Sau Ánh Bình Minh

Chương 44: 44 Sao Lại Chán Ngắt Đến Thế


Lúc sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp liền xuyên qua từng bóng cây mà nghiêng vào tấm thảm trong phòng, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng chim hót thanh thúy.

Cửa kính không hề kéo rèm, Lê Lạc nằm ngủ nghiêng người đối diện với cửa sổ, ánh sáng chói mắt trực tiếp chiếu thẳng lên mí mắt anh, giấc mơ có sâu đến đâu đi chăng nữa thì cũng bị đánh thức.

Anh khẽ chậc một tiếng, thân thể co rụt lại phía trước theo bản năng, nấp vào một bóng râm, che đi ánh mặt trời.

Đang muốn ngủ nướng thêm một chút thì đột nhiên anh chợt nhận ra có gì đó không đúng.

Chủ nhân của bóng râm này...!hình như là Đoạn Minh Dương.

Đoạn Minh Dương vậy mà vẫn còn ở đây.

Anh chợt mở mắt ra.

Hơi thở của người đàn ông trước mặt vừa thấp lại vừa nóng, cho dù là ngủ say, thần thái dường như cũng không hề buông lỏng mấy, hình như là bình thường đề phòng quen rồi, trong mơ cũng trở nên đề phòng vậy.

Mày kiếm cứng cáp khẽ cau lại, sự u uất sạch sẽ vờn quanh.

Hai cánh tay ôm chặt lấy người trong lòng, giống như là con rồng hung dữ đang cang giữ kho báu vậy.

Khá là mới mẻ đó...!Lần đầu tiên sau khi làm xong tỉnh dậy mà Đoạn Minh Dương vẫn nằm bên cạnh anh.

Buổi sáng đầu tiên sau khi hai người họ lên giường lần đầu tiên, Lê Lạc đến gần trưa mới tỉnh giấc, say rượu cũng buông thả bản thân trong tình d*c, khiến cho đầu anh đau muốn nứt ra, nhìn xung quanh một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Đoạn Minh Dương, không biết là đi đâu mất rồi, nửa bên giường đã không còn hơi ấm từ lâu.

Sau này nghĩ lại, lúc đó có lẽ là Đoạn Minh Dương vội vang đi đưa tin tức và clip cho nhà họ Đoạn rồi.

Lê Lạc lặng lẽ nhúc nhích người, người phía sau không có chút phản ứng nào, anh liền nhẹ tay nhẹ chân là lật người lại.

Lồ,ng ngực rắn chắc ấm áp của Đoạn Minh Dương dán sát lấy lưng anh, cánh tay ôm lấy anh của hắn nằm ngang trước mặt, trên tay trái vẫn còn đeo chiếc nhẫn bạch kim kia.

Ngẫm lại một lát, quả thực là không phải thiết kế của nhãn hiệu lớn nào, chỉ có thể nói là khá bình thường, chất liệu khá là tốt, có lẽ khoảng bảy tám chục ngàn tệ.


Trong mắt người bình thường cũng được coi như là chiếc nhẫn đính hôn không tầm thường rồi, nhưng trong mắt giới nhà giàu đỉnh cao như là nhà họ Đoạn này thì cho dù là một món đồ trang sức tầm thường dùng vào những khi tham dự yến tiệc cũng không đủ sức nữa.

Advertisement
Nhưng mà nói ra cũng rất lạ, sau khi Đoạn Minh Dương vào nhà họ Đoạn, vốn dĩ là chẳng thiếu tiền tiêu, nếu như đã yêu vị hôn thê đến mức đó, sao lại keo kiệt đến mức chỉ chi một ít tiền để mua nhẫn đính hôn như vậy chứ?
Lẽ nào chiếc nhẫn này có ý nghĩa đặc biệt gì với hai người họ sao?
Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu Lê Lạc, anh lắng nghư hơi thở của Đoạn Minh Dương ở phía sau, dường như là hắn chưa tỉnh lại, anh liền cẩn thận mà nâng ngón tay hắn lên, chầm chậm tháo chiếc nhẫn kia xuống, đưa đến trước mặt quan sát, anh muốn xem phía trong có khắc chữ hay là tên viết tắt hay không.

Đương nhiên là không có, mặt trong của chiếc nhẫn chỉ khắc tên nhãn hàng.

Dawning.

"Sao lại chán ngắt đến thế..."
Nhẫn mua hàng rẻ tiền có sẵn thì thôi đi, đến chút ý nghĩa đặc biệt cũng không có, chẳng trách mà hôn sự bị tan nát, ai mà chịu nổi người đàn ông không hiểu phong tình như vậy chứ.

Trong lòng Lê Lạc hùng hổ mà phỉ nhổ Đoạn Minh Dương vô số lần, sau đó anh lại nhẹ nhàng nâng ngón tay hắn lên, lặng lẽ đeo nhẫn lại cho hắn.

"Không ngờ là có thể thấy cảnh anh đeo nhẫn cho tôi."
Lê Lạc bị giọng nói bất thình lình này dọa cho hết hồn, anh lập tức quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen láy.

"Mẹ! Cậu tỉnh khi nào vậy?"
"Lúc anh trở mình." Giọng của Đoạn Minh Dương khàn hơi lười biếng, chút tình d*c vẫn chưa tan, nghe vào có chút gợi cảm.

"Tỉnh rồi mà còn nhìn lén..." Lê Lạc nhớ lại một số kí ức không mấy vui vẻ, "Con người cậu có sở thích nhìn lén à."
Đoạn Minh Dương không hề giận, cánh tay siết chặt, ôm chặt anh vào trong lòng, đầu chôn vào mái tóc dài của anh hôn hít, dọc theo đường thẳng của bờ vai hôn đến đầu vai tròn tròn.

"Dù sao trong mắt anh Lê, tôi làm gì cũng sai cả."
Câu này của hắn nghe có vẻ ấm ức đến lạ, có chút cảm giác nhỏ tuổi hơn mà ít khi thấy được, giống như là một chú sói con dính người, dán sát lên lưng anh không ngừng cọ cọ, muốn hôn chỗ này nắm chỗ kia.

"Giám đốc Đoạn lại vu oan tôi rồi." Lê Lạc xoay người lại, chọt chọt lồ ng ngực Đoạn Minh Dương, "Lương tâm của cậu không thấy đau sao? Ồ, tôi quên mất, cậu không có lương tâm."
Đoạn Minh Dương cũng chẳng giận, xoay người lại đè anh xuống, với tay lấy cái hộp nhỏ trên đầu giường.

Mộ hộp tám bao, giờ chỉ còn hai.


"Dùng hết đi, đừng lãng phí."
Lê Lạc trợn trắng mắt: "Không để đến lần sau rồi dùng sao?"
Cuối cùng là hai người họ vẫn xài hết hộp.

Cơn mệt mỏi tối qua vẫn chưa tan hết, sáng nay lại hao tổn thể lực quá mức, cho dù là Lê Lạc có khỏe mạnh đến đâu thì cũng chịu không nổi.

Cũng may là hai ngày nay không có hoạt động gì, cũng không tiện để ra ngoài, nên chiều này anh quyết định ở nhà lướt điện thoại, chơi trò chơi.

Nhưng mà khi anh vắt chân ngồi trên ghế sofa trong phòng chiến đấu hơn một tiếng đồng hồ, lại thua thảm đến mức không nỡ nhìn.

Lê Lạc giận quá, liền trừng mắt nhìn Đoạn Minh Dương đang yên lặng làm việc trên bàn máy tính: "Đoạn Tổng, tôi bị thương khi làm việc, cậu phải đền tiền cho tôi."
Đoạn Minh Dương chẳng thèm nhìn anh lấy một cái: "Lại sao nữa?"
"Cậu xem cậu nhốt tôi ở đây, còn không chịu nói chuyện với tôi, tôi chỉ có thể chơi game thôi, nhưng mà chơi thì chơi không lại, lòng tự tôn bị tổn thương, đây có tính là bị thương khi làm việc không? Có phải là cậu nên đền tiền cho tôi không?"
"Bao nhiêu?"
"Một triệu tệ."
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương cuối cùng cũng chuyển khỏi màn hình máy tính: "Cho anh hai triệu tệ, tắt tiếng đi."
"Không thành vấn đề!" Lê Lạc lừa lọc thành công, cười hi hi nhận tiền.

Đoạn Minh Dương không chuyển tiền bằng điện thoại hay máy tính, mà mở hộc bàn lấy một cái ví tiền ra, đưa cho anh tấm thẻ bạch kim, vẫn cũ rích như xưa.

Lê Lạc vui vẻ mà nhận thẻ, nhìn cái ví tiền đó thêm mấy cái, chỉ nhìn được bề ngoài, bất giác ngây ra: "Cái ví tiền này...!sao giống với cái tôi tặng cậu vậy?"
Bàn tay cất ví tiền của Đoạn Minh Dương hơi khựng lại: "Không ngờ là anh Lê vẫn còn nhớ."
"Đương nhiên rồi, trí nhớ của tôi xưa nay vẫn tốt lắm."
"Trí nhớ tốt? Vậy sao cứ quên hết những gì mình đã nói vậy?"
"Chọn quên đi mà thôi." Lê Lạc đứng dậy, chân trần bước trên thảm, "Những kí ức không tốt đẹp mấy thì cũng không thể nào nhớ mãi được, bực bội biết mấy."
Đoạn Minh Dương rũ mắt xuống, môi mỏng mím lại, đóng hộc bàn lai vang lên tiếng "cạch" thật nặng nề.
"Ế! Đừng đóng, để tôi xem xem có phải cùng một kiểu không."
Lê Lạc với tay kéo, nhưng lại bị Đoạn Minh Dương ngăn lại: "Không có gì để xem cả."
"Cậu càng không cho tôi xem nói rõ là trong lòng chột dạ." Lê Lạc ôm ngực, đắc ý mà nhìn hắn, giống như là bắt được thóp gì của hắn vậy, "Lẽ nào cùng một kiểu với ví tiền của tôi? Bên trong có cái gì? Lẽ nào là hình của tôi?"
Đoạn Minh Dương không trả lời, thậm chí còn khóa hộc bàn lại.


Lê lạc càng chắc chắn ví tiền đó hoặc là cùng kiểu, hoặc là bỏ thứ gì đó mà Đoạn Minh Dương không muốn anh biết.

Nhưng mà còn chưa kịp đợi anh làm loạn rồi giật lấy chìa khóa thì điện thoại của Đoạn Minh Dương liền reo lên.

Lê Lạc vô tình nhìn lấy người gọi đến, là Tô Chỉ.

Sau khi Đoạn Minh Dương nhận điện thoại, chỉ ừ vài tiếng rồi cúp mát, gấp máy tính lại, đứng dậy nói: "Mấy ngày tới tôi sẽ rất bận, không rảnh để bầu bạn với anh, anh về đi."
Lê Lạc ngây ra: "Tôi có thể về rồi?"
"Ừm." Đoạn Minh Dương trả lời rất ngắn gọn, nhanh chóng thu dọn đồ rồi ôm túi tài liệu đi ra ngoài thư phòng.

"Đợi chút!" Lê Lạc gọi hắn lại.

"Chuyện gì?"
"Cậu..."
Chiếc nhẫn mà cậu hứa mua cho tôi đâu? Là do tối qua tôi thể hiện không đủ tốt sao?
Hay là những lời mà cậu nói...!lại chỉ là đang lừa tôi mà thôi?
Nhưng Lê Lạc không thể hỏi thành tiếng được.

Anh vừa chọn tin tưởng là trong lòng Đoạn Minh Dương có anh, không muốn nhanh như vậy mình liền bị vả vào mặt.

"Cậu cẩn thận." Cuối cùng chỉ có thể nói như vậy.

Đoạn Minh Dương gật đầu: "Anh cũng vậy."
Lê Lạc nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên ở dưới lầu, anh liền nằm rạp lên sofa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, ngây người ra.

"Cái gì mà "Anh cũng vậy" chứ,...!Không phải nên nói là "Tôi sẽ bảo vệ anh" sao?"
Đoạn Minh Dương nói là rất bận, đúng là thật sự rất bận, mấy ngày liên tiếp chẳng thấy người đâu, sau khi Lê Lạc về đến chung cư của mình thì hắn cũng không thèm gọi lấy một cuộc, chỉ thỉnh thoảng có thể thấy hắn trong giấc mơ mà thôi.

Độ hot trên mạng dạo gần đây cũng đã giảm xuống, bất kể là chuyện vụ án của nhà họ Lê trong quá khứ hay là tin xấu gần đây của nhà họ Đoạn, cũng có thể là quan hệ giữa hai nhà Đoạn Lê đang được chú ý gần đây, dường như đều bước vào giai đoạn chững lại.

Cộng đồng mạng không tìm ra được thêm tin mới gì, chỉ đành yên lặng ngồi chờ, sẵn tiện hóng những tin tức khác để đỡ buồn.

Lê Lạc và Giang Lưu Thâm vẫn giữ liên lạc, có thể nắm được đại khái tình hình gần đây qua miệng của hắn.

Áp lực của dư luận cũng khá là có hiệu quả, cho dù là nhà họ Đoạn có tiền có thế lực, cũng không cách nào khống chế được sự phát triển của chuyện này, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận cảnh sát điều tra.

Vì chuyện này, ba Đoạn Hưng Diệp mắng hắn ta một trận tơi bời.


Nhưng mắng thì mắng, dù gì cũng là con trai ruột, huống hồ gì Đoạn Thiên Hựu cũng từng tham gia vào chuyện này, không thể nào thấy chết mà không cứu.

"Con cáo già đó, nhiều quỷ kế lắm, chắc là đang tìm người chịu tội thay rồi." Giang Lưu Thâm nói.

Lê Lạc: "Chứng cứ của mấy cậu bày ra trước mắt thế rồi, ông ta còn tim ai chịu tội thay nữa chứ?"
"Chứng cứ mà chúng ta thu thập được chỉ nói rõ là thư kí của Đoạn Hưng Diệp chịu trách nhiệm chuyển khoản giao dịch, còn từng mang người đến khách sạn của nhà họ Đoạn.

Tuy là đứa ngu cũng biết là ai ra lệnh cho cô ta làm vậy, nhưng mà bắt buộc phải có chứng cứ chứng minh Đoạn Hưng Diệp tham gia vào, nếu không thì đoàn luật sư vẫn sẽ có cách trốn tội cho hắn ta.

Hai cha con nhà họ Đoạn xưa nay vẫn luôn cẩn thận, có lẽ sẽ không để lại chứng cứ gì, cho dù có, chắc chắn cũng sẽ nghĩ trăm ngàn cách để chuyển đi, không cho cảnh sát phát hiện."
"Mẹ, tức quá đi."
"Còn chẳng phải sao, có điều cũng coi là không uổng công, nhà họ Đoạn khoảng thời gian này danh tiếng tàn tạ, cổ phiếu rớt giá, có mấy khách hàng vì để quét sạch quan hệ với họ mà dừng hợp tác, chọc cho Đoạn Thiên Hựu tức lắm, nghe nói là còn phát bệnh mà ngất đi một lần nữa.

Bây giờ cả nhà họ Đoạn từ trên xuống dưới đều cuống quýt tay chân cả lên."
Lê Lạc suy nghĩ một lát, hỏi: "Đoạn Thiên Hựu có bệnh gì vậy? Bắt đầu từ khi nào?"
"Không có bệnh gì, chỉ là có chút giống như suy giảm trí nhớ tuổi giả, dù gì cũng lớn tuổi rồi, phản ứng chậm hay quên là chuyện bình thường, chỉ là làm Chủ tịch Hội đồng quản trị thì dễ sai lầm, cho nên hai năm nay không lộ mặt mấy.

Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Không có gì, chỉ hỏi thôi, kính già yêu trẻ mà." Lê Lạc cười nói.

Giang Lưu Thâm hừ lạnh một tiếng trong điện thoại: "Cậu bớt mà cười hi hi ha ha đi, tin đồn giữa cậu và Đoạn Minh Dương tôi nghe rồi, "khó lòng chia xa", ha ha, tôi thấy, phải gọi là "dứt khoát triệt để đúng hơn"."
"Vậy chữ "Lê" đâu?"
"Cắt đứt triệt để hết rồi, sao lại còn xuất hiện bên cạnh nhau nữa chứ?"
Lê Lạc rất kính nể: "Ngài đúng là bậc thầy ngôn ngữ."
"Học hỏi chút đi, đừng có mà bị hai ba câu nói lừa mất." Giang Lưu Thâm thay đổi sang giọng điệu càu nhàu, "A lạc, không phải tôi hắt nước lạnh lên người cậu, năm xưa hắn có thể đố xử với cậu như vậy, thì không thể nào đột nhiên thay đổi tâm ý được, cùng lắm chỉ là muốn chơi đùa với cậu thôi.

Tôi không phản đối cậu chơi đùa với hắn, đây là chuyện hai người các người, nhưng mà cậu đừng đánh mất chình mình khi chơi đùa đó."
Lê Lạc cười cười: "Cậu nói câu này có hơi muộn rồi."
Giang Lưu Thâm thở dài một hơi: "Cậu cứ như thế, hắn chỉ cần thể hiện một chút thôi thì cậu liền hận không thể cho hắn hết mọi thứ."
"Dù gì thì cho dù không cho hắn hết, tôi cũng không cho người khác được."
"Nếu như hắn không cần thì phải làm sao?"
"Vậy thì vứt đi thôi." Ngón tay Lê Lạc quấn lấy tóc dài của mình, "Vứt hết rồi, thì tuyệt đối sẽ không nhặt lại nữa."
"Đây là cậu nói đó nha, đừng đến lúc đó lại khóc lóc hu hu mà đến tìm tôi đòi ôm đòi an ủi, bây giờ tôi là người đã có gia đình rồi, không tiện." Giang Lưu Thâm vờ nghiêm túc mà nói.

"Hừ, tôi muốn ôm ấp muốn an ủi cũng là tìm bạn nhỏ nhà cậu, nhìn cậu ấy rất là dễ thương, ôm trong lòng chắc chắn mềm mại dễ chịu, chữa lành——"
"Cút mẹ cậu đi!".