Edit: Hạ Du

“Bảo bối, ngây người gì vậy, mau chỉnh lý một chút rồi ra ngoài thôi.”

Tiết Chước bị Đường Tân gọi hồn về vẫn mang dáng vẻ chưa tỉnh hồn, anh không nghe Đường Tân đi sửa sang bản thân mà lại rập khuôn đi loạn theo Đường Tân ở trong nhà.

Khi Tiết Chước tới năm hai hai người đã dọn ra ngoài ở, bây giờ cũng đã trải qua khoảng thời gian không ngắn.

Bạn trai nhỏ ngây người chỉ biết đi sát cậu, Đường Tân không còn cách nào chỉ có thể tự mình ra tay.

Cậu lấy một bộ quần áo cho Tiết Chước đã chuẩn bị từ trước rồi đẩy anh vào phòng ngủ.

“Nhanh đi thay quần áo đi, nhanh lên nhanh lên.”

Cầm quần áo trong tay, Tiết Chước vẫn có một loại cảm giác không chân thật.

Anh đã, cùng với, đàn anh, kết hôn rồi?!!

Tiết Chước dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới giờ mặc quần áo vào rồi kéo cửa ra, một con gấu nhỏ xông tới treo trên người Đường Tân.

Đầu anh tựa vào của Đường Tân, lẩm bẩm lẩm bẩm nói một đoạn dài, nhưng Đường Tân không nghe rõ được câu nào.

Chỉ cảm thấy đầu tóc xù trong ngực cọ cổ cậu ngưa ngứa.

Sinh nhật 22 tuổi của Tiết Chước Đường Tân nghĩ rất lâu vẫn không biết rốt cuộc nên tặng quà gì.

Nếu em ấy đã đến tuổi có thể lĩnh chứng thì trực tiếp đi lĩnh chứng đi.

Cũng đỡ bị người khác nhớ nhung.

Đường Tân nhớ lần trước cậu tới đón Tiết Chước thì gặp phải hiện trường một đàn em tỏ tình, ngoài mặt rộng lượng thế nào đi chăng nữa nhưng trong lòng cũng có chút buồn phiền.

Sự vui vẻ của Tiết Chước ở bất kỳ lúc nào cũng vô cùng có sức cảm hóa, anh giống như một mặt trời nhỏ luôn có thể chiếu ấm mọi người.

“Ừ ừ, chúng ta phải đi lĩnh chứng rồi, mau tỉnh táo lại chút nào.”

Đường Tân sợ anh đứng dựa vào mình không thoải mái, từ từ tới gần ghế sô pha ngồi xuống.

Tiết Chước theo động tác của Đường Tân lui tới một bên, đầu gối lên đùi Dường Tân.

Anh nhìn chằm chằm Omega cười ngây ngô một lúc lâu rồi đột nhiên xoay người nắm eo Đường Tân vùi đầu vào bụng cậu.

Sau đó lại bắt đầu cười ngây ngô.

Ở chung mấy năm Đường Tân đã quen với việc Tiết Chước hôn hôn sờ sờ một cái, Alpha luôn có thể tìm được một loại tư thế thích hợp để ngửi cậu.

Thi xong sẽ ôm cậu vào lòng rầm rì muốn sạc điện, gặp chuyện vui vẻ như này sẽ vùi trong ngực cậu cười ngây ngô.

Bình thường lúc thức dậy cũng đột nhiên tập kích cắn cậu một cái rồi nhìn cậu cười ngây ngô.

Cười tới Đường Tân cũng không nhịn được cười theo.

Nếu như gặp phải kỳ mẫn cảm, hoặc Đường Tân đi công tác, thậm chí Tiết Chước có thể treo trên người cậu cả ngày, để anh tách cậu ra một lúc giống như đang muốn lấy mạng anh vậy.

Thật ra Đường Tân cũng rất không hiểu sao một người một mét chín như Tiết Chước có thể treo trên người cậu.

Nhưng ngoại trừ từ treo cậu thật sự không nghĩ ra từ nào thích hợp hơn để hình dung.

“Đàn anh.”

“Nếu sắp kết hôn rồi có phải chúng ta phải đổi cách gọi khác không?”

Alpha trong ngực đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh sáng ngời đối mặt với cậu, trong thoáng chốc Đường Tân cảm thấy mình đã nhìn thấy ánh sao.

Còn là loại lấp lánh lấp lánh.

Tiết Chước không đợi câu trả lời đã tự vui vẻ gọi một tiếng.

“Chồng!”

Đường Tân không nhịn được bật cười, bản thân cũng vùi đầu vào cổ Tiết Chước.

Hình như cậu có chút hiểu được sự vui thích của Tiết Chước mỗi khi hít cậu.

Rõ ràng hai người đã dậy từ sáng sớm, ai ngờ ngửi nhau cả nửa ngày, đến lúc ra khỏi cửa đã là bữa trưa.

Ra cửa Tiết Chước vững vàng dắt tay Đường Tân, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cậu một chút.

“Là thật, không có gạt em, chúng ta sắp đi kết hôn rồi.” 

Đường Tân quen việc quen tay cầm lại tay Tiết Chước.

“Không muốn buông tay thì chúng ta đi tàu điện ngầm nhé.”

Người trên tàu điện ngầm không nhiều, Tiết Chước che Đường Tân ngồi xuống còn bản thân đứng trước mặt cậu.

Một tay Alpha đỡ tay vịn, một tay dắt người, trong mắt đầu là bóng dáng Omega.

Một bé gái ngồi cạnh Đường Tân thấy hai người nắm tay không buông thì nhẹ giọng hỏi mẹ mình: “Mẹ, sao anh đẹp trai cứ nắm tay anh này vậy ạ.”

Âm thanh nói thầm của cô bé rõ ràng có chút lớn, toàn bộ toa xe đầu đưa mắt nhìn về phía này.

Mọi người thấy đôi AO tay trong tay thật chặt thì phần lớn đều lộ ra nụ cười, cảm thán tình yêu ngọt ngào thật tuyệt.

Mẹ cô bé cũng mỉm cười, cô nhẹ nhàng giải thích: “Bởi vì anh đẹp trai rất thích anh trai ngồi cạnh con nên mới cứ nắm tay anh này.”

Cô bé nghe vậy thì có dáng vẻ bừng tỉnh, sau đó tự tin nắm tay mẹ, âm thanh thanh thúy vang vọng trong toa xe: “Vậy con cũng nắm tay mẹ.”

Đường Tân có chút ngượng ngùng, nhưng cậu đỏ đến tai rồi cũng không muốn buông bàn tay đang nắm ra.

Tiết Chước thừa dịp tàu điện ngầm dừng lại, nửa ngồi xổm xuống nhìn thẳng với cô bé: “Bởi vì anh sắp kết hôn với anh này rồi.”

Cô bé “oa” một tiếng hâm mộ, tràn đầy mơ ước: “Em cũng muốn kết hôn.”

Lời nói của trẻ nhỏ làm mọi người nở nụ cười thân thiện.

Tiết Chước tìm trong túi một lúc, không tìm được kẹo mình hay ăn.

Kết quả ngẩng đầu lên đã thấy Đường Tân cầm mấy viên kẹo đang dỗ cô bé.

Trong tay là kẹo anh thường ăn.

Cục dân chính không quá xa, Đường Tân dẫn Tiết Chước xuống khỏi toa xe đầy lời chúc phúc.

Đường Tân, Tiết Chước nắm tay vào, nắm tay ra.

Quyển sổ nhỏ màu đỏ dường như không mang tới cho bọn họ chút khác biệt nào, lại dường như mọi thứ cũng đã thay đổi..