"Vâng ạ, ông nội Tiêu. Cơ thể người còn chỗ nào không thoải mái không ạ?"
"Ngoại trừ những chỗ bị thối rữa vẫn còn chút đau ra thì đã tốt hơn nhiều rồi, tinh thần cũng sảng khoái, trước kia chưa từng có thời gian thoải mái như vậy." Sau khi trải qua đau đớn như vậy, tính tình Tiêu Mục thay đổi rất nhiều. Trước kia ông luôn kiêu ngạo, tự tin, hung hãn, nhưng bây giờ bỗng nhiên cảm thấy những thứ như danh lợi đều không còn quan trọng nữa rồi.
"Vậy là tốt rồi." Trang Nhã Khinh lấy một lọ thuốc từ trong túi ra. Thuốc này là thuốc cô ở Lăng Thiên môn nghiên cứu ra, dùng một loại bọ rùa cực kỳ trân quý và hoa lan màu tím để phối hợp thành thuốc.
Hai loại nguyên vật liệu này đều hiếm thấy, lúc trước vì tìm nó mà Trang Nhã Khinh trèo qua không biết bao nhiêu ngọn núi, trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm mới tìm được.
Cô có tổng cộng hai lọ, loại thuốc này có tác dụng làm cho làn da thối rữa của Tiêu Mục không ngừng khôi phục, trở về như lúc ban đầu, còn có thể khiến làn da của Tiêu Mục càng thêm săn chắc bóng loáng, cô còn giữ lại một lọ để dùng, về sau già rồi mỗi ngày dùng một giọt như vậy, có thể khiến cho da thịt của cô khôi phục như lúc ban đầu. Cho nên Trang Nhã Khinh tự mình lấy cho loại thuốc này một cái tên, Thanh Nhan. "Loại thuốc này chỉ có một lọ, dùng tiết kiệm.
Bởi vì chỗ thối rữa trải rộng khắp cơ thể, cho nên nếu như không sử dụng với mức độ vừa phải thì đành phải uống thuốc. Uống thuốc thì hiệu quả sẽ không tốt như vậy, nhưng một lọ như vậy cùng đủ dùng rồi. Hai giọt một ngày, sáng tối mỗi lần một giọt."
Trang Nhã Khinh mò một bọc được gói bằng vải bố ở trong túi. "À...Ông nội Tiêu, con châm cứu cho người một lần, có thể giảm bớt đau đớn, giảm bớt mệt nhọc. Lại còn có thể xúc tiến việc lưu thông máu, quanh năm người không vận động, sợ là tứ chi đã cứng ngắc rồi." Trang Nhã Khinh bắt đầu châm cứu cho ông Tiêu.
"Quả nhiên là thư thái hơn nhiều, tay chân cũng không còn lạnh như trước nữa. Cảm ơn con."
"Không cần khách sáo. Con vẫn còn câu nói kia. Con cầm thù lao." Trang Nhã Khinh không muốn nhìn bình Thanh Nhan kia, cô sợ mình sẽ không nỡ. "Vật cũng đã đưa đến, chúng con đi đây."
"Nếu không thì ở lại ăn cơm trưa rồi hãy đi."
"Thế cũng được." Trang Nhã Khinh khẽ gật đầu đồng ý.
Cuối cùng Tiêu Dật Phàm cũng yên lòng, anh còn cho rằng Trang Nhã Khinh sẽ cự tuyệt."Không bằng chúng ta ăn cơm ở đây luôn đi, tôi xuống bếp."
"Anh có thể nấu sao?" Trang Nhã Khinh ngạc nhiên nhìn Tiêu Dật Phàm, có chút không tin. Tiêu Dật Phàm nhìn qua không giống người biết nấu ăn. Nếu nói Đại sư huynh không có một chút hòa hợp nào với phòng bếp thì Tiêu Dật Phàm này lại càng không có liên quan gì đến chỗ đó. Ai có thể nghĩ được một người đàn ông như thế này có thể vào bếp chứ.
“Biết một chút.” Tiêu Dật Phàm trả lời. Lúc nhỏ mình với ông nội sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù ‘Thiên đường của nhân gian’ kiếm được không ít tiền, nhưng dù sao cũng không thể mỗi ngày đều ra ngoài ăn. Mời người giúp việc càng không thể được, bọn họ không thể tùy tiện để cho người khác vào. Tầng hai mươi tám có tất cả tư liệu về dân cờ bạc ở ‘Thiên đường của nhân gian’, có người có chức vụ lớn, có người là luật sư, có người là quan tòa,…loại người nào cũng có. Nếu như bị tiết lộ ra ngoài, sẽ khiến cho xã hội dao động rất lớn.
“Chúng tôi cần phải nếm thử tay nghề của Tiêu chủ rồi.” Hưởng qua tay nghề của mấy vị sư huynh, không biết tay nghề của Tiêu Dật Phàm sẽ như thế nào. Thức ăn thông thường sẽ không vào được miệng của cô.
Tiêu Dật Phàm cười trả lời: “Mọi người ở đây chờ, tôi đi nấu cơm.” Trang Nhã Khinh và Phá Trần ngồi trên ghế sô pha, mở TV lên. Thật sự rất nhàm chán, Trang Nhã Khinh lại xem chương trình quen thuộc.
“Càng là phụ nữ có bản lình thì càng dễ bị ế.” Trang Nhã Khinh cảm thán nói. Những người phụ nữ trong chương trình này đều có được sự nghiệp của mình, hơn nữa còn làm rất tốt. Nhưng họ đều độc thân. Bây giờ đặc điểm lớn của nước Z chính là phụ nữ càng mạnh mẽ càng không có ai lấy, bởi vì đàn ông thực sự quá yếu, bọn họ sẽ không khống chế được những phụ nữ mạnh mẽ.
“Đó là do bọn họ không có cái gọi là sức quyến rũ khiến đàn ông tự lao đầu vào chỗ chết kia.” Lần đầu tiên Phá Trần nói chen vào lúc Trang Nhã Khinh đang xem TV. Nhã Nhã rất mạnh, nhưng cậu biết, Nhã Nhã có sức quyến rũ của phụ nữ, rất nhiều đàn ông không tự chủ được mà vây quanh bên người Nhã Nhã, đều không khống chế được bản thân mà nhìn Nhã Nhã. Nhã Nhã là người phụ nữ giỏi giang, về phương diện võ thuật hay y thuật trên thế giới này không có vài người có thể vượt qua Nhã Nhã, nhưng càng giỏi giang thì càng hấp dẫn thêm nhiều người đàn ông tự lao đầu vào chỗ chết thôi. Tiêu Dật Phàm đang ở trong phòng bếp không phải là ví dụ tốt nhất sao.
“Ha ha, vậy sư huynh nói xem ai có sức quyến rũ như vậy?”
“Nhã Nhã.”
“Tiểu sư huynh đúng là quá đề cao em rồi.”
“Đây là sự thật.”
“Tiểu sư huynh, có phải hôm nay anh ăn vụng cái gì ngọt ngọt không, lại có thể nói những câu như vậy. Nếu sư huynh thử khen những người khác một chút, như vậy rất nhanh có thể lừa về cho muội một tiểu sư tẩu đó.” Đây là Trang Nhã Khinh giả ngốc. Cô là người thân của Phá Trần, nhưng không có tình cảm nam nữ với cậu.
Phá Trần hiểu rõ, cậu làm sao không hiểu rõ đây. Cho nên Phá Trần chỉ có thể yên lặng quan tâm Nhã Nhã, quan tâm Nhã Nhã cho đến khi Nhã Nhã của cậu biến thành Nhã Nhã của người khác. Phá Trần áp chế chua xót trong lòng, miễn cưỡng cười nói: “Để xem có gặp được người phụ nữ xứng đôi như trong tưởng tượng không đã, khi có lập tức sẽ dẫn tiểu sư tẩu về cho em.”
“Tiểu sư huynh, tình yêu không phải là có thể muốn đối phương đạt đến mức độ nào trong quy định mình muốn, mà là cho dù cô ấy như thế nào, mình cũng không tự chủ được mà yêu cô ấy.”
“Ừ.” Làm sao cậu có thể không hiểu tình yêu đây, cũng chỉ là nói như vậy thôi, trên thế giới này làm sao còn người phụ nữ nào có thể đạt tới trình độ như vậy đây, ngoại trừ Nhã Nhã. Có điều là, coi như Nhã Nhã không có võ thuật, không có y thuật, thậm chí không xinh đẹp, chỉ là một người vô cùng bình thường trong đám người, cậu vẫn sẽ yêu Nhã Nhã, đây chính là tình yêu.
Nhìn thấy một người đàn ông thua cuộc đi ra, Trang Nhã Khinh cảm thấy rất không có ý nghĩa. Tại sao người đàn ông đi thi đấu hoặc là xấu đến một trình độ nhất định, hoặc là không có bản lĩnh gì. Người đàn ông như vậy, làm sao có thể được phụ nữ coi trọng? Cho nên, nguyên nhân khiến các cô còn độc thân chính là do ánh mắt của các cô ấy rất cao.
Trang Nhã Khinh nhìn tiểu sư huynh, nhìn Tiêu Dật Phàm đang bận rộn ở phòng bếp, sau đó nghĩ đến sư huynh sư phụ của mình, bỗng nhiên cảm thấy, tại sao cô lại cảm thấy các loại đàn ông tốt trên thế giới này đều ở bên cô?
Không biết đây là may mắn hay là bất hạnh. Nhưng Trang Nhã Khinh hiểu rõ, với mình là may mắn, với bọn họ phải là bất hạnh thôi.
Bây giờ có thể ngửi được mùi thơm, ừ, hương vị qua được kiểm tra, khiến mình có cảm giác muốn ăn. Xem ra, khả năng nấu nước của Tiêu Dật Phàm cũng rất tốt nha… Đúng là một người đàn ông tốt, ra được phòng khách, vào được nhà bếp. Tại sao bên cạnh Trang Nhã Khinh đều là đàn ông tốt như vậy, sợ là sẽ bị người phụ nữ khác ghen tị chết mất.