trong việc công chúa gọi gã tới gác đêm, Trần Bảo hiểu cả, chỉ là gã chưa từng nghe qua chuyện giữa công chúa và nội thị.

Công chúa cưới phò mã, đấy mới là đàn ông chân chính, mới cho nàng được niềm vui gia đình.

Dụ Huấn Chiêu kiếm được miếng khăn lụa, nhúng nước lau sạch mặt, rồi lấy khăn khô thấm hết nước. Nàng tới bên giường phát hiện sự chú ý của Trần Bảo không ở đây. Tay nàng chạm lên mặt gã, lạnh buốt. Trần Bảo rùng mình, nhặt về lí trí, ngồi nhổm dậy. Tấm lưng xưa nay quen luồn cúi cứng còng.

Vĩnh Lạc công chúa nhặt hai quyển sách dưới đất lên, vén một góc đệm gấm dưới chân giường rồi vứt đó. Thần sắc nàng hoàn toàn bình thường, không coi bí mật của mình là đáng thẹn, duy chỉ có nét mày hơi cau chặt tiết lộ nàng đang không kiên nhẫn.

Trước ngực rộng mở, tay nàng đặt lên mảng da thịt trắng nõn, vuốt ve thật chậm rãi. Da thịt Trần Bảo dần nóng lên dưới bàn tay lạnh giá của nàng, gã cảm thấy trong người có cái gì đó rục rịch. Khát vọng bao lâu nay bị nén xuống bởi tấm thân thiến hoạn trồi lên, rạo rực như lần đầu nhìn thấy tên nội thị ở cùng phòng đối thực với một cung nữ. Gã thở hổn hển, giọng run khàn thấp gắng chuyển đề tài:

- Công chúa… thích… thích tiểu thuyết gió trăng lắm hả?

Dụ Huấn Chiêu ngẩng đầu nhìn người bên dưới thẹn cháy mặt, cơ thể căng cứng vì khẩn trương, bàn tay vẫn rất tập trung chuyên môn. Lời trêu ghẹo chẳng cần ngẫm nghĩ cũng thành tiếng:

- Ừ. Bao năm nay ta từng xem qua tài tử giai nhân, thư sinh ca kĩ, công chúa trạng nguyên, công chúa tướng quân,... loại nào cũng có. Duy chỉ hạng mục công chúa nội thị ta thích nhất thì chưa thấy bao giờ. Thiết nghĩ chắc phải bỏ ngàn lượng bạc ra mời văn sĩ chấp bút mới được.

Văn sĩ nào dám viết về mối quan hệ bất chính như thế? Trần Bảo trừng mắt, gã không tự ý thức được diện mạo của mình rất đặc biệt. Đôi mắt nai tơ mở to, cái trừng này dụ hoặc quá đỗi. Ánh mắt Dụ Huấn Chiêu tối dần, động tác trên tay dần bừa bãi hơn.

- Chẳng hay anh có muốn cùng thưởng thức không?

Trần Bảo không tự chủ được tìm kiếm hình bóng mình trong đôi mắt công chúa. Hình bóng mình gã đã thấy, cũng thấy được hứng thú, nghi hoặc,... duy chỉ không có điều mà gã mơ tưởng. Toàn thân gã như bị dội thẳng một chậu nước lạnh, bao nỗi rạo rực tắt ngấm, sắc đỏ trên da thịt dần tan.

- Không!

Vĩnh Lạc công chúa ngồi bên bàn ăn, lặng im nghe nữ quan Cát thị báo tên các món ăn do Thượng Thiện sở dâng lên. Quầng thâm dưới mí mắt nàng nồng đậm, tinh thần uể oải, Cát thị đọc xong mà mãi không thấy nàng hồi đáp bèn cất tiếng gọi:

- Công chúa.

Dụ Huấn Chiêu giật mình, chuyển mắt nhìn bà ý tứ dò hỏi. Khác với mọi lần, Cát thị không liều lĩnh dò xét hay móc mỉa, chỉ nói đã dọn xong bàn ăn, xin được lui. Vĩnh Lạc công chúa gật đầu ưng thuận rồi cho đòi Trần Bảo ở lại hầu mình dùng bữa. Chúng cung nhân sâu kín nhìn nhau, dường như đã biết được bí mật động trời nào đó, lúc lui xuống còn cẩn thận khép cửa, ngó nghiêng qua lại trông có một vẻ khinh thường không thèm che giấu.

Khi Ngưng Chỉ bê tráp quà do Huy Ninh quận chúa biếu tặng bước vào thư phòng thưa bẩm đã nhìn thấy một cảnh tượng thế này: bên chiếc bàn nhỏ, gã nội thị cẩn thận ghé sát vào công chúa, vai chạm vai, mắt sáng trưng nhìn mấy chữ nàng nguệch ngoạc trên giấy xuyến; Dụ Huấn Chiêu múa bút mà không tập trung, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn gã. Bầu không khí lưu chuyển giữa quá đỗi họ kì dị khiến Ngưng Chỉ buồn bực. Em náu mình sau bức rèm châu, lặng yên quan sát.

Các con gái của Hoàng đế bất kể là An Kỳ công chúa thanh cao, Cảnh Du công chúa ngang ngược, hoàng lục nữ nhã nhặn, hoàng bát nữ kiêu kì hay hoàng thập nữ thơ ngây thì dù ít dù nhiều trong xương cốt vẫn mang mấy phần kiêu ngạo thuộc về huyết mạch hoàng thất trên người họ. Cô nương nhà em sinh ra ở nơi sang quý nhất nước, kiêu ngạo càng là điều hiển nhiên, dù nét mặt cử chỉ luôn ôn hòa lễ độ vẫn không che lấp nổi tư thái bề trên.

Kẻ không học thức, không địa vị như Trần Bảo làm sao xứng kề vai với cô nương, so ra còn chẳng bằng Ô Đạt vương Mông Đồ năm ấy.

Mải suy nghĩ, Ngưng Chỉ lúc này mới phát hiện tư thế của hai người đã thay đổi tự khi nào, đổi lại thành Trần Bảo ngồi trước bàn nhỏ lóng ngóng cầm bút, Dụ Huấn Chiêu ngồi sau gã cầm tay chỉ dạy. Hai người dựa sát vào nhau, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện khe khẽ.

- Tên anh viết thế này này. Đã nhớ chưa?

- Dạ chưa. - Gã nội thị rầu rĩ đáp.

- Không sao, ta viết lại lần nữa. Anh nhìn cho kĩ.

- Tôi… tôi ngu dốt, đến con chữ còn chẳng biết, chỉ có khuôn mặt. Sao nàng lại… lại thích tôi?

Bàn tay còn lại của công chúa nâng hờ mặt gã, cẩn thận ngắm nghía. Đối mặt với ánh nhìn ngưỡng mộ của gã nội thị, nàng nghi ngại lẩm bẩm:

- Đúng nhỉ, rõ ràng là chỉ có khuôn mặt...

Ngưng Chỉ đứng nhìn mà sôi cả ruột gan. Cảnh tượng này em đã phải nhìn suốt mấy ngày nay. Hai người họ như hình với bóng kể cả lúc dùng bữa, đọc sách, luyện chữ, luyện đàn,... Cô nương không mang theo gã khi ra ngoài nhưng thế này, thế này có khác gì đan lồng nuôi nhốt vàng anh đâu. Phất Chỉ và cô nương chiến tranh lạnh hai ngày, cô nương cũng gần gũi với gã ta hai ngày, thật ra là thêm một buổi đêm. Rốt cuộc cô nương muốn làm gì?

Dụ Huấn Chiêu liếc mắt ra chỗ bức rèm châu, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt méo mó của Ngưng Chỉ.

-------------

* Đối thực: Ban đầu chỉ hành vi đồng tính luyến ái của cung nữ, sau ám chỉ quan hệ "vợ chồng" của thái giám, cung nữ.

Chuyện giữa hai nội thị trong truyện là tôi bịa ra.