Tống gia thôn có hơn một trăm hộ gia đình, khung cảnh thôn xóm cũng không quá khác biệt so với suy nghĩ của Tô Tinh, khói bếp lượn lờ, gà bay chó chạy. Tống Lộ tìm một y sư duy nhất trong thôn đến để chữa thương cho hắn. Đắp lên một chút dược vật gọi là "Hoàn cân tán" gì gì đó, nói là nghỉ ngơi ba bốn ngày thì có thể khoẻ lại, y sư này còn khen tố chất thân thể hắn rất mạnh mẽ, nếu những người khác bị hổ vằn này cắn thì xương cốt đứt đoạn, thậm chí nửa người biến thành tàn phế là bình thường, còn Tô Tinh hắn chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.
Tin tức Tô Tinh giết hổ vằn được lan truyền rất nhanh khắp thôn, xem ra mãnh thú này cũng gây ra không ít tai hoạ cho Tống gia thôn a, nam nữ toàn thôn đều tới thăm hỏi, nếu không phải Lâm Anh Mi lạnh như băng, phát ra thần thái tướng quân không giận mà uy thì có lẽ nhà Tống Lộ đã bị sập rồi.
Tống Lộ đề nghị để cho Tô Tinh ở lại dưỡng thương đến khi khỏi hẳn. Bởi vì cảm thấy bản thân mình có chút thất trách, Lâm Anh Mi cũng không phản đối.
Tô Tinh đành bó tay, yên ổn nằm một chỗ.
- Công tử, huynh cần gì cứ việc phân phó, người ta nguyện làm trâu làm ngựa cho huynh nga~~.
Tống Lộ mắt hạnh tròn xoe, mang theo nụ cười ái muội.
Lâm Anh Mi nghe xong lời của nàng liền nhướng mày, ngữ khí lẳng lơ của nữ nhân này khiến nàng không thể thích được.
- Nơi này có sách không? Nếu có thể tìm mấy cuốn sách về Lương Sơn đại lục thì tốt rồi.
Tô Tinh làm bộ như không nghe thấy lời của Tống Lộ, hiện tại có rất nhiều nơi trên Lương Sơn đại lục mà hắn còn chưa rõ, Lâm Anh Mi lại không có khả năng mang những cuốn sách đó trên người, mà nàng cũng không thể đảm nhiệm công việc giải thích được. Binh pháp Tôn Tử có viết "biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng", đạo lý đơn giản này Tô Tinh há có thể không hiểu.
- Ân, để người ta đi hỏi.
Tống Lộ nháy mắt, nhảy ra khỏi phòng.
- Thiếu chủ phải cẩn thận một chút.
Đợi cho nàng vừa đi, Lâm Anh Mi liền không khách khí nhắc nhở.
- Nàng cảm thấy nàng ta là Tinh Tướng à?
Tô Tinh hỏi.
- Tại hạ không cảm nhận được dấu vết tinh lực trên người nàng ta, nhưng mà có khả năng tu vi nàng ta rất cao, đã ẩn tàng tinh lực, cũng có khả năng nàng ta chỉ là một người bình thường.
Lâm Anh Mi lắc đầu, nàng lại không có hoả nhãn kim tinh, có phải Tinh Tướng hay không chỉ có thể chiến đấu mới biết được.
- Ta cảm thấy nàng có chút giống Tinh Tướng.
Tô Tinh cười nói.
Ánh mắt Lâm Anh Mi hiện lên vẻ khó hiểu:
- Thiếu chủ dựa vào cái gì mà nói như vậy?
- Đại khái nàng ta trông rất thảnh thơi.
Tô Tinh nghĩ đến một loạt sự kiện sau khi gặp thiếu nữ, biểu tình của Tống Lộ chưa bao giờ toát ra dáng vẻ của một người bình thường phải đối mặt, nàng giống như là một chiến sĩ được huấn luyện có kinh nghiệm phong phú vậy, cho dù mình không xử lý con hổ vằn kia, hẳn là nàng cũng có biện pháp đào thoát. Là một quân nhân, phán đoán của Tô Tinh đối với những việc nhỏ nhặt này thập phần mẫn cảm, dùng phán đoán này để đánh giá thân phận một người thì thường thường mười phần thì chuẩn đến chín phần.
Lâm Anh Mi suy nghĩ một chút, ngữ khí lạnh lùng nói:
- Có cần diệt trừ nàng không?
- Nàng không có sát khí.
Tô Tinh nhớ tới lúc Tống Lộ có thể nhanh chóng tiếp cận hắn trong khi hắn hoàn toàn không có phòng bị, nguyên nhân chính là vì nàng không có loại sát khí này. Khi một người dấu diếm dã tâm, dù cho hắn ngụy trang hoàn hảo cỡ nào, Tô Tinh cũng có thể cảm giác được tâm lý đối phương, Tống Lộ không có loại tâm cơ này cho nên hắn mới có thể không chút do dự giơ tay ra đỡ Tống Lộ khi nàng nhảy vào lòng hắn.
- Lần này là tại hạ không làm tròn chức trách.
- Không cần để ý, nam nhân bị thương mới là đúng là nam nhân.
Tô Tinh khoát tay:
- Ta cũng không có khả năng lúc nào cũng kè kè bên nàng để nàng bảo vệ, cơ hội này vừa lúc để ta rèn luyện.
Lâm Anh Mi không phản đối, thân là Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu, trên thực tế lời Tô Tinh nói vô cùng hợp khẩu vị của nàng, nàng thậm chí cảm thấy chủ nhân của Lâm Anh Mi nàng phải là như vậy.
Chỉ chốc lát, Tống Lộ liền mang theo vài cái bọc vào phòng, nhìn nàng khệ nệ bê cái bọc to tướng, Tô Tinh phì cười:
- Tống Lộ, ngươi sẽ không đem sách của cả thôn đến đây đấy chứ?
- Đúng vậy nga~~, cái này là tất cả những tư liệu lịch sử trong Tống gia thôn từ cổ chí kim đó, có một ít tư liệu cổ là do trưởng lão tự mình cung cấp, toàn bộ đều đưa cho công tử.
Hai má Tống Lộ xuất hiện hai cái núm đồng tiền rất đáng yêu.
- Ặc, ngươi không phải là đi cướp đấy chứ?
- Không phải đâu, nghe công tử nói muốn xem sách, người trong thôn liền phát động đóng góp, bởi vì công tử là đại ân nhân của thôn chúng ta.
Tống Lộ cười tinh nghịch:
- Nghe nói nơi này còn có vài bí tịch từ xa xưa, có điều trong thôn chúng sớm đã không còn ai có thể hiểu được rồi.
Bí tịch?
Nghe đến cái vật này, mắt Tô Tinh sáng ngời như đèn điện cao áp, hiện tại hân còn đang lo không có cái này. Phải biết rằng Tinh giả tu luyện tinh lực nếu có một quyển tâm pháp tốt nhất, công pháp sẽ được phụ trợ rất nhiều.
Tô Tinh lập tức bảo Tống Lộ tìm mấy bản bí tịch mà nàng nói, đáy lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ta thật sự gặp may mắn như vậy, không làm gì mà bí tịch đỉnh cấp người khác không hiểu được tự nhiên cũng rơi vào đầu?".
Nhưng mà xem xong mấy bản bí tịch mà Tống Lộ chọn ra, hắn như bị dội một chậu nước lạnh, mấy cái kia thế nào lại là bí tịch trong truyền thuyết được chứ, cái gì mà "Thượng Thiên Nhập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công", "Hôi Phi Yên Diệt Não Tàn Chưởng", "Phiên Giang Đảo Hải Phát Lãng Quyết",... Mấy cái tên nghe rất là trâu bò, thế nhưng nội dung bên trong quả thực chả khác gì một tên thư sinh nói hươu nói vượn. Đầu tiên tu luyện "Duy Ngã Độc Tôn Công" là phải tự cung (cắt cái tiểu jj đó), tu luyện "Não Tàn Chưởng" phải não tàn, tu luyện "Phát Lãng Quyết" phải thanh cao, còn có một bộ kỳ quái hơn tên là "Cửu Chuyển Kim Thân Bất Diệt Quyết" mà ngay cả từ "Quyết" còn viết sai chính tả, đã vậy còn muốn tự sát trước một lần.
Ta #%*$¥€@&...
Nhưng thật ra một quyển công pháp gọi là "Lạn Vĩ Độn" khiến Tô Tinh có vẻ hứng thú, bởi vì trên bản bí tịch này có ghi tác giả là "Kim Thiềm chân nhân", nghe tên còn có vẻ cao thâm một chút, quan trọng hơn là bên trong hướng dẫn từng bước để tu luyện công pháp, Tô Tinh liếc mắt một cái đã nhìn ra cái này viết rất có quy tắc trật tự, còn đặc biệt nhắc nhở người tu luyện công pháp này phải có tinh lực, hơn nữa đặc biệt thuyết minh độn thuật này vô cùng cường đại, tập hợp vô số oán niệm mà sinh ra, một khi sử dụng thì thiên hôn địa ám, nhân thần đều khóc khóc, bị vạn người chỉ trích.
Nghịch thiên mà đi, chẳng sợ thân thể không chịu nổi mà không trọn vẹn, chỉ cần còn có một tia thần niệm đều có thể bỏ chạy, có thể nói là độn thuật lợi hại, cho dù địch nhân cường đại đến đâu cũng chỉ có thể nhìn theo Lạn Vĩ Độn mà kêu gào thôi.
Luyện độn thuật này cần phải có ý chí mạnh mẽ chống đỡ oán niệm quấy nhiễu và cơ thể phải có thương tích mới học được nó.
Tô Tinh phát hiện bản độn thuật này rất thích hợp với mình, hỏi Lâm Anh Mi cùng Tống Lộ về danh tính của Kim Thiềm chân nhân. Tống Lộ hoàn toàn không rõ lắm, Lâm Anh Mi suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể trả lời rằng Kim Thiềm chân nhân thích ngao du khắp nơi lưu lại công phu mà thôi. Nàng cũng đưa cho Tô Tinh một viên thuốc an thần, không cần biết là thật hay là giả, cứ luyện trước rồi nói sau.
Y theo như lời trên sách, điều kiện tiên quyết để tu luyện công pháp này là phải tự làm bị thương một bộ phận trên cơ thể, nếu thân thể hoàn hảo, Tô Tinh đại khái cũng sẽ xem công pháp này giống như mấy bộ trước, có điều vừa lúc đùi hắn đang bị thương.
Tiếp theo hắn bắt đầu luyện tập độn pháp, đầu tiên đó là dồn toàn bộ tinh lực trong cơ thể về miệng vết thương, "Bị thương" là điều đặc sắc nhất của Lạn Vĩ Độn Pháp, khi tinh lực tụ tập tại miệng vết thương, Tô Tinh liền thúc dục lực lượng trong cơ thể di chuyển bừa bãi, tinh lực dần dần như đao kiếm sắc bén, xung kích lên miệng vết thương khiến hắn đau tới tận xương cốt.
- Con mẹ nó, đau thật mà!!!
Tô Tinh há mồm trợn mắt, hít một ngụm lãnh khí.