Kiều Kiều mời nhãn hiệu thiết kế váy cưới, lôi từ trên
mạng xuống hơn mười kiểu, bàn bạc rồi chọn chọn lựa lựa may vá này nọ lâu thực
lâu. Giai Hòa chống cằm chờ, đến khi cả hai đều mệt rã, Kiều Kiều mới đột nhiên
nhớ tới cô: “Có muốn làm luôn cho em không?”
Cô quay về phía luồng gió ấm phả ra, hơ hơ tay: “Không
cần đâu, người nào đó nói đã mua hết cho em rồi.”
Quen với hơi ấm ở Bắc Kinh, quay về Thượng Hải thực
chịu không nổi.
Kiều Kiều vô cùng đố kỵ nhìn Giai Hòa: “Sao chị cảm
thấy em từ một nữ thanh niên tiến bộ đã biến thành sâu mọt đục khoét xã hội rồi
vậy? Người nào đó của em, còn có cái gì là không chuẩn bị chu đáo cho em nữa?
Hình như ngoại trừ con là do em sinh, chuyện còn lại đều lo tất tần tật.” Giai
Hòa ngồi xích vào trên sofa, cười đầy đắc ý: “Ghen tỵ hả?”
“Được đấy, nhìn này, cái này có vẻ hợp,” chị nâng tay
lên, túm mép vải ướm lên người, xoay đi xoay lại, “Chị cũng kết hôn rồi, em thì
sao? Chẳng lẽ cứ ẩn dật mãi kiểu vầy?”
Giai Hòa chớp mắt mấy cái, nhìn chị: “Phụ nữ đã kết
hôn, sao chị lại kiêu ngạo như vậy nha?”
Năm chữ, thành công làm cho Kiều Kiều bay ngay lại, ôm
lấy cô đánh đập cấu véo thành một đống te tua.
Thật ra… Cô cảm thấy anh đang chuẩn bị, dù sao cũng
chỉ là cảm giác mà thôi.
Khi công ty chuyển phát đưa lễ phục tới, Giai Hòa đang
lúi húi xếp những món đồ trang trí nhà cửa nho nhỏ vào hòm, miễn cho lần sau
trở về lại phải đem ra lau một lần nữa. Chiếc hộp rất lớn, cô thật cẩn thận lấy
kéo cắt dải băng buộc cùng lớp plastic bọc ngoài, mở hộp trắng ra, là tầng tầng
giấy ráp, mỗi lần nhấc một lớp lên, đều có tiếng sột soạt.
Chiếc váy mang màu tím nhạt, bên cạnh là thắt lưng satanh
trắng muốt, trên còn có ký tên của nhà thiết kế. Lôi ra, ngồi phịch lên giường,
cô nhìn chằm chằm một hồi, cảm thấy nếu mình mặc cái này ra chắc chắn sẽ bị
Kiều Kiều trực tiếp giết người diệt khẩu…
Vì thế để báo trước để xin phép cô dâu, buổi tối lúc
đi ăn đồ Nhật, trực tiếp vác váy theo luôn.
Kiều Kiều chết lặng không nói nên lời, rõ ràng là vô
cùng bị đả kích: “Chị bảo, Dịch Văn Trạch nhà mi là cố ý đúng không? Biến hôn
lễ của chị thành buổi diễn tập cho hôn lễ hai đứa bây?” Giai Hòa hé miệng nhỏ
nhấp trà, vẻ mặt thực vô tội: “Em thiệt tình không biết, ảnh chọn nhãn hiệu
này, nên đưa chị tới xem một chút…”Ánh đèn thật là dịu nha, sashimi thật là
tươi nha.
Cô vừa nói, vừa gắp một miếng cá hồi, hơi chột dạ chấm
xì dầu, bởi vì đang mải nhìn Kiều Kiều, dính hơi nhiều mù tạt, lúc bỏ vào miệng
xộc lên mũi, cay đến nước mắt đầm đìa.
Vì thế lúc cô phục vụ mở cửa đổi bàn cho hai người,
thấy tình trạng Giai Hòa nước mắt lưng tròng, trừng mắt nhìn người đối diện,
rất là đồng tình nhìn Giai Hòa, lập tức lui ra.
“Chị bảo, ý của cô ấy là thế nào?” Giai Hòa cố ý lảng
sang chuyện khác, trốn bớt chuyện váy phù dâu của mình quá rêu rao, thực đắc
tội người ta, “Có thể là cảm thấy chúng ta đang đàm phán, chẳng hạn một đứa
trong tụi mình là kẻ thứ ba?”
Kiều Kiều suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi: “Biên kịch đại
nhân, em có cảm thấy hai ta càng giống như em ba?”
Cô khụt khịt mũi, rất thức thời ngậm miệng.
Buổi tối khi Dịch Văn Trạch về đến Thượng Hải, trời đổ
mưa tầm tã.
Cô cầm điện thoại, nghe tiếng sấm đùng đùng bên ngoài,
thương lượng với anh có nên đến đón mình qua không. Chỗ này dù sao cũng chật,
lại không có quần áo cho anh tắm rửa thay đồ, thực không được tiện cho lắm.
Anh lại chẳng để tâm: “Không cần phiền toái như vậy,
anh ở cùng em là được.”
Giai Hòa ừm một tiếng: “Vậy lát nữa lúc anh lên bảo A
Thanh đi cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn về đi. Ở đây cái gì cũng không có, hai
ngày nay em toàn đi ăn ngoài hết á. Sáng mai cũng không có gì cho anh điểm tâm
nữa.”
Cô chỉ nghĩ đến làm điểm tâm thôi, Dịch Văn Trạch lại
xách đến hai túi to đi lên. Nhiều như vậy, ba ngày ăn cũng không hết…Giai Hòa
mở cửa tủ lạnh, phân loại xếp vào, thuận tiện nhìn một đống nguyên liệu, nghĩ
xem ngày mai làm món gì cho anh ăn. Bởi vì mải nghĩ ngợi lơ đãng, bàn tay bị
hơi tủ lạnh phả ra đến buốt cóng.
“Sao lại ngẩn người với cái tủ lạnh?” Dịch Văn Trạch
từ phía sau đóng cửa lại, một cánh tay ôm siết lấy cô, “Có muốn tắm không?”
Trên người anh có mùi vừa tắm xong lưu lại, rất nhạt,
là mùi dưa hấu mình thích nhất.
Hương thơm ngửi được trong mũi có loại cảm giác thật
lạ lẫm, đây là lần đầu tiên anh ở lại nơi này với cô. Nhà này mình mua đã năm
năm, vẫn chưa có người đàn ông thực sự bước vào bao giờ…Cô hơi lùi lại, lại bị
anh thành công giang hai tay ôm trọn vào ngực. Bởi vì vừa tắm xong, cái ôm này
ấm áp lạ thường, còn vương theo chút hơi nước âm ẩm.
“Em bị anh hại te tua rồi,” cô quay lại nhìn anh, “Em
có phải cô dâu đâu, anh lại đưa em bộ váy đẹp như vầy, Kiều Kiều chắc sẽ xé em
làm tám mảnh.” Anh cười, tì mặt vào mặt cô, không đáp mà hỏi lại: “Thích
không?”
Giai Hòa hít hương vị trên người anh, cố ý nói: “Thực
thích, nghe có vẻ rất ngọt ngào.”
Anh buồn cười, đóng cửa tủ lạnh lại, trực tiếp bế cô
đứng lên.
Nhà rất bé, vì vậy phòng bếp cũng hẹp đừng hỏi.
Động tác lãng mạn như vậy, thật ra lại thành công làm
Giai Hòa quơ đổ chai nước tương trên kệ, một tiếng bộp rất lớn vang lên dọa cô
hoảng hồn nhảy dựng. Dịch Văn Trạch một tay ôm cô, một tay dựng cái chai đứng
lên, thấp giọng nói: “Xem ra nhà này sợ người lạ thì phải.”
“Đúng rồi,” cô ôm cổ anh, cũng cười, nói tiếp, “Chỗ
này là khuê phòng chân chính luôn, chưa bao giờ có đàn ông bước vào nha.” Anh
cười, không nói gì, rất cẩn thận ôm cô thẳng vào phòng ngủ.
Bởi vì thích ngồi đọc sách trên thảm, lúc trước cô chỉ
mua giường đơn.
Lúc này nhìn, quả thật là có chút xấu hổ…
Kết quả là một đêm cô không dám nhúc nhích, đến cả
xoay người cũng không, đến buổi sáng tỉnh dậy, xương sống thắt lưng đều đau đến
muốn ngất. Sáng sớm mở mắt ra, cô mới miễn cưỡng cử động: “Lần sau vẫn là ngủ
luôn dưới đất đi, như vậy mệt chết được.” Dịch Văn Trạch ôm cô, trực tiếp ôm
lên người người, tay xoa xoa lưng.
Lực rất chậm, lòng bàn tay rất ấm áp, thật sự là cực
kỳ thoải mái.
Cô thực vừa lòng dụi dụi vào ngực anh, lập tức sửa
lời: “Em đổi ý rồi, vẫn là ngủ giường đi.” “Sao vậy?” Tay anh luồn vào áo ngủ
của cô, ‘bất động thanh sắc’ giúp cô xoa tiếp.
Giai Hòa thỏa mãn híp mắt lại, thì thào bảo có loại
phục vụ năm sao này, rất đáng giá. Dịch Văn Trạch cười không nói gì, mãi cho
đến khi cô thở dốc, muốn chạy, mới trực tiếp lột sạch cô ra, triệt để ‘phục vụ’
một lần.
Kết quả trực tiếp nhất là, cô nằm trên giường phờ phạc
chẳng thiết xuống, vùi vào trong chăn lẩm bẩm, nhìn anh thoải mái đứng dậy, tức
đến nghiến răng nghiến lợi: “Anh cả đêm không ngủ cũng không thành vấn đề sao?
Thể lực quả thực…” Anh cười xoay người lại, đang định nói gì, bỗng nhiên có
người gõ cửa. Là tiếng của dì Triệu nhà bên cạnh, đang lớn tiếng hỏi: “Giai
Hòa, có nhà không?”
Cô đang định chỉ huy Dịch Văn Trạch đi mở cửa, nhưng
sực nhớ lại, lập tức bật dậy, tròng quần áo vào người lao ra cửa.
Bởi vì vừa mới từ ổ chăn chui ra , lại tốn sức làm thể
dục buổi sáng, trên người cô vẫn còn dấp dính mồ hôi. Vừa hé cửa, lập tức bị
gió lạnh thốc vào run cầm cập. Dì Triệu đứng ngoài cửa, cầm chổi giơ lên, tư
thế sẵn sàng chiến đấu, vừa thấy là cô mới thả đồ trong tay xuống, thở phào một
hơi: “Làm dì sợ muốn chết. Giai Hòa, dì nghĩ trong nhà con có trộm đó.”
Giai Hòa ngơ ngơ nhìn dì: “Sao vậy ạ?”
Dì Triệu rất là đầy trách nhiệm giải thích: “Con không
nói một lời đã biến mất, vài tháng không có nhà, ngày hôm qua đột nhiên trở về
cũng không chạy qua nhà dì một chút. Nửa đêm dì nghe tiếng nổ, sợ tới mức ngủ
không được.”
Nổ?
Hình như chính là cái chai nước tương bị đổ đó…
Nhưng mà dì Triệu trước giờ đều như thế, đến nay Giai
Hòa vẫn còn nhớ rõ câu lý luận ‘Ngô Chí Luân mua nước tương’ kinh điển kia, nếu
bàn về độ rảnh rỗi này nọ[1], đẳng cấp tuyệt đối có thể so sánh với mấy bậc
thầy sao truyền hình trong tuần. Cô dụi dụi mắt, đại khái có thể đoán được tại
sao bà đến: “Dì à, có phải tiểu khu lại thu khoản phí nào không, dì nói cho con
biết, con trả tiền cho dì.”
Dì Triệu lập tức xua tay: “Không phải, tiểu khu phát
cho mỗi hộ mười tệ, dì nhận giúp con rồi, giờ đưa cho con,” bà nói xong, lập
tức lôi ra tờ hai mươi tệ, “Nhà dì không có tiền lẻ, con thối lại nhé?”
“Thôi dì ạ,” Giai Hòa đùa bảo, “Coi như là phí an ủi
dì giúp con vậy.”
“Không được,” dì Triệu nghiêm trang, “Dì giữ hai tháng
rồi, ngày nào cũng nhớ đến nó, ngủ cũng ngủ không ngon.” Giai Hòa thấy bà khăng
khăng, đành phải nói dì chờ con chút, vừa định xoay người chợt cảm thấy ấm áp,
một chiếc áo khoác phủ lên người.
“Anh đi lấy cho.” Dịch Văn Trạch đứng sau nói xong,
vào phòng.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Lại một cơn gió lạnh thổi qua.
Biểu cảm trên mặt dì Triệu vẫn đông cứng ở lúc đang
nửa cười nửa không, hai ngón tay cầm tờ hai mươi tệ, kinh hoảng đến độ nói
không nên lời. Đến tận lúc Dịch Văn Trạch lại đi ra, đem tờ mười tệ đưa cho bà,
mới kéo kéo khóe miệng: “Hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Dịch Văn Trạch lễ phép cười, âm thanh cực kỳ ôn hòa:
“Cám ơn dì vẫn chăm sóc Giai Hòa.”
“Phải rồi phải rồi…” Dì Triệu nhận lấy tờ mười tệ, run
rẩy đưa tờ hai mươi tệ ra, sau đó run rẩy trở về nhà mình. Giai Hòa dở khóc dở
cười nhìn Dịch Văn Trạch: “Em thấy, cái nhà này nhất định phải bán đi rồi…”
Nếu không lần sau trở về, anh ở lại chỗ này, đảm bảo
mọi người không ai không biết.
Lễ kết hôn càng lúc càng tới gần, cô quả thực bận đến
sứt đầu mẻ trán. Buổi chiều sau khi tiễn Dịch Văn Trạch đi, cô liền quyết đoán
đến môi giới bất động sản đăng ký, sau đó đến khách sạn tổ chức hôn lễ. Cô thực
sự rất tò mò, tên Weibo kia làm thế nào mà thăm dò được đám cưới trong mơ của
Kiều Kiều, làm quá kín kẽ, và cũng không kém mảy may nào.
Toàn bộ bãi cỏ của khách sạn đều được trưng dụng, đây
không giống hôn lễ, mà giống hội trường party thác loạn trắng đêm hơn.
Cô vừa nghĩ tới hôn lễ sẽ diễn ra liên tục suốt mười
hai giờ, liền tuyệt vọng muốn giết người…
Người chủ trì hôn lễ đang thao thao bất tuyệt giảng
giải, Kiều Kiều chăm chú nghe, từng trình tự từng giai đoạn đều phải thảo luận
nghiên cứu triệt để, một hồi chuẩn bị hội nghị, ba tiếng sau mới nói xong quy
trình kỹ thuật nghi lễ. Giai Hòa cầm sổ, không ngừng ghi lại từng bước mình
muốn làm cái gì, đến cuối nhìn hơi mười trang chằng chịt chữ, thở dài một
tiếng: “Chị giết em đi, từ khi tốt nghiệp đại học tới nay em chưa cầm bút chép
bàibao giờ…”
Kiều Kiều vẫn đang trét mặt nạ lên mặt, hoàn toàn
không để ý đến tình cảnh nơi công cộng, nghiễm nhiên là minh tinh đang ở hậu
trường nghỉ ngơi.
Nhưng điều mỗi cô gái mong đợi nhất, cũng không ngoài
ngày kết hôn có được sân khấu của chính mình, cùng sự chú ý duy nhất. Cô bỗng
nhiên nghĩ tới, ngày đó mình không biết sẽ như thế nào…
Đang lúc mặc sức tưởng tượng, Kiều Kiều chợt hắng hắng
cổ họng, hạ giọng nói: “Bình thường phù dâu đều muốn đi cùng một phù rể, nhưng
chị cũng chưa dám mời anh chàng nhà em làm phù rể, sợ ra cửa bị người chém
chết. Cần phải tìm người khác, nhưng chị lại sợ bị Dịch Văn Trạch nhà em chém
chết. Em hỏi giúp chị Ngô Chí Luân một chút được không? Tuy so ra vẫn kém Dịch
Văn Trạch, nhưng hắn cũng tuyệt đối là phù rể người người ghen tỵ đó.”
Giai Hòa khép sổ lại: “Chị không sợ ảnh nổi bật hơn cả
chú rể hả?”
Kiều Kiều bóc mặt nạ, vô cùng tự đắc nói: “Em không
biết là Trình Hạo rất có khí chất sao? So với Ngô Chí Luân còn đẹp hơn nhiều.”
Khóe miệng Giai Hòa chợt co rút, ‘khí chất’ thực sự là
một từ rất đa năng…
[1]: Ở đây dùng từ vô ly đầu 无厘头, nôm
na là chỉ lời nói và hành động của một người làm ra không có ý nghĩa, không
giải thích được, không hiểu thế nào.