Bởi vì từ nhỏ sinh ra bần hàn, Bùi Đông Lai từ nhỏ chịu đủ sự lạnh nhạt.
Bởi vì không muốn để cho người khác nhìn Bùi Vũ Phu bằng ánh mắt xem thường nên Bùi Đông Lai đã cố gắng.
Cố gắng, cố gắng, tiếp tục cố gắng.
Bởi vậy mà thành tích học tập của hắn luôn đứng ở vị trí thứ nhất.
Thẳng cho đến khi bởi vì sự xuất hiện của Tiêu Phi trong cơ thể hắn, khiến cho tâm lý của hắn bị quấy nhiễu, thành tích học tập bị xuống dốc, trở thành trò cười trong Trầm Thành Nhất Trung.
Một năm đó càng khiến cho hắn cảm nhận được sự thật của cuộc đời.
Sau đó.
Khi hắn dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi xong thì bản thân hắn cũng bị ảnh hưởng tính cách của Tiêu phi cho nên hắn đã hiểu được ý nghĩa của từ: Bảo vệ quốc gia.
Nhưng mà.
Hiện tại, sau khi Bùi Vũ Phu mất đi thì một ít thứ trong linh hồn của Tiêu Phi đối với Bùi Đông Lai đã biến thành mơ hồ, thế cho nên trong hơn 10 ngày qua thì hắn vẫn tự nhốt mình ở trong phòng.
10 ngày qua, hắn vẫn không nghĩ được.
- Các chú nói cho ka biết, CÓ ĐÁNG GIÁ KHÔNG?
Tiếng gào thét của Bùi Đông Lai giống như là tiếng sấm, nổ vang khắp cả thư phòng. Ngoài cửa thư phòng, Tần Đông Tuyết đang bưng trà vào nghe vậy thì liền chau mày, sau đó nhìn sang Hạ Y Na rồi lắc đầu.
Thấy Tần Đông Tuyết lắc đầu thì Hạ Y Na cũng không hỏi nhiều mà cùng Tần Đông Tuyết rời đi.
Trong thư phòng, đối mặt với câu hỏi của Bùi Đông Lai thì Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh, Trang Bích Phàm cũng không biết trả lời như thế nào.
Trước đây, nếu dựa vào sách giáo khoa, dựa vào những gì bọn hắn học được từ miệng của những thầy, cô giáo thì bọn hắn cho rằng Bùi Vũ Phu làm như vậy là đáng giá. Nhưng mà thời đại bây giờ đã khác, người có tiền, có quyền lực là người được lên tiếng cho nên bọn hắn cảm thấy được Bùi Vũ Phu làm như vậy là không đáng.
…
Cùng lúc nay, trong thư phòng của Tần gia, Tần Hồng Sơn, Tần Tranh cùng Tần Phong đang ngồi lại với nhau.
- Cha, tối hôm qua đã triển khai hội nghị. Trải qua một thời gian thì hội nghị đã quyết định bắt đầu tiến hành hành động “ Quét Đen Đánh Ác ( Tảo Hắc Đả Ác) ” trong phạm vi cả nước.
Tần Phong hướng Tần Hồng Sơn hỏi:
- Đây chính là màn khởi đầu của Diệp gia sao?
- Ừh.
Tần Hồng Sơn gật gật đầu:
- Bùi Đông Lai ở trên lôi đài đã đánh khiến cho Diệp Thiên trở nên tàn phế, khiến cho người ở Diệp gia không có cơ hội chen chân vào Long Nha. Điều này đã vượt qua giới hạn của Diệp gia, trong khách sạn Yên Kinh, Bùi Vũ Phu hiện thân rồi lại hạ nhục Diệp gia, lúc ấy Diệp gia giận mà không dám nói gì. Hiện giờ, tin Bùi Vũ Phu đã chết truyền ra hơn 10 ngày, mà vẫn không thấy Bùi Vũ Phu hiện thân, nói vậy thì người của Diệp gia đã cho rằng Bùi Vũ Phu đã chết nên bắt đầu muốn lấy lại vốn.
- Cha, chúng ta nên làm sao bây giờ?
Tần Phong hỏi.
Tần Hồng Sơn không, mà là nhìn về phía Tần Tranh, hỏi:
- Tiểu Tranh, nói cách nghĩ của con đi.
- Cha, tuy rằng hiện tại Bùi Vũ Phu vẫn chưa hiện thân, cũng không có tin tức chứng minh hắn còn sống nhưng mà cá nhân con cho rằng chúng ta không nên nóng vội mà tiếp tục thờ ơ, lạnh nhạt.
Vẻ mặt Tần Tranh tỏ ra cơ trí, nói:
- Thế lực sau lưng Bùi Vũ Phu hoàn toàn chưa trồi lên mặt nước, điểm này chúng ta không thể đoán trước được. Nhưng mà đối với lửa giận bây giờ của Diệp gia sẽ khiến cho Bùi Đông Lai phải lâm vào tuyệt cảnh, tới khi đó nếu như Bùi Vũ Phu vẫn không có xuất hiện thì điều đó đã chứng minh rằng hắn đã chết. Sau đó chúng ta làm ra kế sách để ứng phó cũng không muộn.
- Như vậy có phải là quá cẩn thận hay không?
Tần Phong đưa ra nghi ngờ:
- Chúng ta có thể nghĩ đến, chắc Diệp gia cũng nghĩ được. Ta sợ đến lúc đó, cho dù chúng ta có muốn hòa hoãn với Diệp gia thì Diệp Thạch cũng sẽ không nguyện ý, trừ khi chúng ta trả một cái giá lớn.
- Diệp Thạch tuyệt sẽ không làm như vậy.
Tần Tranh khẳng định:
- Trừ mối thù của Diệp gia với Bùi gia thì vẫn còn đó Bạch gia. Diệp Bạch 2 nhà tranh đấu không phải là ngày một ngày hai, lần trước phong ba tại khách sạn Yên Kinh, hành động của Bạch gia đủ để mâu thuẫn giữa 2 bên càng trở nên căng thẳng hơn. Kể từ đó, Diệp gia lựa chọn chúng ta làm đồng minh hay địch nhân thì không cần nói cũng biết.
- Tiểu Tranh a, Tần gia có con tiếp nhận, ta cũng yên tâm rồi.
Tần Hồng Sơn nghe vậy thì không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.
Nghe Tần Hồng Sơn nói như thế thì trên mặt Tần Phong không có một chút điểm không cam lòng nào, nếu có thì chính là tự trách, tự trách vì bản thân đã không nhìn xa trông rộng như Tần Tranh.
Cùng lúc đó.
Nạp Lan trang viện, gia chủ của Nạp Lan gia là Nạp Lan Dịch Đức triệu tập Nạp Lan Trường Sinh, Nạp Lan Ngũ Khải cùng toàn bộ thành viên của Nạp Lan gia, dự hội nghị gia đình.
- Dựa vào tin tức ở Yên Kinh truyền đến thì mặt trên chuẩn bị hành động tảo hắc rồi.
Nạp Lan Dịch Đức ngồi ở ghế thái sư, trầm giọng nói:
- Tin tức Bùi Vũ Phu đã chết cũng đã hơn 10 ngày rồi mà đến bây giờ hắn vẫn còn chưa hiện thân, chắc là DIệp gia đã cho rằng Bùi Vũ Phu đã chết, do đó muốn thông qua con đường tảo hắc để thực hiện trả thù đối với con trai của Bùi Vũ Phu.
Từ sau khi quan hệ giữa Nạp Lan gia và Bùi gia tan vỡ thì Nạp Lan gia luôn lo lắng Bùi gia trả thù, mọi người trong Nạp Lan gia luôn cảm thấy bất an.
Hiện giờ, nghe Nạp Lan Dịch Đức nói như thế thì tất cả mọi người đều âm thầm thở phào, trên mặt còn lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa. Ngày hôm nay bọn hắn đã đợi rất lâu rồi.
- Tuy rằng hành động tảo hắc lần này hướng về phía Bùi Đông Lai nhưng mà để tránh cho phiền toái không cần thiết và để giảm bớt tổn thất nên vài ngày tới tạm dừng công việc làm ăn đi, đồng thởi để cho người ở phía dưới nên thành thật một chút.
Nạp Lan Dịch Đức làm ra chỉ thị:
- Trường Sinh, con nói cho người ở phía dưới biết nếu có người tranh thủ thời gian này mà gây ra phiền toái cho Nạp Lan gia chúng ta thì Nạp Lan gia chúng ta cũng không sợ phiền hà đầu.
- Vâng thưa cha.
Nạp Lan Trường Sinh vội vàng lên tiếng, theo sau lại hỏi:
- Cha, tiểu tử Bùi Đông Lai kia hiện đang nắm hắc đạo ở vùng tam giác Trường Gia và Nam Cảng, hiện giờ bên trên đã động thủ, hắn rớt đài là điều tất nhiên. Cha nói, chúng ta có nên lợi dụng cơ hội lần này để xuôi Nam không?
- Đây cũng chính là nguyên nhân của cuộc họp này.
Trong con ngươi Nạp Lan Dịch Đức lóe ra một tia tinh quang, Nạp Lan Dịch Đức muốn xuôi nam cũng không phải là ngày một ngày hai. Hiện giờ đây chính là một cơ hội trời cho, Nạp Lan Dịch Đức có thể buông tha sao?
Cùng lúc đó, Nạp Lan Minh Châu không tham dự hội nghị của Nạp Lan gia cũng không vì thế mà buồn lòng, ngược lại nàng giống như là ăn phải thuốc lag, nàng vô cùng hưng phấn.
- Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, ba mươi năm Hà Đông. Ba mươi năm Hà Tây, mày nằm mơ cũng thật không ngờ thằng cha què của mày lại đi nhanh như vậy?
Hưng phấn rất nhiều, Nạp Lan Minh Châu đang nhớ đến cảnh tượng Bùi Đông Lai hạ nhục nàng:
- Bên ngoài có Thần Võng, hội Tam Hợp, trong nước có Diệp gia… Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, không có Bùi Vũ Phu che chờ thì trên đời này còn chỗ nào để cho mày dung thân nữa đây?
“Ha…Ha….Ha”
Nói xong, Nạp Lan Minh Châu không nhịn được mà cười to lên, cười rất đắc ý.
Đột nhiên, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ân?!
Ngay sau đó.
Khi thấy được số gọi đến thì cả người Nạp Lan Minh Châu ngây ra, nàng trừng to 2 mắt, cả người giống như là một pho tượng nhìn vào màn hình điện thoại.
Bởi vì.
Chủ nhân có dãy số này chính là Diệp Tranh Vanh.
"Hô... Hô..."
Khiếp sợ qua đi, Nạp Lan Minh Châu liền cảm thấy vui mừng, nàng giống như là bị điện giật vậy, thân thể run lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
- Diệp..Diệp thiếu?
Kích động rất nhiều, tay của Nạp Lan Minh Châu run lên rồi bấm nút nghe máy.
- Nạp Lan Minh Châu, ta để cho Nạp Lan gia cô một cơ hội xuôi Nam.
Câu nói của Diệp Tranh Vanh giống như là một quả bom tấn.
"Ông... Ông..."
Nghe được Diệp Tranh Vanh nói như thế thì Nạp Lan Minh Châu lại sợ ngây người, quên cả trả lời.
"Đô... Đô..."
Không biết qua bao lâu, khi Nạp Lan Minh Châu còn chưa lấy lại tinh thần thì Diệp Tranh Vanh đã cúp điện thoại.
- Diệp…Diệp thiếu còn chưa quên ta.
Nghe trong điện thoại vang lên tiếng "Đô... Đô..." thì Nạp Lan Minh Châu giống như là kẻ điên, hưng phấn mà nhảy loạn lên.
Sau đó, nàng liền đi đến biệt thự số 1 của Nạp Lan sơn trang.
…
Đông Hải, khu biệt thự quận Golf.
3 người Ngô Vũ Trạch đã đi về, trong phòng chỉ còn lại Bùi Đông Lai và Quý Hồng.
- Bên Yên Kinh truyền đến tin tức, mặt trên đã bắt đầu tiến hành hành động tạo hắc, hẳn là do Diệp gia làm khó dễ, đặc biệt hướng về phía chúng ta.
Trong thư phòng, Quý Hồng nói lại tin tức vừa nhận được cho Bùi Đông Lai nghe, nàng tỏ ra vô cùng tức giận.
Tức giận vì hành vi tiểu nhân của Diệp gia.
Không trả lời, Bùi Đông Lai đứng dậy, từ từ đi đến cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Cả bầu trời mông mông bụi bụi, giống như biểu hiện cơn bão sắp đến.
- Qua tử, năm đó người vì chuyện của mẹ mà bị người của Diệp gia khai đao. Bởi vì người không thể bảo vệ được mẹ nên trong lòng tự trách, cuối cùng bởi vì câu nói của mẹ mà người buông tha hết thảy, mang ta về núi lớn, âm thầm thủ hộ quốc thổ 18 năm.
Đứng trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời kia giống như là nhìn thấy nụ cười ngây ngô của Bùi Vũ Phu, Bùi Đông Lai từ từ mở miệng:
- Hiện giờ, người vì muốn bảo vệ quốc thổ này mà đã táng thân ở nước ngoài. Diệp gia chẳng những không cảm ơn người mà ngược lại bọn hắn còn cho rằng người là người ngốc nhất trên thế gian này, hơn nữa bọn hắn lại bắt đầu khai đao, muốn diệt sạch Bùi gia chúng ta.
- Qua tử ngốc, làm như vậy không đáng, thật sự không đáng.
Nhìn vào, nhìn vào, Bùi Đông Lai cười mắng Bùi Vũ Phu giống như năm đó, sau đó hắn nheo mắt lại, sát ý ngập trời:
- Qua tử, con sẽ không trách người nhưng mà con cũng không vì cái gì gọi là bảo vệ quyết gia chó má kia cả, ai muốn làm thịt con thì con sẽ không từ thủ đoạn. Ngay cả chết con cũng muốn kéo bọn hắn chôn cùng.