Phòng 1090.
Bạch Nhược Hy đi đến cửa phòng,
không dám do dự một phút nào vì
cô sợ chậm một bước, người con
gái kia sẽ gặp nguy hiểm.
Cô trực tiếp gõ cửa.
Ngay cả khi Đường Lập Đức nhìn
qua camera trước cửa thấy mình
cũng không sao cả, vì cô có phòng
bị mà đến.
Cửa mở ra, Đường Lập Đức kinh
ngạc nhìn Bạch Nhược Hy, cười nói:
“Không ngờ lại là em Nhược Hy…
Không đợi anh nói hết câu, cô đã
cầm dùi cui điện trong tay phang
thẳng vào phần bụng của anh ta.
Tiếng xì xì vang lên.
Đường Lập Đức bị giật một phát,
ngay lập tức trợn trắng mắt rồi ngã
bịch xuống sàn.
Bạch Nhược Hy vội vàng ởi vào, kéo
vai Đường Lập Đức vào trong. Mà
cô gái trong phòng bị kinh hãi, hai
tay để sau lưng, đứng giữa phòng
choáng váng.
Bạch Nhược Hy kéo Đường Lập Đức
vào trong rồi đóng cửa lại, thở hổn
hển xoay người đối mặt với cô gái
trong phòng rồi hỏi: “Cô không sao
chứ?”
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Cô gái kinh ngạc: “Cô là ai?”
Bạch Nhược Hy chỉ tay về phía
người đàn ông bị điện giật, bình tính
nói: “Trước đây tôi thiếu chút nữa
đã bị hại trong tay anh ta. Cô gặp
trúng tôi coi như là may mắn. Nếu
không sẽ rất thảm.”
Cô gái từ từ giơ tay ra từ phía sau.
Trong tay nắm chặt một cây dùi cui
điện, lộ ra nụ cười gian không giống
với vẻ ngoài: “Cảm ơn sự giúp đỡ
của cô, nhưng cô không ra tay, tôi
cũng định ra tay rồi.”
Bạch Nhược Hy sững sờ, kinh ngạc
không thôi.
Cô gái buông dùi cui điện xuống, lấy
dây thừng từ trong túi rồi đi đến bên
cạnh Đường Lập Đức, bắt đầu trói
tay chân anh ta, vừa trói vừa nói:
“Tôi là Lam Tuyết, còn cô?”
“Bạch Nhược Hy.”
“Nhược Hy, cảm ơn sự ra tay giúp
đỡ của cô, nhưng đây là mục tiêu
của tôi. Bất kể cô và anh ta có thù
oán gì, hãy để tôi xử lý chuyện chính
trước rồi cô hãy ra tay.”
“Cô… Bạch Nhược Hy coi như lo
lắng thừa rồi, hóa ra đây là nhân vật
phản diện.
Lam Tuyết trói xong Đường Lập
Đức, liên lật tìm tất cả tài sản trên
người anh ta. Ví tiền, điện thoại, dây
chuyền, đồng hồ, ngay cả chiếc thắt
lưng hàng hiệu sang trọng cũng
không bỏ qua.
Tra soát một hồi, cuối cùng cô ta đá
một phát vào bụng Đường Lập Đức,
tức giận nói một câu: “Đưa tôi đến
khách sạn thử máy, anh coi tôi là
con nít ba tuổi sao?”
Nói xong, Lam Tuyết nhìn Bạch
Nhược Hy, cười ôn hòa: “Nhược Hy,
đến lượt cô rồi, muốn làm thế nào?
Cần tôi giúp không?”
Bạch Nhược Hy bất giác mỉm cười.
Tuy chồng cô là Đại tướng, bạn
chồng cô là Thẩm phán và Tổng
thống, nhưng đối với loại người
cướp tiền bạc này, cô coi như không
thấy.
Dù sao thì cô cũng chuẩn bị phạm
tội, còn nói chính nghĩa cái gì?
Bạch Nhược Hy: “Gíup tôi khiêng
anh ta lên giường trói lại nhé. Tôi
muốn giày vò cái tên chết tiệt này.”
“Tôi có thể ở lại xem không?”
“Đương nhiên rồi.” Bạch Nhược Hy
để dùi cui điện vào túi xách.
Hai người phụ nữ mảnh khảnh vật
lộn đưa Đường Lập Đức lên giường
rồi dùng dây trói tay chân anh ta lại.
Sau đó Bạch Nhược Hy nhét khăn
vào miệng anh ta.
Sau khi mọi thứ xong xuôi.
Bạch Nhược Hy múc một chén
nước từ trong nhà vệ sinh, dội lên
người Đường Lập Đức.
Đường Lập Đức bị dội gáo nước
lạnh liền tỉnh dậy.
Anh ta sợ tới mức hai mắt mở to,
nhìn Lam Tuyết và Bạch Nhã Hy,
hoảng sợ giấy giụa: “Ưm ưm ưm…”
Lam Tuyết ngồi trên ghế sô pha,
câm một lon nước Coca lên uống.
Bạch Nhược Hy cười vô hại, châm
chậm dựa vào cạnh giường rồi dịu
dàng nói với Đường Lập Đức: “Anh
Đường, đã lâu không gặp. Hôm nay
tình cảnh gặp mặt thế này, có phải
thấy quen lắm không?”
“Ưm ưm…” Đường Lập Đức lắc đầu
giãy giụa. Hai tay cố kéo mạnh,
gắng thoát ra.
Thái độ Bạch Nhược Hy ôn hòa,
giọng điệu bình tĩnh: “Đừng lo lắng,
tôi không có mấy dụng cụ khiến anh
“sướng tận trời” nên anh không cân
phải lo lắng tôi sẽ làm tổn thương
anh đâu. Tôi chỉ muốn hỏi anh
Đường một câu thôi. Chỉ cần anh
thành thật trả lời, tôi sẽ không đụng
đến một cọng tóc của anh.”
Đường Lập Đức bình tính lại, vội
vàng gật đầu.
Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi,
chầm chậm hỏi: “Rốt cuộc là ai sai
anh đưa tôi lên thuyền, thậm chí
còn muốn làm nhục tôi?”
Đường Lập Đức vẫn gật đầu, tỏ ý
anh nói.
Bạch Nhược Hy cầm dùi cui điện,
cảnh cáo từng câu từng chữ: “Anh
đừng có làm loạn. Nếu không tôi sẽ
giật điện anh, sau đó trực tiếp
thiến.”
Tuyết Lam bị dọa sặc một cái. Cô ta
ho sặc sụa rồi sửng sốt nhìn Bạch
Nhược Hy.
“Ưm ưm.” Đường Lập Đức đồng ý.
Bạch Nhã Hy bỏ chiếc khăn nhét
trong miệng anh ta. Đường Lập Đức
lập tức thở ra, cầu xin: “Bà cô của
tôi ơi, cô rút cục muốn thế nào mới
bỏ qua cho tôi đây. Tôi cũng chưa
gây hại gì cho cô. Hơn nữa, chuyện
đã qua rất lâu rồi. Cái ngày mà tôi
muốn hại cô đó, tôi đã bị mấy thằng
đàn ông chơi đến thân tàn ma dại
rồi. Trước đây không lâu lại bị Đại
tướng Kiều cắt đứt xương cổ tay.
Tôi xin cô bỏ qua cho tôi đi. Tôi đã
chịu đủ báo ứng rồi.”
“Đừng nói xàm nữa. Nói. Bạch
Nhược Hy nheo mắt, lạnh lùng nhìn
Đường Lập Đức.
Đường Lập Đức hoảng sợ nhìn dùi
cui điện trong tay cô. Sau khi bị điện
giật, cảm giác đó thấm tận ruột
gan nên anh ta gấp rút giải thích:
“Là chồng của cô Kiều Huyền Thạc.
Là anh ta sai tôi làm.”
Bạch Nhược Hy biến sắc. Trái tim
trong phút chốc đau đớn vô cùng.
Cô cắn chặt răng, dùng dùi cui điện
dí thẳng vào mặt Đường Lập Đức,
tức giận nói: “Đến lúc này rồi mà
anh còn dám nói dối hả? Anh nghĩ
tôi không dám làm gì anh sao?”
Đường Lập Đức lo lắng đến nỗi mặt
mày trắng bệch, run giọng nói:
“Không… không có. Tôi không có
gạt cô, là… là sự thật, là Kiều Huyền
Thạc sai tôi làm vậy. Nhưng tôi
không ngờ rằng anh ấy không phải
hại cô, mà là muốn anh hùng cứu
mỹ nhân, khiến cô cảm kích anh ta.
Cô không thấy sau đó tôi cũng
không có ngôi tù sao? Bởi vốn dĩ tôi
làm việc cho anh ta.”
Ngón tay Bạch Nhược Hy run rẩy.
Tay cầm dùi cui điện cũng run lẩy
bẩy, mắt đỏ lên. Đánh chết cô cũng
không tin lời của Đường Lập Đức.
Nhưng càng nghĩ đến lời Kiều
Huyền Thạc từng nói, đối với cô,
anh không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Việc Đường Lập Đức không ngồi tù
cũng khiến cô không thể tin nổi.
Nhìn lại mọi dấu vết cũng có vài
phần ăn khớp với lời của anh ta.
Đường Lập Đức quan sát biểu cảm
đau khổ của Bạch Nhược Hy, dè
chừng mở miệng: “Tôi và Đại tướng
Kiều đều đang diễn kịch cho cô xem
thôi.”
Mắt Bạch Nhược Hy ướt đẫm. Tay
mềm nhũn. Dùi cui điện rơi cộp
xuống sàn.
Trái tim cô đau đớn từng cơn.
Chẳng trách Kiều Huyền Thạc
không để cho cô điều tra Đường
Lập Đức, cũng không phải sợ cô
gặp nguy hiểm, mà là sợ cô biết
được chân tướng.
Là như vậy sao?
Có phải là như vậy không?
Trái tim Bạch Nhược Hy rỉ máu. Cô
không ngừng tự hỏi bản thân,
nhưng đều không có câu trả lời.
Giờ phút này cô không tự chủ được,
vội vàng mở túi, lấy ra một con dao
nhỏ sắc bén.
Lúc Đường Lập Đức nhìn thấy con
dao từ trong tay cô liền sợ hãi run
rẩy, trừng to mắt: “ Nhược… Nhược
Hy, cô muốn làm gì?”
Bạch Nhược Hy cắn chặt răng, nắm
chắc con dao nhằm về phía đùi của
Đường Lập Đức.
“A..” Tiếng kêu đau đớn trong phút
chốc vang khắp gian phòng.
Lam Tuyết cũng bị dọa đến mức
đứng bật dậy. Lon Coca trong tay
rơi xuống đất, nước trong lon trào ra
ngoài. Cô ta ngây ngốc nhìn cảnh
tượng trước mắt.
Bạch Nhược Hy nắm con dao, đánh
liêu, cắn răng nhìn chằm chằm vào
Đường Lập Đức, châm chậm hướng
lên đùi anh ta nghiến răng cảnh cáo:
“Tôi cho anh một cơ hội nữa. Nếu
như dám nói dối, nhát dao tiếp theo
sẽ trực tiếp xuyên vào tim anh.”
“Cứu mạng, a a… Đường Lập Đức
đau đớn hét lớn, mặt mày méo mó,
kêu rú lên như heo bị chọc tiết.