Edit: Hạ Du

Đường Tân thấy xe sang tới đón bọn họ nội tâm không chút phập phồng, thậm chí có có một chút cảm giác: Ồ, đã tới rồi.

Tiết Chước che chở Đường Tân ngồi lên xe rồi nhẹ giọng hỏi: “Về nhà với em nhé?”

Mặc dù Đường Tân cảm thấy có chút sớm, nhưng mà tình huống đạc thù thì không sao cả, dù sao bây giờ cũng nhận định Tiết Chước rồi, tại lúc cậu tháo dụng cụ phòng hộ xuống cậu cũng đã nghĩ xong.

Tiết Chước nói tiếp: “Không muốn gặp bọn họ có thể tới chỗ của em.’

Đường Tân bóp bóp mặt anh, suy nghĩ một chút vẫn quyết định đi một chuyến: “Tới cũng tới rồi, không đi là không lễ phép đâu.”

“Vâng.” Tiết Chước không có ý kiến, ôm lấy Đường Tân rồi vùi vào ngực cậu.

Bây giờ trên người anh còn có chút không thoải mái, nhìn qua khá uể oải.

Đường Tâm rối rắm suy nghĩ hồi lâu phải chú ý gì để lễ phép, kết quả đến nhà Tiết Chước lại phát hiện hình như trưởng bối anh không có nhà.

Ngược lại Tiết Cước không hề để ý, dáng vẻ đã rất quen thuộc.

Anh thấy Đường Tân có chút kinh ngạc thì giải thích: “Bọn họ thường xuyên đi công tác nên cũng không hay về nhà.”

Không cần gặp gia trưởng làm Đường Tân cũng bình tĩnh lại.

“Không sao đâu ạ.” Tiết Chước dẫn Đường Tân về phía phòng ngủ của anh, vừa đi vừa an ủi: “Bọn họ cũng rất thích anh.”

Đường Tân cũng không biết Tiết Chước đã lén lút làm gì mà đã giải quyết rõ ràng tất cả mâu thuẫn có thể  tồn tại.

Phòng Tiết Chước không quá giống với Đường Tân tưởng tượng, câu cho là phòng Tiết Chước dù không phải phong cách đáng yêu cũng ít nhất phải là màu sắc ấm áp, không nghĩ tới cả căn phòng đều là đen trắng xám.

Nhưng mà nhìn kỹ vẫn thấy được trong đó có chút phong cách của Tiết Chước, ví dụ như tủ đầu giường có bày một gấu bông màu đen tuyền hình tròn, trên bành sách có hộp kẹo Tiết Chước thích ăn…

Trên giá sách còn có một tấm hình.

Trong hình là Đường Tân mặc bộ đồ rằn ri ngồi dưới bóng cây với nụ cười rạng rỡ.

Cungng không biết cậu chỉ học có một ngày mà sao Tiết Chước lại chụp được.

Sau khi Tiết Chước thấy tầm hình thì cẩn thận nhìn sắc mặt Đường Tân, thấy cậu không có chút không vui nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Chụp lén đã là không tốt rồi, anh sợ trong lòng Đường Tân cảm thấy không vui.

Để ý thấy mùi sữa hơi đậm hơn, Đường Tân theo bản năng thả ra chút tin tức tố trấn an.

“Sao vậy?” Đường Tân tự giác vùi mình vào ngực Tiết Chước, nhẹ giọng hỏi.

Tiết Chước vì động tác của Đường Tân mà có được trấn an cực lớn, do dự một chút rồi giải thích: “Sợ đàn anh cảm thấy em chụp lén anh…”

Đường Tân nhớ tới lần đầu gặp Tiết Chước bị chụp ảnh, trên mặt không tự chủ hiện lên nụ cười, lần đầu gặp cậu cùng vì nhan sắc của Tiết Chước mà không gây khó dễ gì, bây giờ cậu càng không thể vì cái gọi là chụp lén này mà tức giận với anh.

Cứ ngồi như vậy không khỏi có chút nhàm chán, Tiết Chước nhịn đau buông Đường Tân ra rồi đi tìm máy chiếu phim của mình.

Đường Tân thấy cậu bày máy chiếu xong thì hỏi: “Có thể dùng điện thoại để chiếu không?”

Tiết Chước nghiên cứu hồi lâu rồi kết nối với Bluetooth, sau đó không chút chậm trễ đi ôm lấy Đường Tân.

Đường Tân đã quen anh kề sát mình, tìm một tư thế thoải mái ngồi rồi mở di động bật video.

Lớp Tài chính của Yến đại (Khóa học tinh phẩm cấp quốc gia)

Tiết Chước: …

Anh tức giận cúi đầu sát lại gần, dùng răng nhẹ nhàng mài rái tai mình đã thích từ lâu.

Đường Tân cũng không muốn phá hoại bầu không khí như vậy, nhưng Alpha kỳ mẫn cảm không hạ hỏa, cũng không biết phát triển theo phương diện nào.

Cậu không đành lòng tránh thân cận của Tiết Trước nên không thể làm gì khác hơn là dụng biện pháp khác.

Sức mạnh của khóa học chuyên nghiệp rất lớn, Tiết Chước lại vì kỳ mẫn cảm mà tinh thần không tốt, dù hôm qua đã ngủ rất lâu ở bệnh viện nhưng bây giờ vẫn tiếp tục ngủ.

Kỳ mẫn cảm của Tiết Chước hữu kinh vô hiểm, chỉ làm rồi loạn hoàn toàn kế hoạch quốc khánh của hai người.

Ra ngoài chơi thì không còn thời gian, kỳ mẫn cảm của Tiết Chước kết thúc kỳ nghỉ cũng còn lại hai ngày.

Nhà Tiết Chước bọn họ đang ở cũng không có ai về, chỉ có dì giúp việc đúng giờ tới nấu cơm mỗi ngày.

Lo cho dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của Alpha kỳ mẫn cảm nên Đường Tân cũng chưa có cơ hội chào hỏi với dì.

Cuối cùng đã kết thúc kỳ mẫn cảm, Tiết Chước đỏ tai né tránh ánh mắt mang theo ý cười của Đường Tân.

Bây giờ mới biết xấu hổ.

Đường Tân nghĩ, ỷ vào kỳ mẫn cảm em cũng chiếm không ít tiện nghi rồi.

Thời gian mấy ngày này, độ thân mật của hai người cũng đột nhiên tăng mạnh.

Dưới tình huống bình thường Tiết Chước luôn nhẹ tay nhẹ chân sợ dọa sợ Đường Tân, kỳ mẫn cảm vừa tới đã vô sự tự thông đạp đổ rất nhiều giới hạn của Đường Tân mà tiến về phía trước.

“Kỳ nghỉ còn hai ngày, em muốn đi đâu?”

Tiết Chước lập tức tung tăng, ánh mắt tràn đầy vui vẻ nhìn về phía Đường Tân: “Đàn anh không về nhà ạ?”

Kỳ mẫn cảm của anh vốn là ngoài dự liệu, còn quấy rầy đàn anh về nhà, thật sự không ngờ tới còn có thể ra ngoài chơi với đàn anh.

Nhưng Đường Tân lại hiểu lầm ý Tiết Chước, cậu suy nghĩ một lát sau đó gật đầu: “Cũng được, anh cũng đã tới nhà em rồi…”

Tiết Chước:?

Sau đó Đường Tân dẫn theo bạn trai nhỏ lên đường về nhà.

Ánh mặt trời bên ngoài tàu hỏa rất thích hợp, gió nhẹ không hanh khô.

Đường Tân dắt Tiết Chước, dặn dò anh những sở thích của mẹ Đường ba Đường.

Mặt ngoài Tiết Chước vẫn rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại hốt hoảng, dựa vào cái nắm tay của hai người dần dần tỉnh táo lại.

Đường Tân và anh mười ngón tay giao nhau, nói, anh hoàn toàn không cần lo lắng, giới tính Alpha là đã có thể giải quyết hết mọi vấn đề rồi.

Vẻ mặt khẩn trương của Tiết Chước giảm đi rất nhiều, nhưng rõ ràng không phải vì được an ủi.

Vuốt vuốt chân mày đang nhíu lại của bé con, Đường Tân hơi nghi ngờ: “Sao vậy?”

Một tay Tiết Chước cầm cổ tay Đường Tân, ôm chặt cậu vào trong ngực, lát sau mới nhẹ giọng nói: “Chú dì cũng sẽ không vì em là Alpha mà yên tâm, bọn họ sẽ đánh giá em, dò xét em, thậm chí uy hiếp em, như vậy bọn họ mới có thể yên tâm phó phác bảo bối nhà mình cho em được.”

“Bọn họ hy vọng anh có thể kết hợp với Alpha chỉ vì Alpha có thể bảo vệ anh, chăm sóc anh, yêu thương anh tốt hơn, chỉ vậy mà thôi.”

Đường Tân không thấy được vẻ mặt của Tiết Chước, nhưng cậu có thể thấy được thái độ nghiêm túc từ trạng thái hiếm có này của anh.

“Em hi vọng tức tức tố rối loạn chỉ là lý do cho em tới gần anh, chứ không phải nguyên nhân chúng ta ở bên nhau.”

“… Xin lỗi, có phải em yêu cầu quá nhiều không?”

Âm thanh Tiết Chước đột nhiên có chút buồn thiu, anh đã từng tự khuyên mình, cho dù kết quả thế nào cũng sẽ ở cùng với đàn anh, nhưng trong đầu vẫn luôn nảy ra suy nghĩ liệu có phải đàn anh hoàn toàn không hề thích mình hay không.

Dù sao đàn anh không thích mình cũng là bình thường.

Tiết Chước cũng nghĩ tới, thừa dịp khi nào bầu không khí thích hợp, lúc Đường Tân tình mê ý loạn sẽ thừa dịp mà ký hiệu cậu.

Dựa vào độ phù hợp tin tức tố của hai người, Omega bị kí hiệu không thể không yêu anh.

Thậm chí trước khi chủ động quen biết Đường Tân, cậu từng nghĩ tới trực tiếp nhốt Đường Tân trong phòng, mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy anh, trước khi nhắm mắt cũng đều là anh.

Nhưng nếu như vậy, Đường Tân sẽ không có nhà,

Tiết Chước muốn cho cậu một ngôi nhà.

Một ngôi nhà có thể làm cậu thấy ngọt ngào như trong nhà kẹo, một ngôi nhà có thể làm cậu mỉm cười hạnh phúc vui vẻ mỗi khi nhớ tới.

Đường Tân không biết trong lòng bạn trai nhỏ từng có mấy suy nghĩ nguy hiểm gì đó, dáng vẻ thiếu niên mang theo chút phiền não này của Tiết Chước mới là dáng vẻ cậu quen thuộc.

Cậu suy nghĩ một lúc mới nghĩ ra nên trả lời Tiết Chước thế nào.

“Anh cho là em không thể lấy đi quyền lợi anh thích tin tức tố của em, nhưng đó quả thật không phải lý do anh yêu em.

Anh yêu em, chỉ bởi vì anh yêu em, cho dù là linh hồn em hay thể xác em, cũng cả tin tức tố của em, nguyên nhân cuối cùng đều là vì anh yêu em.”

“Cái này nghe giống như có chút lòng vòng.” Đường Tân tự làm mình buồn cười, “Bởi vì bây giờ anh đã thành công làm mình lượn vòng tới muốn hôn mê rồi.”

Có lẽ sau này có thời gian thấy rảnh rỗi chúng ta có thể tham khảo về đề tài này.

Nhưng bây giờ anh chỉ tin chắc một điều”, Đường Tân hôn nhẹ lên tay Tiết Chước, “Anh yêu em, hơn nữa chỉ yêu em thôi.”.