- Ha... Ha... Ha...! Rốt cuộc bản nhân cũng tìm được ngươi! Tiểu tử...
Cùng với tràng cười, lão Cốc chủ Hoàng Thạch cốc cũng xuất hiện! Và tiếng gầm đắc ý của lão không hiểu sao lại ngừng ngang!
Vút!
Toàn thân chấn động, Đường Thượng Thanh dù nghi ngờ rằng lão phải ngưng ngang câu nói vì lão đang phải đối mặt không chỉ có một mình chàng, nhưng do quá biết thân thủ cao minh của lão, đông nhân số không phải điều có lợi, chàng lập tức tranh tiên bằng cách lao thần tốc vào lão:
- Lão đến thật đúng lúc! Đỡ!
Vút!
Vù... Vù...
Sau một thoáng ngỡ ngàng và nguyên nhân chỉ có lão biết, lão để lộ tâm tính độc ác và hung hãn của lão.
- Đường Thượng Thanh! Lần này đố ngươi thoát chết! Đỡ!
Vù... Vù...
Ầm!
Thượng Thanh bị chấn động đến phải lảo đảo thân hình! Nhưng bóng nhân ảnh của chàng lập tức mở đi!
Vút!
Lão Cốc chủ cười sằng sặc:
- Lại là thân pháp Ngọc Điệp? Ngươi muốn chết! Xem đây!
Véo... Véo...
Lưỡng Nghi tuyệt kiếm của Võ Đang phái liền xuất hiện! Và lần này, nhờ đã đôi ba lần biết qua sự lợi hại của Ngọc Điệp thân pháp, kiếm chiêu của lão chợt biến ảo khác thường!
Vầng kiếm quang không còn mục đích tấn công chàng như trước kia nữa, vì có tấn công cũng vô ích khi lão không thể nhận định chuẩn xác mọi phương vị của chàng! Trái lại, dường như đây là kiếm chiêu chỉ nhằm mục đích duy nhất, là khắc chế Ngọc Điệp thân pháp!
Lão loang kiếm về tứ phía! Đông, Tây, Nam, Bắc chỗ nào cũng có bóng kiếm của lão hiện hữu!
Cảm nhận sự hung hiểm từ kiếm chiêu này chàng quát với sự thán phục:
- Ái chà! Trong kiếm pháp có cả đao pháp! Quả nhiên không hổ danh là Môn chủ Võ Lâm môn!
Vút!
Chàng lùi ra vì không dám áp sát lão một khi lão đã nghĩ được chiêu nửa đao nửa kiếm, kết quả giữa đao pháp Không Động và kiếm pháp Võ Đang.
Lão càng thêm đắc ý:
- Đến bây giờ ngươi mới biết thì đã muộn rồi! Mau nạp mạng!
Véo... Véo...
Vù...
Một lần nữa lão chứng tỏ sự thông tuệ khác người của lão! Hữu kiếm là kiếm pháp Võ Đang, tả chưởng Phục Ma của Thiếu Lâm phái, là hai loại công phu hữu biệt nhưng lại được lão vận dụng vừa nhuần nhuyễn vừa hỗ trợ cho nhau cách diệu kỳ!
Thượng Thanh lách người tránh kiếm, cùng một lúc với song chưởng quật ra:
- Lão cũng nếm thử song tuyệt hợp bích của ta xem! Liệu có đủ đương đầu với lão không! Đỡ! Đỡ!
Vù...
Vù... Vù...
Chàng không hề khoa trương khi nói đó là song tuyệt hợp bích! Bởi chiêu thức chàng đang thi triển chính là sự kết hợp diệu kỳ giữa Kim Sa chưởng vàNgọc Điệp công phu!
Ầm! Ầm!
Lão bị khựng lại do tiếng chạm kình, tạo ra áp lực ngoài sức tưởng của lão! Và lão liền hiểu ra nguyên nhân:
- Ha... Ha... Ha...! Kể ra ngươi cũng đáng là đối thủ của bản thân nếu so về trí tuệ! Nhưng nếu nói về nội lực thì... Ha... Ha...! Đỡ!
Vù... Vù...
Lão lại xuất thủ và chỉ phát ra duy nhất một đơn chưởng mà thôi, không thi triển kiếm pháp nữa! Vì có như thế lão mới có thể dồn toàn bộ nội lực vào chiêu chưởng để dễ dàng đả bại Thượng Thanh nếu chàng chấp nhận chạm chưởng!
Thượng Thanh có thừa cơ trí để có một quyết định khác! Ở lần chạm chiêu vừa rồi do lão phải phân đôi nội lực vừa dành cho kiếm vừa dành cho chưởng Phục Ma, trong khi đó chàng lại tránh được nửa phần nội lực của lão ở chiêu kiếm nên mới đạt kết quả như vừa rồi!
Lần này, nếu chàng chấp nhận cùng lão chạm chưởng, kết quả chàng sẽ bại vì kém thua nội lực!
Chàng đành phải tránh né việc đó.
Vút!
Lão đã đoán được điều này! Vì thế, hữu kiếm liền được lão vũ lộng:
- Hừ! Rồi bản thân cũng có cách buộc ngươi chạm chiêu! Đỡ!
Véo... Véo...
Bất ngờ, Tuyết Ngân lao xen vào:
- Nếu không nhờ năm hoàn Hà Thủ Ô Linh Bảo, lão làm gì có nội lực mà cao ngạo? Tiếp chiêu!
Vù... Vù...
Một luồng lãnh khí liền xuất hiện khiến kiếm pháp của lão phải để lộ chỗ hở!
Không bỏ lỡ cơ hội, chàng quát:
- Mau lùi lại, Tuyết Ngân! Trúng!
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Tuyết Ngân chưa kịp lùi, lão Cốc chủ gầm lên hung hãn:
- Tiểu nha đầu đứng trách bản nhân! Trúng!
Véo... Véo...
Trước một biến chiêu cực kỳ lanh lẹ của lão, Tuyết Ngân buộc phải dịch người lẩn tránh!
Vút!
Đúng lúc đó, Thượng Thanh quát:
- Lão quả ác độc, dùng người khác đỡ chiêu cho lão! Ngọc Điệp Lãng Hồ! Đỡ!
Vù... Vù...
Vút!
Lão phải lùi lại vì nhận ra Thượng Thanh bây giờ đã khác xa ngày trước! Và chính Tuyết Ngân cũng phải thừa nhận điều này!
Chiêu vừa rồi, ngay khi Thượng Thanh gọi nàng lùi lại vì đã phát hiện chỗ sơ hở của đối phương, nàng bị lão du vào tình thế phải lẩn tránh và là lẩn tránh đúng vào vị thế phát chưởng của chàng!
Và thế là đúng như lời chàng hô hoán, lão đã dùng chính nàng làm vật thế thân cho lão!
Đến khi nàng nghĩ nàng chí ít phải bị chưởng thương do Thượng Thanh khó thể thu chiêu thì chính lúc đó Thượng Thanh lại bộc lộ thân thủ tăng tiến bất ngờ! Chàng không cần thu chiêu, ngược lại, chỉ cần uốn nhẹ cổ tay và biến đổi chiêu pháp, lập tức chàng tìm lại được cơ hội uy hiếp lão Cốc chủ!
Lão vừa lùi ra lại xông vào:
- Khá lắm tiểu tử! Càng lúc bản nhân càng nhận ra rằng có lưu người lại chỉ là chuốc lấy hậu họa! Xem chưởng!
Vù...
Vu Lang thảng thốt xông đến:
- Sao lão biết Song Long chưởng? Đỡ!
Vù... Vù...
Ngọc Tử Ngọc Vi hoảng hốt xông vào tiếp trợ:
- Vu huynh không phải là đối thủ, chớ mạo hiểm! Đỡ chưởng!
- Đỡ!
Vù...
Vù... Vù...
Bị một lúc những ba chưởng tập kích từ phía sau, lão động nộ quay phắt người lại:
- Ngươi muốn chết sao, Vu tiểu tử? Lùi lại nào!
Vù... Vù...
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng chạm kình giữa lão và ba nhân vật có bản lãnh non kém hơn, ngay lập tức tạo cơ hội cho Tuyết Ngân báo hận:
- Băng Ngọc Nhiếp Hồn! Đỡ!
Vù... Vù...
Sợ Tuyết Ngân thất thố như lần vừa rồi, Thượng Thanh lập tức liên thủ:
- Kim Sa Phù Mạc! Đỡ!
Vù... Vù...
Tâm cơ của lão không phải là không có, và thủ đoạn thì lão lại có thừa! Lão đâu dại gì quay lại để phải diện đối diện với hợp kình của Thượng Thanh và Tuyết Ngân?
Ngọc Tử và Ngọc Vi sau lần ứng cứu Vu Lang vừa rồi vẫn chưa định thần, cả hai phải kinh tam động phách khi phát hiện bóng chưởng to đùng của lão ác ma đang đổ ập đến họ.
- Hai người phải chết! Nằm xuống!
Vù... Vù...
Có tiếng rít lanh lảnh của Thu Nương vang lên:
- Muốn họ nằm xuống nào phải dễ! Hãy xem một chưởng Băng Ngọc nào!
Vù... Vù...
Chưởng kình Băng Ngọc của Đoàn Thu Nương nếu đối với lão chưa phải là xuất kỳ bất ý thì một chưởng tiếp lực của Vu Lang trong lúc khẩn trưởng mới thật sự làm lão bất ngờ:
- Song Long Đoạt Châu! Trúng!
Ầm!
Bung!
Trong khi Đoàn Thu Nương và Ngọc Tử, Ngọc Vi lùi lại vì bị dư kình chấn bức, Đường Thượng Thanh phải lao đến vì lo sợ cho sinh mạng của Vu Lang!
Vút!
Không như chàng nghĩ, lão Cốc chủ sau khi bị Vu Lang bất ngờ quật cho một kình, đáng lẽ lão phải trút hận vào Vu Lang thì lão lại có một hành vi phải nói là phản thường!
Lão vừa lao về phía Đoàn Thu Nương và gầm lên phẫn nộ:
- Ta đã vì sư phụ ngươi mà tha thứ cho ngươi đôi ba lượt! Nhưng ngươi lại buộc ta phải giết người! C... h... hế... t...!
Vù... Vù...
Quả là phản thường, Vu Lang ngỡ chết lại không chết, trái lại, lão bỏ gần đánh xa, đưa Đoàn Thư Nương vào cảnh ngộ chắn chắn phải chết!
Hoàn toàn ngoài dự liệu của Thượng Thanh khiến chàng tiếp ứng thật muộn màng:
- Chớ hại người! Đỡ!
Vù... Vù...
Do tiếp ứng muộn, Đường Thượng Thanh tuy vẫn giữ nguyên chiêu thế hoàn toàn vô dụng nhưng trong lòng lại lầm thầm khấn vái, sao cho có kỳ tích xuất hiện, giúp Thu Nương được một phen thoát chết!
Kỳ tích liền xuất hiện.
- Lão quả độc áo vô nhân! Xem này!
- Hạng người như lão lưới trời khó tha! Đỡ!
Ngọc Tử và Ngọc Vi vừa gầm thét vừa tận lực bình sinh lao thẳng vào ngọn chưởng kình của lão Cốc chủ!
Vút! Vút!
Thượng Thanh bàng hoàng khắp người đến phải kêu lên:
- Sao nhị vị lão đệ phải liều mạng? Trời...
Đang quật một kình tối hậu vào Đoàn Thu Nương, phát hiện có hai bóng nhân ảnh lao vào đón đầu, lão Cốc chủ càng lạnh lùng rít lên:
- Là hai ngươi tự nạp mạng! Đi nào!
Lão nhấn thêm chân lực và thu hẹp phạm vi chưởng kình!
Vù... Vù...
Ác ý của lão đã rõ, lão muốn chỉ một chưởng này thôi ngay lập tức sẽ loại bỏ vĩnh viễn hai trong số những kẻ tình cờ là viện thủ cho Thượng Thanh!
Sau cơn bàng hoàng thoáng qua, mọi nỗ lực liền được Thượng Thanh tận dụng! Chàng cố lao nhanh nhiều hơn nữa với toàn bộ căm phẫn dồn vào chiêu chưởng đang phát ra!
Vút!
Vù... Vù...
Một lần nữa mọi diễn biến xảy ra đều vượt qua sự suy đoán của chàng!
Ngọc Tử và Ngọc Vi đang lâm vào cảnh chỉ mành treo chuông như vậy, thế mà họ vẫn còn đủ đảm lược để dùng quát lên:
- Ngọc Điệp thân pháp! Thoát!
Vút! Vút!
Ầm!
Hai bóng nhân ảnh của Ngọc Tử và Ngọc Vi cùng bay bắn về hai phía đúng vào lúc tiếng chấn kình vang lên!
Không cần biết hai vị lão đệ đã nhờ Ngọc Điệp thân pháp mà lao ra kịp lúc hay vì bị chưởng kình thập phần hiểm ác của lão Cốc chủ ác ma chấn bay, Đường Thượng Thanh vẫn lao đến với toàn bộ hung quang bật lóe từ đôi mắt đỏ sẫm!
Ầm!
Chàng nào buông tha cho lão, nhất là khi một kình vừa rồi của chàng đã làm cho lão phải loạng choạng chúi người về phía trước!
Chàng quát với tất cả sát khí:
- Nạp mạng!
Vù... Vù...
Không như chàng đoán, lão bất ngờ quay lại với hai ánh mắt như mắt của dã thú đang thèm khát con mồi.
- Muốn bản nhân nạp mạng ư? Ngươi lầm!
Cùng với chữ “lầm” lão tận lực xô bật hai kình liên hoàn.
Vù...
Vù... Vù...
Chàng bật kêu:
- Phi Ma Vô Hình...
Ầm!
Ầm!
Chàng đang đà lao đến lập tức bị chấn kình chận đứng lại.
Lão bằng bặng lướt đến như một quả núi lừng lững.
- Đỡ!
Vù... Vù...
Trước khí thế của lão, toàn thân chàng chợt lạnh toát như người vừa rơi vào một vùng băng! Lão đang tính nước liều, và lúc này là lúc lão sẽ hủy diệt tất cả bất kỳ một trở lực nào dám chận bước tiến của lão!
Từ phía sau lão, từ phía sau chàng hai giọng nữ nhân thét lên:
- Băng Long Mãn Địa! Đỡ!
- Ngọc Vỡ Băng Tan! Đỡ!
Vù... Vù...
Vù... Vù...
Chẳng biết cảm giác của lão là thế nào khi có chưởng Băng Ngọc ập đến từ phía sau? Phần chàng, ngọn kình mang theo lãnh khí của Tuyết Ngân tuy chỉ lao sượt qua chàng để lao vào lão nhưng cái lãnh khí đó làm chàng phải rùng mình sực tỉnh!
Chàng lập tức di hình hoán vị theo thân pháp Ngọc Điệp!
Vút!
Ầm! Ầm!
Đây là hai tiếng chạm kình do một mình lão phải đương đầu với hai chiêu chưởng Băng Ngọc được Tuyết Ngân và Thu Nương từ hai phía quật vào!
Tuyết Ngân bị bức lui.
Lão lừng lững tiến đến với hữu kiếm lấp loáng khai triển.
- Xem kiếm!
Véo... Véo...
Thượng Thanh cả kinh, tung người lên cao và từ trên cao quật bổ xuống.
- Ngọc Điệp Hấp Hương! Đỡ!
Vút!
Vù... Vù...
Tưởng lão đang liều lĩnh sẽ không kịp có phản ứng trước tư thế Thái Sơn Áp Đỉnh này, Thượng Thanh hoàn toàn bất ngờ khi nghe lão quát:
- Thật đúng ý bản nhân! Chết này!
Tả chưởng được lão hất mạnh lên.
Vù...
Ầm!
Vút!
Chàng bị đẩy bay như chiếc lá giữa phong ba bão táp!
Lão cười hăng hắc khi động thân lao theo truy sát chàng:
- Ha... Ha... Ha...
Vút!
Véo... Véo...
Cócảm nhận bị bủa vây tứ phía bằng kiếm quang mịt mờ, Thượng Thanh không thể không nghĩ đến cảnh tượng chàng bị loạn kiếm phân thây.
Chàng vùng vẫy, mong thoát được loạn kiếm!
Vút!
Vù... Vù...
Vừa cố lăng không uốn người chàng vừa vận tàn lực vẫy kình loạn xạ!
Cố nhiên những cử động của chàng chỉ là những cử động cuối cùng của kẻ giãy chết!
Một việc ngoài sức tưởng tượng lại xảy ra.
Vút!
Vu Lang từ phía dưới lao chếch lên, mạo hiểm ôm lấy hai chân lão và cố lôi lão xuống.
Kiếm chiêu của lão ngay lập tức khựng lại do mất đi sự linh hoạt cần thiết của bản thân!
Không dám chậm trễ, chàng lẳng người ra xa và vội vàng dùng Thiên Cân Trụy để trầm người hạ xuống!
Và Thượng Thanh phải bật thét lên khi nhìn thấy mũi kiếm oan nghiệt của lão ác ma đang thích ngay vào Bách Hội huyệt của Vu Lang vẫn cố ôm chặt hai chân lão!
- Vu nhị ca! Chao ôi!
Nhận rõ tử cảnh đang ập đến, Vu Lang vội buông tay và tự thân sang một bên!
Vút!
Kiếm của lão như mất đối tượng bèn được lão thu về! Cùng lúc đó, một cước chân liền được lão tung ra với tiếng nạt giận dữ:
- Súc sinh! Cút!
Bùng!
Vút!
Nhìn theo thân hình bị bay bắn đi của Vu Lang, Thượng Thanh thở phào nhẹ nhõm vì xem ra Vu Lang vẫn toàn mạng!
Tuyết Ngân chợt hô hoán:
- Đường huynh!
Chàng giật mình và không kịp quay lại! Chàng chỉ biết là phải lao đi thật nhanh, càng nhanh càng tốt! Bởi không phải vô cớ mà Tuyết Ngân lại hô hoán khẩn thiết!
Vút!
Ầm!
May cho chàng kịp lao đi! Nơi chàng vừa đứng đã biến thành một hố sâu kinh hoàng!
Chàng nghe có tiếng gầm của lão đuổi theo từ phía sau:
- Ngươi chạy đâu cho thoát! Đỡ!
Vù...
Chàng động nộ quay lại:
- Ai bảo ta chạy! Đỡ!
Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Chàng chợt mỉm cười khi nhận ra nội lực của lão không còn thâm hậu như lúc đầu!
Chàng tận lực xuất chiêu khi nghe lão quát tiếp:
- Phục Ma tam thức! Đỡ!
Vù... Vù...
Nhu nhìn thấy và hiểu cái cười của chàng có ý nghĩa gì, Tuyết Ngân và Thu Nương từ hai phía xông vào:
- Băng Ngọc chưởng! Đỡ!
Vù...
- Băng Ngọc Nhiếp Hồn! Đỡ!
Vù... Vù...
Ba kình hợp lực cùng đổ dồn vào một mình lão.
Ào... Ào...
Ầm! Ầm! Ầm!
Lão đứng im như trời trồng, không hiểu là do lão vừa bị hợp kình đả thương hay do ba kình từ ba phía quật vào khiến lão dù có bị chấn kình xô ngã cũng không thể ngã về phía nào được.
Sự thể thế nào ngay lập tức được sáng tỏ khi Thượng Thanh nhanh tay quật vào lão một kình nữa:
- Nạp mạng!
Vù... Vù...
Lão ung dung lùi lại trước ánh mắt sững sờ của Tuyết Ngân và Thu Nương!
Vút!
Hành vi của lão chứng tỏ lão tuy bị núng thế nhưng chưa đến nỗi phải bị chấn kình đả thương.
Tuy nhiên, đâu dễ gì có dịp chạm chiêu đúng vào lúc lão núng thế vì xuống sức! Thượng Thanh thần tốc bám theo lão.
- Đỡ!
Lão khoa hữu kiếm.
Véo... Véo...
Ầm! Choang!
Lão rơi kiếm, Thượng Thanh càng tin chắc vào nhận định của chàng nên vẫn xông đến như thác lũ.
- Đỡ!
Vù... Vù...
Đúng như dự đoán của chàng, lão lập tức tránh chiêu.
Vút!
Chàng rú lên thịnh nộ:
- Hạng như lão cũng phải bỏ chạy à? Đỡ!
Vù... Vù...
Lão không một lời đáp lại kể từ sau ba kình hợp lực đầy uy mãnh của Thượng Thanh, của Tuyết Ngân và Thu Nương!
Lão vẫn tìm cách tránh chiêu.
Vút!
Đang động sát cơ, Thượng Thanh vụt tỉnh ngộ vì vừa hiểu ra ý đồ của lão!
Lão tuy có lùi, có tránh chiêu nhưng không phải lão không cố ý khi lão dần dần dịch chuyển về phía Ngọc Tử và Ngọc Vi!
Nếu chàng quật kình về phía này, là phía có Ngọc Vi đang nằm bất động, chưa biết là còn sống hay đã chết, lão bèn tìm cách dịch người về phía Ngọc Tử! Và khi chàng chuyển đổi hướng tấn công thì rõ ràng lão phải có gian ý khi cố tình đi về phía có Ngọc Vi!
“Lão muốn qua một trong hai vị lão đệ của ta để thu thập thêm kiến thức về Ngọc Điệp công phu? Hừ! Ta sẽ không để lão toại nguyện!”.
Vừa nghĩ chàng vừa thi triển Ngọc Điệp thân pháp để uy bức lão!
Vút!
- Xem chưởng Ngọc Điệp của ta!
Vù... Vù...
Cùng một lúc với ý tưởng và hành động của chàng, lão cũng chớp động thân hình lao đi thật nhanh.
Vút!
Lão lao về phía Ngọc Vi và hoàn toàn để lộ ý đồ khi khom người chỉ để bắt giữ chứ không phải hạ sát Ngọc Vi!
Chàng kinh tâm lao đuổi:
- Lão chớ...
Tiếng quát của chàng phải khựng lại khi phát hiện ra Vu Lang ở gần đó bất ngờ xông vào lão với tiếng gầm thịnh nộ:
- Xem Song Long chưởng của ta! Đỡ!
Vù... Vù...
Có vẻ lão không lường được tình huống này, nên lão phải thu tay về, chưa kịp chạm vào người Ngọc Vi! Cùng một lúc, lão quét nhẹ tả chưởng vào Vu Lang và nạt nộ:
- Ngươi muốn chết sao, tiểu tử?
Vù... Vù...
Dù không muốn nghi ngờ, Đường Thượng Thanh cũng phải lưu tâm! Ngọn tả chưởng của lão khá nhẹ như lão có phần nương tay với Vu Lang!
Kinh nghi khôn xiết, chàng âm thầm lao vào lão với Ngọc Điệp thân pháp biến ảo!
Vút!
Đúng lúc tiếng chạm kình do lão quật vào Vu Lang vang lên:
- Ầm!
Thượng Thanh cũng đã áp sát lão từ phía sau!
Và thật nhanh, chàng chộp một trảo vào hậu tâm lão.
Vụt!
Lão kinh hãi quay phắt lại.
Vút!
Chàng bật cười và lùi ra thật nhanh khi tả thủ của chàng cuối cùng cũng chộp được vào túi vải che kín chân diện của lão.
- Ha... Ha... Ha...! Lão lầm kế ta...
Chàng bỏ lửng câu nói đắc ý ngay khi nhìn rõ lư sơn chân diện mục của lão!
Lão cũng kinh hoảng vì sự kiện đầy bất ngờ này! Vì thế, lão cứ đứng ngơ đứng ngẩn, nhìn mãi vào túi lụa đen đang được Thượng Thanh giữ trên tay!
Tuyết Ngân và Thu Nương cũng nhìn sững vào lão Cốc chủ! Và càng nhìn cả hai càng động nộ!
Và hai nàng đều phải hé miệng gào lên:
- Không ngờ lại là...
- A...! Hóa ra là lão!
Nhưng một tiếng gào khác thảm thiết hơn đã vang lên, che mất đi tiếng gào của hai nàng:
- Ta không ngờ! Ta thật sự không ngờ!
Vút!
Vu Lang bỏ chạy trong tiếng gào bi thảm. Và lão Cốc chủ Hoàng Thạch cốc vừa bị phơi bày chân diện cũng hốt hoảng lao đi, theo một hướng khác.