Thể loại: Xuyên không, nữ cường,cô đại, ngôn tình.
Ngay từ khi mới được sinh ra thì số phận đã định sẵn nàng là công cụ, nàng sống cuộc sống của một công cụ. Kể từ ngày nàng bắt đầu biết được mọi thứ xung quanh thì nàng biết thế giới của mình là hòn đảo này, một hòn đảo vô danh. Mỗi lần đứng ngắm biển, nàng lại ao ước được rời khỏi đây, đi khỏi nơi đã giam cầm nàng suốt gần hai mươi năm.
Hàng ngày, công việc của nàng là nghiên cứu, học tập, rèn luyện. Hòn đảo không thiếu thứ gì, từ phòng thí nghiệm, sân tập, vũ khí trang thiết bị.
Cùng với sự đầu tư đó, thiên phú của nàng bị đám người đó khai thác triệt để. Quân sự, hóa học, vật lý, y học, thiên văn học, địa lý, lịch sử, ngôn ngữ,.
Nàng buộc phải nhớ, buộc phải học, không thể phản kháng, không thể lười biếng. Trong ngôi nhà của nàng bốn bề là sách vở, dụng cụ nghiên cứu.
Rồi đến những lần huấn luyện đau đến dở sống dở chết, những lần thực chiến với sát thủ, bị thương máu me đầy mình. Thực sự mà nói, nàng bị bức đến mức muốn phát điên.
Nhưng nàng phải tiếp tục sống, sống thật mạnh mẽ.
Nhưng ai ngờ được chứ, ngày nàng được ra khỏi hòn đảo, được giải thoát khỏi khó khăn vất vả, cũng là ngày nàng biến mất khỏi Trái Đất này.
**********
Tất cả những gì đã trải qua là tốt hay xấu?
Thật lâu sau đó, khi nàng đã có một cuộc sống mỹ mãn, một cuộc sống tự do tự tại, du sơn ngoạn thủy vô lo vô nghĩ, nàng đặt ra câu hỏi như vậy. Chưa đợi nàng nghĩ ra câu trả lời, một đôi tay đã vòng lấy ôm nàng từ phía sau, lưng nàng áp vào lồng ngực vững chãi, giọng nói trầm thấp kèm theo hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, làm nàng cảm thấy an toàn và bình yên: “Đừng suy nghĩ gì cả, mọi thứ cứ để ta lo, nàng chỉ cần ở bên cạnh ta là đủ, Hoàng hậu của ta.”
**********
Hạnh phúc nàng đã phải đánh đổi bằng mồ hôi xương máu, đã liều mạng để bảo vệ, nàng sẽ không cho phép ai cướp đi. Nàng không còn là một công cụ bị lợi dụng nữa, bây giờ nàng là mẫu nghi thiên hạ cao cao tại thượng, đứng ở vị trí người ta không dám ngước nhìn, là người duy nhất nhìn thấy và có được tâm của vị Hoàng đế được thế nhân đồn đại là ‘vô tâm’. Và vị Hoàng đế đó, cũng là người duy nhất nhìn thấy và có được tâm của nàng, tâm của một người đã từng là sắt thép.
Đối đầu với nàng, chỉ có một kết cục - chết!
**********
“Nhớ cho kĩ, tên của ta là Bạch Nguyệt Yên.”
“Ngươi cũng nhớ cho kĩ, tên của ta là Lãnh Vũ Dạ.”
Chỉ một cái tên, sẽ khắc trong tim ngươi đời đời kiếp kiếp.
Không sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chôn cùng một huyệt. Bích lạc hoàng tuyền, bất ly bất khí.