Bạch Nguyệt Yên ở ngôi làng nhỏ của Lưu An bình thản dưỡng thương đã được nửa tháng. Căn nhà của họ có chút chật, hơn nữa vết thương của nàng cũng hồi phục được khá tốt nên Lưu An đã đưa nàng sang hậu viện của nhà họ, một nơi thanh tĩnh và thoáng mát, thích hợp sống an nhàn. Nàng không phản đối, liền dời sang đó sống.

Tới khi có thể đi lại được, nàng mỗi ngày đều ở trong sân ngẩn người hóng gió. Tiểu Viên Viên thường xuyên đến chơi với nàng, vậy nên cũng không có gì nhàm chán lắm. Cậu bé mang theo không ít đồ chơi, hầu hết đều là mấy con rối gỗ, hoặc tò he nặn hình mấy con thú.

Hôm nay, Bạch Nguyệt Yên nhìn nhìn đồ chơi cậu bé đưa cho mình, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, xoa xoa cằm rồi hỏi bé: “Bé con, đệ có chủy thủ hoặc kéo nhỏ không? Ta làm vài món đồ chơi thú vị cho xem.”

Tiểu Viên Viên chớp chớp mắt, đứng phắt dậy khỏi ghế: “Để đệ đi hỏi phụ thân, chắc phụ thân có a.”

Nàng nhìn theo bóng cậu bé nhanh chóng khuất sau cổng vòm, lại tiếp tục ngẩn người suy nghĩ: Nên làm cái gì bây giờ? Thằng bé nhỏ vậy chắc chơi đồ đơn giản thôi... Hay là làm xếp hình? Cũng được đấy, để thằng bé tự phát triển...

Chẳng bao lâu, cậu nhóc đã chạy về, tay cầm theo một gói đồ nhỏ: “Tỷ tỷ, chủy thủ và kéo nhỏ đều ở trong này. Tỷ định làm gì a?”

“Ta sẽ cho đệ một thứ đồ chơi thật bất ngờ...” Nàng cầm khúc gỗ trên tay, ngắm nghía nặng nhẹ, lấy trong túi ra cây chủy thủ sắc bén. Hơi bất ngờ nhìn chăm chăm chủy thủ còn đang sáng rực ánh hàn quang, nàng khen ngợi: “Đồ tốt! Thứ này có thể làm vật tùy thân đa năng nha.”

Tiểu Viên Viên tò mò quay sang. Bạch Nguyệt Yên hỏi bé: “Chủy thủ này phụ thân ngươi làm sao có được?”

Bé nhíu mày nhớ lại: “Cái này... Phụ thân nói là có một bệnh nhân tặng. Phụ thân cứu hắn một mạng, hắn không có tiền trả nên lấy cái này thay cho tiền chữa bệnh.”

Nàng gật gù, hóa ra là thế, thảo nào hắn lại có đồ tốt. Thứ này, hẳn là có tiền cũng không mua nổi. Nhưng thường thì thứ càng tốt sẽ càng bị nhiều kẻ săn lùng cướp đoạt. Đặc biệt, là vũ khí... Ánh mắt nàng thay đổi, kiên định nhìn chủy thủ: Bây giờ có lẽ mình mở miệng đề nghị là Lưu An sẽ cho mình cây chủy thủ này. Hắn cũng không dùng tới vì không biết võ công, hơn nữa... Chỉ e là sẽ có kẻ đến ‘thăm viếng’ ngôi nhà này. Ta đã muốn có nó, thì sẽ không để kẻ nào tranh đoạt được. 

Sát khí bùng lên, chợt Tiểu Viên Viên kéo ống tay áo nàng, hỏi: “Tỷ tỷ a, ngươi làm đồ chơi gì cho đệ a?” Nàng cúi xuống, thấy thằng bé đang tròn xoe mắt nhìn mình, đôi mắt ngây thơ, thêm phần háo hức và hiếu kì. Ánh mắt sáng rực kia bức lui sát khí mà nàng vừa mới bộc lộ ra một phần. Tâm nàng mềm xuống, cầm chủy thủ chẻ dọc khúc gỗ thành các thanh hình hộp chữ nhật. Chỉ thấy hàn quang lóe lên, thanh gỗ bị gọt đẽo tỉ mỉ, trở thành một khối xếp hình nho nhỏ.

Một khắc sau, vài chục khối xếp hình đủ mọi kiểu dáng đã hoàn thành. Thằng bé mở to mắt, vẫn không hiểu chúng có tác dụng gì. Nàng cầm chủy thủ, tỉ mẩn chau chuốt từng khối một, xong xuôi thì gom lại, mỉm cười nói với Tiểu Viên Viên: “Nhìn nhé, ta sẽ cho đệ bất ngờ.”

Dứt lời, hai bàn tay thon dài của nàng thoăn thoắt ghép các khối gỗ vào với nhau. Chỉ trong nháy mắt, mô hình ngôi nhà mà nàng đang ở đã được định hình, có cả cổng vòm, tường cao bao bọc. Bạch Nguyệt Yên chống cằm suy nghĩ một hồi, lại cầm lên chủy thủ và khúc gỗ còn thừa, gọt đẽo ra hai hình nhân nhỏ, thấp thoáng thấy được bóng dáng nàng và cậu bé.

Đặt hình nhân xuống sân nhà trong mô hình, nàng cười cười hỏi thằng bé: “Thế nào, có đẹp không?” Không thấy cậu bé trả lời, nàng cúi xuống nhìn, liền bắt gặp vẻ mặt bất ngờ và mê mẩn của nó vào khuôn viên mô hình kia, lắc đầu bất đắc dĩ: Đúng là trẻ con mà...

“Tỷ tỷ, tỷ làm cái này cho đệ thật sao? Đẹp quá đi...” Thằng bé ngước lên, ánh mắt say mê và khát khao. Nàng gật đầu, tay đặt xuống mô hình, biến đổi thêm lần nữa. Các khối gỗ lại biến ảo, tạo ra một ngôi lầu các hai tầng tao nhã thanh thoát. Nàng đứng lên, bước chầm chậm tới rặng trúc, bẻ một cành xuống cắm vào cạnh ngôi lầu. Ngay lập tức, mô hình này trở thành kiểu mẫu đáng mơ ước cho những cao nhân muốn sống ẩn dật lánh đời.

Thằng bé vui vẻ ôm bọc xếp hình chạy đi tìm người chơi cùng. Nàng lại tiếp tục ngơ ngẩn trong sân. Một lúc sau, ngẩng mặt nhìn trời, rồi nàng đứng lên: “Trời hôm nay không tệ, hay là mình ra ngoài dạo một lát...”

Bạch Nguyệt Yên vung vẩy tay chân, nghiêng đầu suy nghĩ: Thương thế đã lành được bảy tám phần rồi, chi bằng tìm chỗ nào đó rộng rãi để tập luyện.

Sống rất lâu trong cảnh gió tanh mưa máu, lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác với mọi nguy hiểm, dường như nàng đã không còn thích ứng được với thời gian rảnh rỗi như thế. Chỉ là vài ngày thội, nhưng nàng cảm giác mình sắp mọc mốc.

Kéo kéo ống tay áo lên, Bạch Nguyệt Yên thấy vết thương đã kết vảy, chỉ còn một thời gian ngắn nữa là khỏi hẳn. Vết thương này... Nàng nhíu mày nhớ lại: Khi đó máy bay nổ, vậy hẳn là một mảnh vỡ máy bay bắn ra đi... Chỉ có vết này là sâu nhất, hình như cũng là vết thương đầu tiên. Nàng không nhớ lắm vì sao mình ngất đi, nhưng mà vẫn có thể biết đôi chút, khi đó đau vô cùng. Nhưng còn sống và được đưa đến đây, có lẽ... Duyên phận đi...

Nàng mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt thản nhiên – Còn sống là tốt rồi. Chuyện gì cũng có thể bỏ qua. Quá khứ, nếu đã không thể trở lại thì nên vùi lấp. Dù sao, với một kẻ mang sát nghiệt như mình, Thượng đế đã quá ưu ái.

Trong lúc Bạch Nguyệt Yên đang mất hồn, chợt có một mùi ngòn ngọt bay đến. Chỉ là rất nhẹ thôi, nhưng cũng đủ làm các giác quan của nàng trở nên sắc bén hơn...

Mùi máu?!

Ánh mắt nàng lóe lên, khí thế quanh người cũng biến đổi, như một con thú dữ rình mồi: Máu này rất xa nhưng rất đậm vị, chứng tỏ có ai đó bị thương nặng. Nàng do dự, bởi vì không ai rõ hơn nàng, rằng ‘Hiếu kì hại chết người’. Nhưng sau vài giây đắn đo, nàng lại mặc kệ: Dù gì mình cũng đâu còn ở trên đảo, đây cũng không phải là huấn luyện. Đi xem một chút rồi về.

Đôi chân của nàng linh hoạt nhảy lên bờ tường, ngó qua ngó lại tìm chính xác hướng của mùi vị. Rất nhanh, nàng đã đến bìa rừng. Lưu An từng dặn nàng: “ Ngươi đừng đi vào rừng. Trong đó có rất nhiều dã thú. Người dân trong làng cũng không dám vào đâu, chỉ có cánh thợ săn là đủ can đảm thôi.”

Nàng lắc đầu, không quan tâm đến mấy lời cảnh báo. Bạch Nguyệt Yên nàng ngay cả rừng Tử Vong chứa toàn độc vật cũng đã từng vào, còn sống trong đó hơn hai tháng để tìm hiểu các loại độc và học cách sinh tồn, thì một cánh rừng cỏn con này sao đủ để vào mắt?

Đi xuyên qua các bụi cây, nàng tới được gần nơi phát ra mùi máu. Một người thân thể đầy máu lẳng lặng nằm úp sấp trên mặt đất, xem ra là đang cố gắng thoát ra khỏi rừng, đến đây thì không chịu nổi nữa nên bất tỉnh.

Bước tới thử kiểm tra, nàng phát hiện người này không chết, chỉ bị trọng thương mà thôi.

Nàng nhìn trời: Không phải chứ... Vác của nợ này về à? Nàng quay lưng định đi, nhưng khựng lại, liếc nhìn về phía người đang nằm hôn mê kia, quyết định...

Nửa canh giờ sau, cuối cùng nàng cũng cõng người kia ra khỏi rừng, đi về phía hậu viện. Đặt hắn xuống giường, nàng đi tìm nước, lau rửa qua. Máu me bụi bẩn trên mặt hắn được cọ hết, nàng nhìn kỹ, thấy hắn là một nam tử cũng không tệ: Sống mũi cao thẳng, lông mi dài cong vút, mày kiếm nghiêm nghị, cả khuôn mặt toát lên anh khí nhưng không mất đi sự tuấn mỹ mị người.

Sau khi lau qua loa, băng bó lại vết thương cho hắn, nàng ngồi xuống ghế vì trong nhà chỉ có một chiếc giường. Nhìn nam tử đang nằm, rồi nhìn lại mình, nàng hơi sửng sốt, sau đó cười khổ: Khó khăn lắm vết thương của mình mới lành, giờ lại rách rồi...

Vết thương sâu hoắm ở cánh tay phải của nàng, vì vận động mạnh khi cõng nam tử kia về mà đã rách trở lại. Cầm lấy cuộn vải còn thừa trên bàn, Bạch Nguyệt Yên từ từ thay băng cho mình. Mới thay được một nửa, người trên giường đã mơ mơ màng màng tỉnh lại...