Giai Hòa muốn phủ nhận, nhưng vừa nói đến bên miệng
lại cảm thấy không ổn, nên rốt cuộc vẫn thành thành thật thật ừ một tiếng,
vươn tay cầm lấy tờ báo Dịch văn Trạch xem buổi chiều. Anh không hỏi nữa, chỉ
giúp cô mở đèn đọc sách ra: “Mua khoang phổ thông?”
Sau đó đưa cho cô một chai nước, tiện tay mở nắp chai.
Giai Hòa cầm chai nước, uống một ngụm: “Khoang phổ
thông, ngồi chưa đến hai tiếng, ngủ một giấc đã đến.” Cũng không phải ngồi tra
tấn hàng chục giờ trong tuyến bay quốc tế, cũng không phải như ngôi sao tránh
khỏi tầm mắt công chúng nên cũng chẳng phải lãng phí tiền bạc làm gì.
Dịch Văn Trạch gật đầu: “Em quen là tốt rồi.”
Cô uống thêm một ngụm nước, lật lật mất trang báo,
nhưng do không có thói quen đọc mấy bài viết tiếng Anh, chỉ có thể thả lại chỗ
cũ: “Có tạp chí tiếng Trung không, chính là loại tạp chí không cần nhìn chữ
cũng hiểu ấy.” Thật ra Giai Hòa không thích đọc mấy kiểu tạp chí như vậy, nhưng
mà ngồi sát bên cạnh nhau như thế này, Giai Hòa cần làm gì đó để xao lãng tinh
thần.
Dịch Văn Trạch còn chưa trả lời, tài xế đã chỉ chỉ hộc
xe trước ghế phụ: “Lúc nãy A Thanh để lại, cô ấy thích đọc loại này.”
Giai Hòa thò người ra nhìn, quả thực hộc xe nơi ghế
phụ có một xấp tạp chí lá cải, vài cuốn trong đó chỉ vừa mới phát hành gần đây.
Cô vừa nhìn đã thấy ảnh bìa của mấy cuốn là Dịch Văn Trạch, ngượng không dám
cầm, chỉ có thể nghiêng người tiếp tục chọn. Bỗng nhiên xe phanh gấp, Giai Hòa
chưa kịp phản ứng gì, Dịch Văn Trạch đã đỡ lấy thắt lưng cô kéo trở về.
“Cảm ơn.” Giai Hòa không dám nhìn anh, chỉ có thể cúi
đầu nhìn cuốn tạp chí vừa vớ được lúc nãy. Thực vừa vặn, bìa mặt là ảnh chụp
chung của Dịch Văn Trạch cùng Thiên Sở, còn cố ý dùng hiệu ứng xé ảnh ở giữa.
Thật sự là…rất khéo đó nha. Giai Hòa ‘bất động thanh sắc’ mở ra xem, bài hát
đứng đầu bảng xếp hạng lại là bài mới nhất của Thiên Sở. Đang lúc chuẩn bị lật
tiếp, Dịch Văn Trạch đã quét mắt qua, cô lập tức chỉ ngay vào bài hát đứng đầu
kia, tìm đại lời để nói: “Hôm nọ Ngô Chí Luân có nói với em, hai năm trước các
anh đã viết nó sao?”
Vừa hỏi xong liền hối hận, thật đúng là ‘vạch áo cho
người xem lưng.’ [1]
Dịch Văn Trạch nhìn thoáng qua chỗ cô chỉ tới: “Lời
nhạc cũng viết rất lâu rồi, hai năm trước cậu ta mới viết lời.”
Giọng nói của anh bình tĩnh, thần sắc bình tĩnh. Tóm
lại hết thảy đều không có gì là không ổn cả.
Giai Hòa à một tiếng, vừa muốn chuyển đề tài khác, anh
lại nói một câu: “Đây là viết cho một người hâm mộ anh, khoảng năm 99.”
Giai Hòa lập tức cảm thán: “Thực hạnh phúc.”
Anh mỉm cười, không nói nữa.
Lúc xe đến sân bay vẫn chưa đến tám giờ. Bình thường
đường phố rất đông, hôm nay lại bất ngờ vắng xe.
Giai Hòa nhìn cổng vào sân bay, ánh đèn chói sáng rực
rỡ, hành khách vẫn cuồn cuộn như nước. Cô cẩn thận quay đầu nhìn Dịch Văn
Trạch: “Bên kia chắc chắn vẫn còn đợi anh về, tự em vào trước.”
Anh không nói gì, chỉ tóm tắt lại lịch trình của chính
mình: “Trong khoảng thời gian này anh sẽ ở lại Thượng Hải, nếu không có chuyện
gì bất ngờ, tháng sau anh sẽ tới Bắc Kinh.”
Tháng sau đi Bắc Kinh?
Giai Hòa hơi bất ngờ: “Là vì phim mới?”
Nếu cô nhớ không lầm, lúc trước ở Hoành Điếm, anh luôn
luôn có kịch bản mới gửi đến.
Tài xế xuống xe trước, mở cốp xe lấy hành lý, trong xe
chỉ còn hai người.
Dịch Văn Trạch cười: “Không phải em nói có cơ hội sẽ
mời anh ăn cơm?”
Giai Hòa nhớ tới tờ giấy kia, lập tức gật đầu nói:
“Thời gian ở Bắc Kinh của em rất tự do, chỉ cần có thời gian rảnh anh cứ gọi
điện cho em, em mang anh đi ăn mấy món ngon.” Nói xong, lại bổ sung thêm một
câu, “Có nhiều món lạ lắm.”
“Ừ.” Anh đơn giản đồng ý.
Giai Hòa muốn nói hẹn gặp lại, vẫn cảm thấy hẳn là nên
nói gì đó tạm biệt.
Yên lặng đột ngột như vậy, khiến bầu không khí trở nên
kỳ lạ.
Cô hắng hắng cổ họng, lúc không tự giác ngẩng đầu lên
nhìn, anh đã mỉm cười cúi xuống, rất nhanh chạm vào môi cô: “Chú ý an toàn.”
Nụ hôn rất nhẹ, vừa chạm vào liền rời ra, thật ấm áp,
cũng thật lịch sự.
Giai Hòa kinh ngạc nhìn anh ba giây, thì thào câu hẹn
gặp lại, xuống xe như trốn.
Cầm lấy hành lý, nhỏ giọng tạm biệt, sau đó rời đi,
tất cả đều thuận lợi mà tiến hành. Nhưng mãi cho đến lúc Giai Hòa check in,
trong lòng vẫn ‘phiên giang đảo hải’(sông cuộn biển gầm, ý chỉ sự bồn chồn lo
lắng) như trước, cầm chứng minh thư ngẩn người. “Cô ơi, cô có muốn ký gửi
hành lý không ạ?” Nhân viên công tác sân bay mở miệng hỏi, cô mới cầm hành lý
đặt lên đường băng vận chuyển.
Bởi vì không phải cuối tuần, trên máy bay có khá nhiều
vị trí trống, cả khoang chỉ có khoảng bốn năm người, đều im lặng chờ cất cánh.
Phía sau có khoảng hai cậu trai đang cười nói chuyện, hơi ầm ĩ một chút.
Giai Hoa nhìn thời gian, cũng sắp cất cánh nên rút di
động định tắt máy. Đúng lúc đó có thông báo của tiếp viên hàng không
thông qua radio, nói máy bay đang xếp hàng chờ cất cánh, ý ngầm là lại delay,
không biết đến khi nào mới có thể bay được. Hai cậu trai ngồi phía sau lại oán
hận vài câu rồi lại nói đến mấy chương trình tuyển chọn tìm kiếm tài năng của
Đài truyền hình Hồ Nam. [2] Giai
Hòa nghe câu được câu mất một lúc lâu, rốt cuộc vẫn gọi điện thoại cho Dịch Văn
Trạch.
“Vẫn còn chưa bay sao?” Dịch Văn Trạch bắt máy rất
nhanh, bên cạnh khá ồn ào, phỏng chừng anh đã về lại nhà hàng kia.
“Em muốn giải thích cho anh một chuyện.” Giai Hòa nhỏ
giọng nói.
“Ừ được.” Giọng nói của anh vẫn ấm áp như trước.
Giai Hòa rất sợ sau khi mình nói ra những lời này, khi
hai người gặp lại hẳn sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng nếu không nói ra…trong lòng như
bị nghẹn lại.
“Em cảm thấy, dường như anh hiểu lầm một số chuyện,”
Rốt cuộc Giai Hòa cũng lấy đủ dũng khí, “Chuyện ở nhà anh hai ngày trước thực
sự là ngoài ý muốn, em không có mục đích riêng gì khác. Có thể Kiều Kiều hay
nói đùa nên mới biến thành quan hệ như thế này,” Đầu dây bên kia vẫn chưa lên
tiếng, giống như đang nghe, nhưng cũng giống như không tập trung lắm. Giai Hòa
chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng chậm, cô dừng một lúc lâu sau mới nói
tiếp: “Chuyện tối hôm qua, thật ra không nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà nếu cứ
tiếp tục như thế, em sợ…thật sợ sợ sẽ thích anh mất.”
Một hơi nói xong, Giai Hòa lập tức thở nhẹ nhõm, căng
thẳng áp di động sát ngay tai, lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị tinh thần để nghe
suy nghĩ của anh. Đó chỉ là nụ hôn bạn bè tạm biệt chứ là cái gì đâu.
Lúc mở lời, anh chỉ ôn hòa hỏi tiếp: “Còn nữa sao?”
“Đã hết rồi.”
Anh nói chờ, rồi im lặng. Ở đầu dây bên kia, âm thanh
ồn ào chợt xa dần, phía sau cô là cuộc thảo luận lựa chọn tìm kiếm tài năng gì
đó. Giai Hòa nhìn ánh đèn sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, im lặng chờ anh.
Thật ra chính bản thân cô thực sự không thông minh,
xung quanh đầy những mối quan hệ như vậy. Giữa nam nữ với nhau, chỉ cần biết
cách xử lý thích đáng thì sẽ trở thành bạn bè. Nhưng Giai Hòa rất hiểu bản thân
mình. Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, nhất định sẽ hoàn toàn chìm đắm. Sau
đó, chắc chắn sẽ là bị thương.
Qua một lát, bên kia mới đáp lại: “Giai Hòa, em ở bên
cạnh anh không có cảm giác an toàn hay sao?”
“Cũng không phải…” Trong nhất thời, Giai Hòa bị nghẹn lại.
“Bởi vì chúng vừa mới bắt đầu, anh không muốn khiến em
chịu áp lực quá lớn,” Giọng nói của anh cũng nhỏ hơn, nhưng rất rõ ràng, “Anh
biết, đối với những đôi tình nhân khác, công khai tình cảm mới là bình thường.
Nhưng nếu gây chú ý quá lớn, có khả năng sẽ khiến em chịu tổn thương.”
Giọng nói của anh, từng chữ từng chữ phả vào tai cô.
Giai Hòa giống như đang nằm mơ, đầu tựa vào hàng ghế trước, mặt nóng như bị
thiêu cháy.
“Giai Hòa.” Dường như anh phát hiện cô có chút gì đó
không ổn, vì thế lên tiếng gọi.
“Thật ra…” Giọng nói Giai Hòa hơi khàn, căn bản cũng
không biết bản thân mình đang định ‘thật ra’ gì…
Máy bay bỗng nhiên bắt đầu chuyển động. Một tiếp bip
nhỏ vang lên, giọng nói lễ phép của tiếp viên hàng không thông báo rằng máy bay
sắp cất cánh, mời hành khách thắt dây an toàn và tắt mọi thiết bị điển tử mang
theo. Tựa hồ Dịch Văn Trạch cũng nghe được, anh hỏi: “Sắp bay rồi?”
Giai Hòa khẽ ừ một tiếng.
“Tắt máy trước, đến Bắc Kinh nói cho anh biết.”
Cô lại vâng, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, chờ anh
ngắt điện thoại trước.
Thời gian như thể yên tịnh lại. Không có người ngắt
điện thoại trước, cũng không có người lên tiếng.
Qua một lát, Dịch Văn Trạch mới cười hỏi: “Sao em lại
không cúp máy đi?”
Giai Hòa buồn nửa ngày, cũng ngượng ngùng nói mình
đang chờ anh cúp máy trước, rốt cuộc đành phải ấn nút tắt.
Mãi đến lúc tiếp viên hàng không đưa thức uống, cô vẫn
ngây ngây như cũ. Gọi một ly nước chanh, vừa đưa tới lập tức uống hơn nửa ly,
lành lạnh chua ngọt, rất ngon. Bên tai là tiếp viên hàng không đang cực kỳ nhẫn
nại đáp ứng từng tiếng gọi yêu cầu truyền tới, phía sau là ba người trẻ tuổi
vui vẻ trò chuyện, nhưng cô không phiền hà gì hết, dù sao cũng đâu có nghe được
cái gì đâu…
Lúc đến Bắc Kinh, là Tiêu Dư đón.
Trong đám bạn thời Đại học, chỉ có cô là Tiêu Dư là
người Bắc Kinh, thế nên tình cảm cũng tự nhiên mà gắn bó, bằng không cũng chẳng
có cuộc gọi kia, cưỡng bức uy hiếp cô tìm diễn viên ngôi sao làm người đại
diện. Tiêu Dư đỗ xe ở cửa ra sân bay, váy áo tông màu tím, lại dựa vào xe SUV,
rất dễ nhìn thấy. Đến lúc Giai Hòa đi ra, cô nàng xán tới cầm hành lý, cười
hỏi: “Sao mặt mi lại đỏ dữ dội vậy, xem ra khí hậu Thượng Hải thực sự rất tốt.”
Mặt Giai Hòa lại đỏ hơn một chút, trong lòng lại đầy
ắp những điều khó nói. Giai Hòa thường chia sẻ cùng với người khác, nhưng là
chuyện này phát sinh ra, chính cô cũng không thể thừa nhận, chỉ có thể nhìn cô
bạn, rút di động im lặng gửi tin nhắn:Em tới Bắc Kinh rồi.
Rất nhanh anh đã gọi điện lại.
Giai Hòa quẫn không thôi, nhìn điện thoại chăm chăm
không dám tiếp. Tiêu Dư vừa cất hành lý vào cốp sau, vừa nhìn cô quái dị: “Sao
lại không tiếp điện thoại thế?”
Nghe xong Giai Hòa mới bắt điện thoại, cúi đầu nhỏ
giọng alo.
“Khoảng mấy giờ em về nhà?”
“Hôm nay em ở nhà bạn,” Nói xong lại bổ sung thêm một
câu, “Là bạn gái.” Vừa nói xong lại cảm thấy mình ngốc chết đi. Đầu dây bên kia
hình như đang cười, Giai Hòa càng ngượng hơn, chỉ nói qua loa vài câu rồi chúc
ngủ ngon.
Lúc cúp điện thoại rồi mới bắt đầu thấy hối hận. Rõ
ràng là chờ đợi lâu vậy, muốn cùng anh nói nhiều hơn…
Lúc vào đến nội thành đã gần mười hai giờ.
Hai người chỉ có thể tìm đỡ một quán ăn khuya trên
đường Đông Nhị Hoàn. Lúc ngồi xuống, Giai Hòa mới phát hiện trên đời này quả
thực có nhiều sự trùng hợp lắm. Ngay bàn bên cạnh chính là hai cậu trai ngồi
trên máy bay cùng cô. Thật ra Giai Hòa chưa nhìn kỹ mặt họ, nhưng giọng nói của
một cậu chàng trong đó rất đặc biệt, lúc này lại nhìn tới hai cô nữ sinh cũng
khá được, hình như học trong trường nghệ thuật.
Tiêu Dư quét mắt qua kính râm trên khuôn mặt cậu chàng
kia, nói khẽ với Giai Hòa: “Sao mới nổi?”
Giai Hòa nhún vai: “Không biết nữa, chắc cũng đã diễn
hai bộ phim,” Bởi vì cậu chàng kia quá ổn ào, Giai Hòa lại không hiền lành gì,
đế thêm một câu, “Nói không chừng chỉ diễn vai thái giám tổng quản gì đó, có
hơn mười câu thoại.”
Hai người hiểu lòng nhau không nói, nhìn rồi cười.
“Lần trước tao gặp qua Ngô Chí Luân,” Giọng nói của
cậu chàng kia vẫn lớn như trước, “Thật ra mấy ngôi sao lớn như bọn họ cũng
không khác gì người thường, tao còn cùng anh ta hút thuốc với nhau. Mà bọn mày
có biết sự kiện Weibo gần đây nhất không? Kỳ thật bên trong có sự.”
Giai Hòa đang uống một ngụm nước, suýt chút nữa là
phụt ra.
[1]: 哪狐不开提哪狐 – na hồ
bất khai đề na hồ.
Nghĩa đen là không mở bình thì ai mà biết trong bình
có gì.
Nghĩa bóng: nếu mấy cái bình đậy nắp cả thì nếu không
mở nắp ra sẽ chẳng ai biết trong bình có gì, nên chẳng ai phân biệt được bình
nào tốt, bình nào xấu. Nghĩa tương đương với câu “vạch áo cho người xem lưng” của
Việt Nam.
[2]: 芒果台, đây là một tên gọi khác
của Đài Truyền hình Hồ Nam, Trung Quốc [Hunan TV station]. Cái từ này tra ra
cực kỳ…=)