- Anh Mi, chẳng lẽ không có cách nào khác để kiếm được Côn Ngô sa kia sao???

Liên tục hơn mười ngày không hề có thu hoạch gì tại sơn lĩnh này, Tô Tinh liền có chút hoài nghi liệu có phải Lâm Anh Mi lầm rồi hay không.

- Cách này quả có chút phiền phức...

- Lâm Anh Mi nhìn ánh mắt của Tô Tinh có chút suy tư, cuối cùng tựa hồ cân nhắc điều gì đó, cuối cùng lại lắc đầu.

Tô Tinh không đoán ra rút cuộc nàng suy nghĩ cái gì, có điều Lương Sơn đại lục vô cùng rộng lớn, ngang có bát hoang, dọc có thiên cổ (ND: ý là có từ lâu đờ, diện tích lớn đến vạn vạn dặm, thảo nguyên mà bọn họ hiện tại đang đứng còn lớn hơn đồng cỏ Pampas (*) trên Trái Đất trước đây gấp mấy lần, muốn tìm kiếm Côn Ngô sa trên cái diện tích này thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.

(*): một đồng bằng rộng lớn ở Nam Mỹ.

- Thời gian chính là tiền tài, hiện tại đang có bốn mươi khỏa Xích Tinh, đợi cho toàn bộ đều trở thành Xích Tinh, cùng nhau lên Nữ Lương Sơn, chúng ta cũng chưa chắc có thể tìm được.

Tô Tinh giả bộ cao thâm như giáo sư giảng dạy.

- Ý thiếu chủ muốn nói là...

Tô Tinh nhìn thấy cách đó không xa có một hồ nước trong vắt liền nói:

- Ta đi trước tắm rửa qua chut, nàng cứ từ từ suy nghĩ đi, xem còn có cách tìm kiếm nào khác không, cứ lởn vởn tìm kiếm qua lại như ruồi mất đầu như thế này cũng không phải biện pháp a.

Lâm Anh Mi gật gật đầu, nói:

- Bây giờ ta qua đi quanh đây xem xét chút.

Đi đến Lương Sơn đại lục hơn một tháng, ấn tượng sâu nhất với Tô Tinh là nơi này sơn minh thủy tú, phong cảnh như thi như họa. Chính là vì được thiên nhiên thanh tĩnh, an bình này nung đúc tình cảm, Tô Tinh mới có thể chấp nhận hoàn cảnh hiện tại.

Cởi hết quần áo nằm trong hồ nước, dòng nước mềm mại như thấm vào tâm phế, thoải mái không cách nào hình dung được. Hắn đang định nhắm mắt dưỡng thần, hưởng thụ hết sức chậm rãi, bỗng nhiên trong rừng cây bên cạnh truyền đến tiếng động soạt soạt.

Tô Tinh mở to mắt, một thân ảnh thon thả vừa mới thoát ra khỏi rừng cây, rõ ràng là một thiếu nữ còn đang tuổi thanh xuân. Nàng mặc một chiếc váy xang ngắn tới đầu gối, đôi chân ngọc thon dài mịn màng như tuyết, toàn thân tràn đầy sức sống. Vừa nhìn thấy hắn, cặp mắt thanh tú của nàng liền nhìn chằm chằm.

Bỏ mẹ, bị nhìn trộm rồi!

Tô Tinh vội vàng dùng hai tay che hạ bộ.

Còn tưởng rằng sẽ nghe tiếng thét chói tai của thiếu nữ, đâu ngờ rằng nàng lại kêu lên một tiếng ngọt đến tận xương tuỷ:

- Công tử, cứu mạng!

Tô Tinh còn chưa hiểu chuyện gì, thiếu nữ đã đột nhiên chạy thật nhanh, thân thể nhẹ như cánh én phóng qua mặt hồ rồi nhảy tới ôm chầm lấy hắn. Tô Tinh đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng vươn hai tay ra, chỉ thấy thiếu nữ nhìn hắn bằng đôi mắt câu hồn, hai gò má ửng hồng, hai tay vươn lên bám chặt vào cổ Tô Tinh, động tác vô cùng chuẩn xác, vùi đầu vào trong lòng hắn "Ưm" một tiếng:

- Công tử, cứu mạng!

Ta mới là người nên hô cứu mạng đây này, Tô Tinh buồn bực không thôi, bị nàng áp sát nhanh như vậy, nếu đổi lại là thích khách thì hắn đã sớm đi chầu tổ rồi.

Ôm một khối nhuyễn ngọc ôn hương, Tô Tinh chỉ cảm thấy tiểu đệ đệ bên dưới bắt đầu dương cờ gióng trống, bàn tay cũng vô ý chạm vào ngực nàng, thiếu nữ kinh hô một tiếng, sẵng giọng:

- Công tử, nên coi chừng phía sau!

Rống rống! !

Tiếng Hổ gầm vang vọng rừng cây, một con hổ vằn chui ra từ khu rừng, hàm trên nhe ra để lộ hai răng nanh sắc bén, mắt toả kim quang, miệng phun ra mùi tanh cùng tiếng thở phì phì.

Tô Tinh thầm nghĩ: "ta #%*+$¥€@&, đây là con hổ nào chứ!".

- Gràooooo!

Con hổ vằn gầm một tiếng khiến mặt nước sôi trào, sóng xung kích cường đại thiếu chút nữa đánh ngã Tô Tinh. Hắn đưa mắt nhìn quần áo và Ngân Kiếm trên tảng đá, chậm rãi lui ra phía sau.

Hổ vằn nhe cặp răng nanh hung tợn lao tới.

Sau khi ôm được thiếu nữ, hắn liền nhảy lên năm sáu mét, khiến ánh mắt thiếu nữ mở to kinh ngạc. Dừng ở bên bờ, Tô Tinh vội giơ tay định với lấy khẩu súng, có điều hổ vằn công kích cực nhanh, giây lát đã bổ nhào đến trước mắt. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể giơ chân lên ngăn cản, con hổ nhe răng cắn vào đùi hắn, khiến hắn đau đến trợn mắt nhe răng, cũng may ý chí hắn cường hãn đến đáng sợ, khi chân bị cắn liền nhanh tay chộp lấy Ngân Kiếm trên tảng đá.

Đoàng đoàng!

Hai tiếng súng đanh gọn vang lên.

Tiểu lão hổ đáng thương đang ngậm đùi hắn gào lên một tiếng, trên trán xuất hiện hai cái lỗ máu to tướng, đồng tử ảm đạm dần, run rẩy vài cái liền ngừng thở.

Thiếu nữ nhìn tình cảnh của Tô Tinh, sợ tới mức hoa dung thất sắc:

- Huynh... Huynh không sao chứ?

Không sao mới là lạ, Tô Tinh cảm thấy xương cốt như bị cắn đứt, nhìn lại thân thể mình liền xấu hổ nói:

- Nhưng mà trước đấy nên để ta mặc xong quần áo đã!

Thiếu nữ lúc này mới nhìn Tô Tinh đang hoàn toàn trần như nhộng, cũng rất tự nhiên cầm quần lót của hắn mang tới:

- Để muội đến giúp huynh mặc!

- Cái quần gì lạ vậy!

Nàng cầm quần lót xoay qua xoay lại.

Bị một thiếu nữ trẻ xinh đẹp đoan trang nghịch quần lót của mình, Tô Tinh thiếu điều muốn độn thổ, vội vàng giật laih, tức giận nói:

- Nàng tránh qua một bên đi!

Cô gái chỉ cười hì hì không đáp.

- Các ngươi đang làm gì?

Bỗng nhiên một thanh âm kinh ngạc truyền đến.

Lâm Anh Mi cầm Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương nghe thấy có động tĩnh liền đi ra khỏi rừng cây, thấy hai người toàn thân ướt sũng nhất thời nhìn đến choáng váng, tay cầm Lãnh Nguyệt thương nhanh chóng bay tới.

Thiếu nữ "Ah" một tiếng, còn chưa kịp có phản ứng gì, mũi thương lạnh như băng nháy mắt đã đặt trên cổ nàng, Lâm Anh Mi thấy đùi Tô Tinh chảy máu đầm đìa, ánh mắt nhìn thiếu nữ nhất thời tràn ngập sát ý.

- Không có việc gì, chỉ là bị hổ ngoạm một miếng thôi. Chưa chết được.

Tô Tinh cũng không tưởng vừa làm ra một màn "anh hùng cứu mỹ nhân", mỹ nhân đã lại sắp bị Lâm Anh Mi tiêu diệt. Thật là khôi hài.

Nhìn thấy hắn vì đau đớn mà mặc quần áo có chút khó khăn, Lâm Anh Mi cuối cùng cũng thu hồi trường thương, cầm lấy quần áo của hắn.

Thiếu nữ kia nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn Lâm Anh Mi hiện lên một tia kỳ dị.

Ở phương diện chiến đấu, Lâm Anh Mi tuyệt đối là không ngại bất cứ ai, nhưng mà nói đến hầu hạ người khác, nàng thật sự giống như kiểu một đại tiểu thư quen sống an nhàn sung sướng vậy, đôi tay mềm mại từng cầm Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương kia giờ cầm mớ quần áo lại chẳng biết giúp Tô Tinh ra sao, ánh mắt chỉ vội vàng dời đi chỗ khác.

Tô Tinh cũng lần đầu tiên trải qua tình huống mặc quần áo trước mặt hai mỹ nữ thế này, khiến trong lòng bắt đầu rục rịch.

Lát sau, Lâm Anh Mi mặt đỏ giống trái cà chua chín mọng rút cuộc cũng mặc quần áo chỉnh tề cho Tô Tinh.

- Tại sao ngươi lại dẫn hung thú kia tới thiếu chủ ta?

Lâm Anh Mi lạnh lùng nhìn cô gái.

- Thực xin lỗi, người ta không phải cố ý.

Hai tay thiếu nữ tạo thành hình chữ thập áy náy nói.

- Bỏ đi.

Tô Tinh cũng không muốn đi truy cứu loại sự tình này, nhưng thật ra sau khi bị con hổ cắn cho một phát lại khiến hắn hứng thú hơn, "Dã thú ở Lương Sơn đại lục đều tầm thường như vậy sao?" (Thằng này ảo nặng rồi ^^)

- Tiểu nữ tên là Tống Lộ, sống trong Tống gia thôn gần đây, công tử có muốn đi vào thôn trị liệu một chút không?

Tống Lộ quan tâm hỏi.

Tô Tinh gật gật đầu, hiện tại với cái bộ dạng này hắn cũng không thể đi đâu xa được.

Lâm Anh Mi hừ một tiếng, thu hoa kim thú (con hổ vàng đấy) vào trong túi, vốn muốn lại dìu Tô Tinh, nhưng thấy Tống Lộ đã chạy tới trước rồi, hơn nữa có vẻ còn làm tốt hơn nàng nên cũng để mặc như vậy.

- Pháp khí của huynh thật kỳ quái, giải quyết được hoa kim thú nhẹ nhàng như vậy.

Cũng không biết Tống Lộ vô tình hay cố ý, bộ ngực mềm mại kia của nàng kề sát lên cánh tay hắn, cảm giác rất căng mịn.

Tô Tinh nhìn bộ dạng thẹn thùng của nàng, nhớ tới trước đó không lâu đã nói chuyện với Lâm Anh Mi về Thiên Khôi tinh, lại nghĩ đến khả năng nàng có thể chính là Tống Giang a.

- Công tử đang suy nghĩ gì vậy?

Tống Lộ bỗng thấp giọng.

- Ta tên là Tô Tinh, kia là đồng bạn Anh Mi của ta.

Tô Tinh trả lời.

- Ồ! Quả thật sự là nữ trung hào kiệt.

Tống Lộ sùng bái nói. Tô Tinh cũng gật đầu.

- Vừa rồi có phải Tô Tinh công tử đang nghĩ muốn tiểu nữ làm trâu làm ngựa để báo đáp ân cứu mạng?

Tống Lộ ngữ khí như tơ nói.

- Cái này ta không ham.

Tô Tinh lắc đầu.

Tống Lộ cũng ngượng ngập:

- Nhưng mà nếu làm một loại ngựa khác, tiểu nữ có lẽ sẽ đáp ứng đó ~~.

- Còn có cái loại ngựa nào nữa?

Tô Tinh nhíu mày nghi hoặc.

Tống Lộ làm một bộ dáng thẹn thùng, thấp giọng cười:

- Cho huynh "cưỡi" thôi!

Yêu tinh này mà là Tống Giang à. Tô Tinh như nhìn thấy quỷ, khóe miệng giật giật liên hồi.