Bắc Thần

Chương 18: Mật đàm (1)

- Anh ra ngoài chờ đi. 

Trần Bảo ngơ ngẩn không hiểu tại sao công chúa mới rồi còn nhiệt tình thoắt cái đã lạnh xuống. Nàng đặt bút lông xuống gác bút, kéo mặt gã lại gần, môi kề sát tai mà nhả lời đưa tình:

- Về phòng chờ ta.

Thời gian ở bên nhau không ngắn không dài, đã từng nghe nhiều lời lả lơi của công chúa nhưng Trần Bảo vẫn thẹn đỏ mặt. Gã hờn dỗi liếc mắt trách công chúa không đứng đắn rồi lẳng lặng thối lui, không nhìn Ngưng Chỉ lấy một lần.

Nét cười trên mặt Vĩnh Lạc công chúa ngay lập tức tiêu tán. Nàng nhìn đứa trẻ đang cố giữ bình tĩnh, cất tiếng gọi:

- Em lại đây.

Kinh đô nước Vinh hàng năm thường chỉ có tuyết rơi duy nhất vào ngày Đông chí. Tiết trời bây giờ không đến nỗi nào, trong phòng lại đốt ít than sưởi bởi Dụ Huấn Chiêu sợ lạnh nên càng ấm áp như xuân. Ngưng Chỉ nhìn mặt đoán ý, nhất thời cảm giác bản thân như lạc trong hầm băng, rét căm căm.

Em áp xuống nỗi lo sợ, cẩn thận bước lại gần, ngồi quỳ xuống bên cạnh công chúa. Dụ Huấn Chiêu bất ngờ nắm cằm Ngưng Chỉ, vừa kéo về phía mình vừa bóp mạnh. Cơ thể em mất đà chao nghiêng, tay chới với rồi bám chặt cạnh bàn mới khiến mình không ngã vào lòng nàng. Cằm đau đến mức mắt em rơm rớm.

- Quân Mạch này, em thông minh nhạy bén hơn Chước Tố nên có nhiều chuyện ta chỉ nói cùng em. Có phải vì vậy nên em mới nghĩ mình đặc biệt lắm đúng không? Ta đã nói chưa hả, rằng ở trong cung cấm này không được biểu lộ mừng giận của chính mình, thứ em được phép chỉ có thể là cảm xúc mà bề trên muốn thấy. Ta tự hỏi em có biết khuôn mặt mình bây giờ trông như thế nào không? Có cần ta lấy cho cái gương mà nhìn không? 

Nàng hỏi vậy nhưng không có ý để Ngưng Chỉ trả lời đã lấy ra một chiếc gương từ túi nhỏ trong ống tay áo, đưa tới trước mặt em. Con gái yêu đẹp, thường hay để ý chỉnh trang vẻ ngoài, lúc nào cũng phải thủ sẵn gương trong người, huống chi là thứ gương thủy tinh quý giá do thương nhân ở lục địa phía Tây đưa tới, hầu như cô gái nào sinh trưởng trong nhà quyền quý đều có ít nhất một chiếc. Gương này hình tròn, nhỏ xinh vừa bằng bàn tay thiếu nữ, chính giữa sáng rỡ, chung quanh quấn đầy dây leo, phong tình khác lạ. Gương xinh là vậy mà người con gái trong gương lại bị vẻ đố kị choáng lấy tâm trí, thành thử khuôn mặt méo mó lạ thường.

Ngưng Chỉ nhìn người trong gương, bất giác bần thần. Em đã mong cầu điều gì? Rõ ràng đã tự hứa với bản thân là sẽ dằn lòng mình xuống nhưng tại sao vẫn không kìm nổi? Rõ ràng là…

Quân Mạch, cái tên này từ lâu đã không còn ai gọi nữa. 

Nhà họ Bộ có đôi song sinh, chị là Chước Tố, em là Quân Mạch. Cả hai đã chết cháy trên đường tới hồng doanh.

- Được rồi, em là người thông minh, biết việc gì nên làm việc gì không. Việc này đến đây là xong. Ai gửi cái gì đấy?

Dụ Huấn Chiêu cũng nhận thức được bản thân quá quắt. Nhưng tinh thần Ngưng Chỉ không yên, để lâu nữa chỉ e lại có kẻ thừa cơ chen vào thổi gió bên tai, là mầm phản trắc. Phải giết ngay không để nó đẻ trứng.

Ngưng Chỉ hít một hơi sâu gắng nén lại ánh lệ trong mắt, mãi một lúc lâu sau mới dâng tráp lên, nói:

- Huy Ninh quận chúa có ít quà biếu công chúa, cũng dâng thiệp mời ngài ba hôm sau giá lâm phủ Tấn An vương dự hội ngắm mai.

Ngắm mai? Vĩnh Lạc công chúa mở tráp xem. Tráp chia hai ngăn, một ngăn chứa thiệp mời giấy xanh, một ngăn chứa ít đồ chơi lưu hành trong dân gian. Nàng ngó qua, chẳng dậy nổi hứng thú, uể oải nghiêng đầu hỏi:

- Việc của Đông cung có tiến triển rồi sao?

Thái tử phi sảy thai, ngờ rằng có kẻ mưu hại bèn khẩn cầu cha chồng cho mình và hoàng tôn một lời giải đáp. Hoàng đế thịnh nộ, giao cho Minh Long vệ tra xét. Mấy ngày nay khắp cung cấm bị bao trùm bởi một tầng không u ám. Minh Long vệ trực tiếp nghe lệnh vua, điều tra không cần kiêng dè bất kì ai vì thế mà lôi ra được không ít chuyện khuất tất nhưng vẫn chưa nghe nói là bên Thái tử phi có động tĩnh gì.

Trong cung gió thổi cỏ lay, ngoài cung dỏng tai nghe ngóng. Vào thời điểm này, mở hội hè yến ẩm tuyệt không phải một hành vi sáng suốt. Tấn An vương sống sót qua cuộc thanh trừ của Hoàng đế hẳn cũng nên biết điều này mới phải. 

Vậy đây lại là một thủ đoạn lòe mắt người đời hay là chỉ thị của Hoàng đế?

- Dạ em chưa nghe nói gì.

- Cũng phải, bên Minh Long vệ mà có tin mới cũng không đến lượt chúng ta biết trước nhất. 

Trăng treo đầu cành, sao trời ít ỏi không có mấy. Vĩnh Lạc công chúa vận một bộ áo nội thị màu tro, mặt bịt khăn che dành cho những người làm nhiệm vụ không tiện nói, xách đèn lồng rảo bước trong đêm tối. Lồng đèn tỏa ra một vầng sáng leo lắt, chẳng đủ sức xua tan bóng tối mịt mù ở Tây cung.

Trên bầu trời Tây cung có quạ bay, tiếng kêu quang quác nghe thật rợn người chứng tỏ hôm nay lại có người chết. Phía sau mảng tường loang lổ phai sắc thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng hoặc gào thét hoặc kêu khóc ứng nghiệm với lời đồn ma cỏ ở Tây cung, quả có thể khiến những người “rỗi hơi” dạo qua bên ngoài sợ đến tắt thở. Chỉ còn vài bước nữa là tới ngõ nhỏ đã hẹn, qua khúc quanh tối đen, tai nàng chợt nghe được tiếng gió vun vút. Vù! Một dáng hình bé nhỏ lướt qua, nhanh đến mức Dụ Huấn Chiêu chẳng kịp nhìn rõ. Hơi lạnh đánh úp kèm thêm một mùi chua thối do lâu ngày không tắm. Nàng dửng dưng lướt qua, chưa từng ngoảnh đầu. 

Đến chỗ hẹn, gã nội thị vận bào tro nhác thấy bóng nàng đã vội chạy đến, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi:

- Chậc, tôi trông cậu cũng còn trẻ, hà cớ gì phải tới nơi khỉ ho cò gáy như Tây cung mà làm cái việc xúi quẩy này?

Dụ Huấn Chiêu đã có chuẩn bị từ trước, bèn ngập ngừng kể lại lí do. Thân phận hiện tại của nàng là một nội thị tên Phan Đức khoảng mười bốn, hãy còn non trẻ, trong kì phân bổ nhân lực gần đây nhất vì không có tiền lo lót chỗ trưởng quan nên bị phân tới Tây cung mà ai cũng không muốn tới này. Vừa vặn hôm nay trong Tây cung có người chết, lẽ ra tới lượt của tên nội thị cùng phòng nhưng hắn viện cớ thoái thác không đi, việc xui xẻo liền rơi trúng đầu Phan Đức. Sự việc diễn ra phần lớn do trùng hợp, khó mà bắt được lỗi gì.

Người chung nhiệm vụ tên Trần Xá, tuổi gần ba mươi, xem chừng khá già đời, chẳng hiểu sao vẫn phải làm loại công việc này. “Phan Đức” vác cuộn chiếu lên vai, không biết bên trong là thi thể của hạng người nào mà nặng trịch. Thấy “Phan Đức” lảo đảo, Trần Xá dừng bước, sửa lại tư thế cho cậu rồi mới tiếp tục dẫn đường nhưng không có ý định khiêng cùng.

Cửa nhỏ gần Tây cung gọi là cửa Tây, thường là nơi các xe thu chất thải, uế vật trong cung ra vào, vốn canh phòng không quá nghiêm ngặt. Chẳng hiểu sao đêm nay lính canh lại kiểm tra rất lâu, soát cả những đồ mà Trần Xá và “Phan Đức” mang trên người. Trần Xá nhìn quanh quất, lấy ít lệ phí dúi cho lính canh, coi bộ dạng quen tay hay việc của hai người xem ra không phải lần đầu. 

Ra khỏi hoàng cung, Dụ Huấn Chiêu có cảm giác bản thân như cá về biển, nàng hít lấy hít để từng hơi không khí tự do, tưởng như gông xiềng trên người mình đã bị gỡ bỏ. Nhân lúc Trần Xá không chú ý, nàng lẻn đi để lại một ẩn vệ có thân hình tương đối giống ở lại thay thế, dưới sự tương trợ của ẩn vệ cẩn thận tiến về khu Bắc kinh thành. 

Một lát sau, có ba chiếc xe ngựa ra khỏi ngõ nhỏ ở khu Bắc chia theo ba đường rồi mất hút trong đêm. Ước chừng một nén hương sau, từ trong con ngõ nhỏ phố trăng hoa vang lên một tiếng mèo kêu, theo đó, một bóng dáng xiêu vẹo từ từ ló dạng. Gã đàn ông người đầy mùi rượu, chân nam đá chân chiêu, vừa đi loạng choạng vừa mắng chửi, mắng từ mụ vợ dữ dằn ở nhà mắng đến đứa con thơ nghịch dại. Dụ Huấn Chiêu náu mình trong xe ngựa, chờ khi gã đàn ông đã khuất dáng mới bảo Lưu Phong đánh xe. Xe ngựa lao nhanh trên đường, bỏ xa khu phố hoa náo nhiệt rồi dừng lại ở cửa sau phủ đệ Kính vương.

Kính vương vừa nghe nói liền cho đám gia thần, môn khách lui xuống. Hắn tự mang trà nước bánh trái vào thư phòng, đóng cửa mật đàm.

Thư phòng của Kính vương hoàn toàn bình thường, hệt như thư phòng của các cậu ấm nhà quyền quý khác, không tìm ra nổi một điểm bất thường nào. Dụ Huấn Chiêu ngồi đối diện với Kính vương Dụ Thừa Trạch, thờ ơ nhìn hắn pha trà. Trà cụ trong tay hắn lên rồi xuống, động tác đẹp mắt nom như tranh cuộn ai mới vẽ. Hương trà bắt đầu lan tỏa, quyện với hương đốt trong lư hòa thành một thứ hương nhàn nhạt, sạch sẽ đặc trưng của Kính vương Trạch. Trên bàn đặt hai đĩa bánh nhưng cùng một loại, chính là bánh sữa mật ong rắc dừa vụn nàng từng ăn ở chỗ hoàng nữ Ngôn Thanh dạo nọ.

- Nhà cửa đơn sơ, em uống tạm cái này nhé!

Hắn đặt chén trà xuống trước mặt Dụ Huấn Chiêu. Nàng cầm lấy, chỉ nhìn chứ chưa vội uống, buông lời:

- Vương phủ mà đơn sơ thì thế gian này còn nơi nào sang quý được nữa!

Dụ Thừa Trạch được phong vương từ năm ngoái, phủ đệ không thiếu tỳ nữ, chỉ chưa có một nữ chủ nhân đứng đắn để quán xuyến việc nhà nên mới có vẻ giản đơn như vậy. Mà việc hôm nay hai người bàn đến cũng có liên quan đến việc này.

Hai người bọn họ đã có dịp gặp lại trong yến hội Trùng Dương dạo trước nhưng trong cung nhiều người phức tạp nên đành tỏ ra không thân thiết chứ chưa có dịp bàn bạc đối sách. Có điều, việc Kính vương cần cưới vợ thật ra chẳng cần tham mưu. Nàng rời cung một chuyến phải thu xếp nhiều nơi, đánh lạc hướng nhiều chỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy cơ chịu hiềm nghi từ phía Hoàng đế, vì lẽ đó hắn nên bàn chuyện gì có ích một chút.

Kính vương cười cười, không cho ý kiến. Hắn chưa giờ lòng vòng, trực tiếp vào chuyện chính:

- Vũ Xuân Hiến nghe Đông cung xúi bẩy hặc tội nhiều quan viên thuộc phái Thành vương, trong đó có hai người thực chất là người của anh. Tội trạng hắn nêu ra thuộc về lạm dụng quyền hành, nhận của hối lộ, biển thủ công quỹ, còn có người bị buộc tội tư thông với em dâu. 

- Người bị buộc tội tư thông với em dâu là người của anh? - Con gái thứ tư của Vũ Xuân Hiến chính là một trong hai lương đệ của Đông cung, từng sinh hạ một con gái.

- Phải. - Nét cười trên mặt Kính vương không giữ nổi nữa. Hắn ngẫm kĩ lại rồi nói: - Trước kia, Đông cung từng đi cứu trợ lũ lụt vùng Giang Thù, có dâng sớ hặc quan phụ mẫu Giang Thù tội biển thủ công quỹ xây đê, nuốt riêng lương thực triều đình cứu trợ. Mà quan phụ mẫu Giang Thù đã từng móc nối với Thành vương, một phần bạc công xây đê được dâng cho Thành vương để nuôi lực lượng. Đợt đó, Thái tử lập công lớn, phải nói là chơi Thành vương một vố đau, ngay cả phụ hoàng cũng không ngớt lời khen ngợi, tuy không tìm được chứng cứ cụ thể nhưng cũng coi như xẻo được miếng thịt từ trên người Thành vương. Ai cũng cho rằng Thái tử sắp giữ thế độc tôn, nào ngờ phụ hoàng lại quyết định bổ nhiệm người của Thành vương về Giang Thù thay cho đám bị xử trảm trước đó. Thái tử có cay không? Có. Nhưng hắn có làm được gì không? Không. 

- Chuyện Vũ Xuân Hiến buộc tội xảy ra khi nào vậy?

Kính vương kinh ngạc nhìn Dụ Huấn Chiêu, không hiểu được người hắn tưởng là trên trời dưới đất không việc gì không rành rẽ lại có ngày tai mắt bị bịt kín.

Dụ Huấn Chiêu nhìn ra vẻ nghi ngại của Kính vương, cười trừ:

- Em ở trong cung không được coi trọng, muốn hỏi thăm chuyện tiền triều cũng khó. So ra không bằng được anh.

Kính vương Trạch gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu, không thể phủ nhận chính hắn có chút vui mừng.

Đại khái là đám con cháu sinh ra trong nhà đế vương đều mắc chứng đa nghi, dù nàng với hắn có quan hệ hợp tác thì vẫn không thể phô bày tất cả thực lực của mình cho nhau hay. Ai biết sau này khi Kính vương có cơ hội tức vị liệu có nghi kị nàng, thậm chí đem nàng ra khai đao trước hay không? Song phương vừa hợp tác vừa đề phòng mới là hành động đúng đắn.

- Ngay sau ngày Đông cung truyền ra tin tức Thái tử phi sảy thai.

- Thế là dở rồi. Thái tử có ghét vợ con mình tới mấy cũng không thể ngay lập tức đã mài đao đi chém giết phe phái khác được. Đến con mình không còn mà cũng không đau lòng thì sau này sao mà yêu dân như con được.

- Thật ra - Kính vương e dè: - Cũng có thể là do Đông cung nghi Thành vương nhúng tay.

Vĩnh Lạc công chúa ngửi ra mùi bất thường: - Chẳng lẽ anh cũng có tham gia?

Mẹ ruột của Kính vương thân phận thấp lại qua đời từ sớm, hắn được nuôi dưới gối Chu quý phi. Nhưng Chu quý phi đã có con ruột là hoàng nam thứ ba - Thành vương nên tuyệt đối không dư thừa tinh lực đi bồi dưỡng Dụ Thừa Trạch. Đành rằng Thành vương có thêm một trợ thủ thì càng tốt nhưng ai biết được sau này Kính vương sẽ là trợ thủ hay là đối thủ của con trai bà ta. Kính vương Trạch từ nhỏ đã biết nhìn sắc mặt mẹ nuôi, mọi việc luôn lấy anh lớn làm đầu, hiện nay cũng coi như cánh tay đắc lực của Thành vương Túc.

Con nuôi không bằng con ruột, Kính vương không thể chiếm được trợ lực gì ở Chu quý phi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Dụ Huấn Chiêu chọn hắn.

- Không. Anh ở bên Thành vương chưa từng nghe hắn nhắc tới việc mưu hại hoàng tôn. - Hắn lắc đầu: - Nhưng bi lụy quá cũng không được.

Dụ Huấn Chiêu không tiếp tục truy vấn, chỉ thì thào: - Đúng vậy. 

Khi con mình không còn, một Thái tử đúng nghĩa sẽ đau lòng theo đúng ý của bàn dân thiên hạ nhưng không thể bi lụy quá, mức độ phải căn cho chuẩn. Hành động hiện nay của Đông cung đã đi ngược với nguyên tắc hành xử của những kẻ đứng trên đỉnh cao quyền lực. Ắt hẳn phải có việc gì lớn lắm mới khiến hắn bất an đến mức hấp tấp như bây giờ. Nhưng sau lưng Thái tử còn có mưu thần, không thì còn cậu của hắn - Thừa Ân công can ngăn, trừ khi bọn họ đều cho rằng hành động lần này đáng bỏ qua nguyên tắc. 

Nàng dừng lại suy ngẫm kĩ một lát. Một ý tưởng chợt lóe qua, Vĩnh Lạc công chúa cười lạnh:

- Dạo này Đông cung nổi như cồn ấy nhỉ, việc gì cũng thấy bóng. Anh cứ mạnh dạn đến Kiến Xương cung xin tội với bệ hạ, nhớ là phải kể thật. 

- Ý em là? - Kính vương biến sắc.

- Đông cung và Thành vương đấu nhau bao lâu nay, thế lực đứng sau bọn họ là Thừa Ân công phủ và Vệ Quốc tướng quân phủ cũng đối chọi gay gắt. Đã bao giờ anh thấy bệ hạ cho một phe độc đại chưa? Ngài cho Đông cung một quả lê, ắt không quên cho Thành vương một quả đào. Điều bệ hạ muốn thấy nhất là thế cục cân bằng nhưng cân bằng quá mức tinh vi một khi sụp đổ lại kéo theo hệ lụy lớn không tưởng, hơn nữa Thái tử chính vị Đông cung, là người thừa kế danh chính ngôn thuận không dễ dàng phế trừ nên về tình về lý mà nói Đông cung phải mạnh hơn Thành vương một chút mới phải. 

Kính vương Trạch bắt đầu thông suốt: - Lần trước nhìn như Thái tử chiếm ưu thế nhưng sau cùng vẫn không giữ thế độc tôn, còn để Thành vương lượm được của hời. Vậy lần này rất có thể Thái tử sẽ thắng thế mà nguyên bản phe cánh Đông cung đã lớn lắm nên phụ hoàng nhất định sẽ cho phe Thành vương thêm một lợi thế.