“Dao Dao, đám đệ tử thủ
ngoài cổng giao con nhé.” Bạch Nhiễm Đông vẫn đang cười nhưng giọng lại
khá nghiêm, ánh mắt bén như dao, nét sắc sảo trời sinh khiến tất cả đều
phải im lặng.
Tam sư tỷ Trịnh Dao gật đầu đáp: “Vâng, sư phụ.” Chị tháo chiếc huyên cổ mình thường ve vuốt bên eo, đưa lên
môi. Cùng điệu thổi của chị, một âm thanh tựa tiếng côn trùng, tiếng
thầm thì sâu kín lọt tai, ban đầu nhỏ nhẹ, sau lại lạ lùng hơn, lên bổng xuống trầm, ý nhị khó tả. Không chói tai, song lại khiến người nghe
rùng mình.
Giang Trừng lặng im đứng đấy, chỉ ngẩn ngơ giây lát đã tỉnh lại, nhưng toán đệ tử áo tím tuần tra canh gác ngoài
một khu vườn thì đơ ra, động tác rề rà hơn, cuối cùng chỉ biết chôn chân tại chỗ, trợn tròn đôi mắt đờ đẫn như cọc gỗ.
Trịnh
Dao ngừng thổi, mỉm cười, đuôi mắt nhướng khẽ, bày tư thế mời. Vài sợi
tóc xước bên má rơi xuống khóe môi, tao nhã vô cùng.
Bạch Nhiễm Đông hài lòng gật gù, nói với ba đệ tử: “Rồi, mình đi.”
Bạch Nhiễm Đông đi trước, kế bên là đại sư huynh lạnh lùng ít nói, Trịnh Dao và Giang Trừng đang ù ù cạc cạc theo sau.
Rõ đã bảo cô trò cùng tổ chức tiệc nhỏ, thế mà tận lúc trăng treo giữa
trời, nàng sư phụ khó lường kia mới bí hiểm bảo tới giờ rồi, sau đó xách ba đồ đệ đến ngọn núi này. Chả nói thêm gì đã núp vào góc sai tam sư tỷ Trịnh Dao khống chế đệ tử tuần tra khu ấy, chả có vẻ gì là đang làm
việc tốt.
Bữa cơm thân mật quây quần thường thấy biến đi đằng nào rồi? Giang Trừng cảm thấy, buổi liên hoan mừng nhân viên
mới vào công ty trong trí tưởng tượng của cô đã đi về nơi xa lắm. Thắc
mắc trong lòng nhưng Giang Trừng lại không đánh tiếng hỏi thẳng sư phụ
và các sư huynh sư tỷ đang rất ư là nghiêm túc kia, chỉ lặng lẽ quan sát suy đoán.
Rất nhanh sau đó, cô đã có đáp án.
Bốn sư đồ lướt qua các đệ tử đơ như cây cơ kia, bước vào một khu vườn có
tên là ‘Hữu Linh’. Vừa đến nơi, Bạch Nhiễm Đông đã giơ tay bấm quyết,
không khí thoáng xao động, chiếc lưới to lấp lánh ánh tím nhạt rúm ró
một hồi, rồi lại hóa vô hình.
Bạch Nhiễm Đông tặc
lưỡi, nói: “Đại sư huynh gác ngày càng nghiêm thật rồi, nhưng cũng chỉ
đến thế thôi.” Nàng phất hai tay, kéo một dãy lụa trắng dài, thế lụa như rồng, vọt lên vài bận đã luồn được vào lưới tím, chỉ trong giây lát,
chiếc lưới đã biến mất. Lưới vừa rách, luồng hương thơm thoang thoảng
mát lành phà đến, ai nấy phấn chấn hẳn.
Cất lụa, Bạch Nhiễm Đông hớn hở xông lên dẫn đầu, vừa đi vừa ngó dáo dác, thở than
luôn: “Bẵng một thời gian không đến, khu vườn này của đại sư huynh ngày
càng nhiều món ngon rồi.” Nàng ngoảnh lại cười với Giang Trừng, “Trừng
Trừng ơi, chuyến này con sướng miệng rồi nhé!”
Giang
Trừng đã lờ mờ hiểu ra vì sao sư phụ lại lén lút tới đây. Khu vườn này
là của đại sư huynh của sư phụ, sư phụ rõ đã đến mà chưa được chủ nhân
cho phép, lại vẫn tỏ ra ung dung quen thuộc, rành rành chẳng phải lần
đầu.
Thế này ổn thật chứ? “Yêu thương đồng môn” gì đó biến đâu mất rồi?
“Uầy, hồng năm nay sai quá.” Trông thấy một cây cao cỡ nửa người trổ đầy quả
màu cam ven đường, Bạch Nhiễm Đông vặt bừa ném cho ba đệ tử, chả thèm
chùi mà ngoạm luôn quả đang cầm, còn lắc đầu nhận xét: “Hơi chua, mà
đúng là chưa tới mùa hồng ngon nhất, để chín thêm mấy hôm nữa mới hết
xẩy.”
Nhị vị sư huynh sư tỷ thoải mái xơi hồng, người chính trực như Giang Trừng… cũng tự nhiên ăn cho kịp mốt. Ôi xồi mắc gì phải lo, trời mà sập thì ai cao họ đỡ, sư phụ sư huynh sư tỷ đều ở đây
cả, nhỡ xảy ra chuyện cũng chả tới lượt cô âu sầu. Nhòm sư phụ có vẻ đã
quen tay hay trộm, kinh nghiệm chắc phải gọi là cả mớ, Giang Trừng vô
cùng thức thời.
Kể ra thì loại hồng này mọng nước, ngon thật.
Khu vườn rất to, được con đường lát đá xanh chia thành từng khoảnh ngay
ngắn, rộng bao la. Khoảnh trồng hoa cỏ, thửa trồng cây ăn quả, có cả khu trồng rau và lúa.
Những cây trái sai trĩu nơi đây,
có loại Giang Trừng thấy rất quen nhưng không nhớ tên, có loại là rau củ mình thường ăn, cũng có loại chưa từng biết đến. Ruộng thì trồng cải
thảo và ớt xanh rất bình thường, ruộng thì trồng cây năm chạc khổng lồ
có lá răng cưa rất lạ, ruộng lại trồng cây không rõ tên, trổ từng chùm
quả như đèn lồng đỏ quai quái.
Sư phụ Bạch Nhiễm Đông rõ đã quen thuộc nơi đây lắm, phăm phăm từng bước rành rẽ, càng vào sâu không khí càng trong lành, hương hoa trái thoang thoảng, ngửi mà chảy
dãi. Bạch Nhiễm Đông rốt cũng ngừng chân, rút vài cái túi đã chuẩn bị
sẵn trong tay áo ra phát cho từng người.
Giang Trừng thực chẳng giữ kẽ gì, cứ nhằm thẳng món mình thích cho vào túi.
Nhìn thì có vẻ nhỏ nhưng túi lại chứa được rất nhiều, số trái cây là
Giang Trừng đựng phải gấp ba lần thể tích túi, thế mà nó vẫn chả căng
lên tý nào.
Bạch Nhiễm Đông vạch túi cô ra xem, cười
rạng rỡ vỗ vai Giang Trừng, “Chả hổ là đồ đệ nhà ta, ánh mắt không tệ
chút nào, toàn chọn mấy cây ngon mà đại sư huynh ta tốn biết bao công
sức mới đem được về đây thôi. Nhưng vẫn để sót không ít món ngon hơn,
tới đây, sư phụ chỉ con.” Giang Trừng nghe đoạn, chắc chắn sư phụ mình
có một thuộc tính, gọi là ‘dìm sư huynh’.
“Trông thấy bên kia rồi chứ? Cái cây quả trắng mà sư huynh ta dời từ hiểm địa Bắc
Tuyết sơn về đấy, quả ấy gọi là băng sương huyền, ngoài vỏ ngưng kết một lớp sương giá tự nhiên, sau khi ăn cay thì xơi vài quả băng sương
huyền, ôi dồi cái vị nó, chậc chậc, cứ phải gọi là tuyệt diệu, nhất là
ngày hè đem ngâm, chỉ giây lát thôi đã thành bát nước đá, thú vị lắm.
Uống rồi hết sợ nóng, cũng gọi là có tý tác dụng.”
Giang Trừng: Nghe oách thế thì hẳn nó phải có công dụng đặc biệt nào khác, cứ xem như nước giải khát và đá tảng vậy cũng được hả?
“Bên kia là quả nhục đồ tương, ngào ngạt vị thịt nướng phết tương, ăn cũng
tạm, được cái mới lạ hay ho.” Thứ mà Bạch Nhiễm Đông nói đến là những
phiến lá núc ních màu vàng mọc từ chạc cây trụi, nhẵn nhụi, dày cỡ một
ngón tay, không mùi.
Giang Trừng hứng chí, vặt một phiến nếm thử. Hệt sư phụ nói, món này có vị y như thịt nướng, kiểu thịt nướng sực nức mùi tương.
Giang Trừng chợt nghĩ đến chuyện đem quả này dụ đám hòa thượng kia, vẻ mặt họ chắc phải đặc sắc lắm há há há ~
Tam sư tỷ Trịnh Dao cũng không chận tay, thoáng cái đã ních đầy cả túi, giờ tới chỗ Giang Trừng, san sẻ kinh nghiệm.
“Tiểu sư muội thử món này xem.” Trịnh Dao đưa một phiến lá hình ấm trong suốt cho Giang Trừng. Giang Trừng chưa từng trông thấy loại cây này, nó rất
lạ, chỉ có một thân mà những mười mấy chạc, mỗi chạc trổ một đóa hoa và
một chiếc lá hình ấm.
Đóa hoa trông như chiếc chuông
nhỏ, nhụy hoa rỉ nhựa trong xuống phiến lá hình ấm. Khi lá phủ kín nhựa
thì hoa sẽ héo, chiếc lá hình ấm kia cũng cuộn lại, chất nhựa trong suốt giữa lá sẽ chuyển màu đỏ nhạt, thoang thoảng hương hoa.
Chiếc lá mà Trịnh Dao hái cũng đã chín như vậy, chị còn vặt một phiến hộ
Giang Trừng. Giang Trừng đón lấy hớp thử, mắt sáng lên. Ngon quá! Ngọt
mà không ngấy, thanh thanh nhưng dai dẳng, hớp một ngụm mà sảng khoái
biết bao, chẳng biết có phải ảo giác hay không, Giang Trừng cảm thấy đến cả mắt mình cũng trong hơn nhiều, có thể thấy rõ những chiếc gân nhỏ
nhất trên phiến lá.
“Món đó chỉ bổ mắt thôi, con thử
món này xem, món này phải nói là ngon nhất đấy!” Bạch Nhiễm Đông đút một quả gì đó bé tròn, trông như được bọc bằng nước vào miệng Giang Trừng.
Giang Trừng không nhả ra được, đành nhai nhồm nhoàm trước ánh mắt lạnh
lùng sởn gai ốc của đại sư huynh.
Vị the mát ập thẳng vào đầu lưỡi, thoắt cái Giang Trừng tê tái cả khoang miệng, đầu cũng
hơi váng vất, mồm toàn mùi rượu, cổ họng cay cay.
Bạch Nhiễm Đông cười to, cũng tự đút một quả mọng nước vào miệng mình, nhấm
nháp xong mới bảo: “Ngon đúng không? Đây là quả tửu hương.”
Giang Trừng: ==.
Cả đám vơ vét trọn một vòng trái cây và rau củ đủ loại, đi đến một cái hồ
to chăn thả chim chóc. Trong hồ, muôn loại chim đẹp đang nhàn nhã rỉa
chải lông mình, thi thoảng lại giương cánh lượn đôi vòng, tiếng hót
thanh thoát vang mãi bên tai.
Vì những con chim này
rất đẹp, mới đầu Giang Trừng chưa nghĩ tới chuyện chúng đều là những con linh điểu nuôi lấy thịt, đến khi sư phụ Bạch Nhiễm Đông chỉ mấy con màu lam đẹp nhất giữa hồ, bảo đại sư huynh: “Linh Linh, mau lên, hôm nay có hạc lam linh kìa! Ta muốn ăn!”
Sau đó đại sư huynh
lạnh lùng huơ tay, vài sợi lông vũ đen ánh lạnh cứ thế lặng lẽ đâm xuyên toàn bộ cổ những con chim lam xinh xẻo. Sau đó anh ta lại cách không
nắm tay kéo về, xác mấy chú chim đáng thương nọ bay vèo đến cho sư phụ
nhặt.
Lòng vòng bên hồ khiến rất nhiều chim lượn mãi
trên trời không dám xuống một lúc, Bạch Nhiễm Đông mới tạm gọi là đủ, đi tới chỗ tiếp theo.
“Linh Linh, cá ngân thủy dưới đầm Bích Ba ngày càng ngon đấy!”
Từng con cá đôi chỉ bạc dưới bụng tới tấp búng lên bờ, chất đống bên đôi ủng đen của đại sư huynh.
“Linh Linh…”
Nơi mà cặp cô trò này đi qua, chim bay trên trời thú chạy dưới đất nuôi thả trong vườn run lẩy bẩy, chạy trốn tứ tung.
Đến thảm cỏ nuôi thú mộc linh, Bạch Nhiễm Đông trông thấy hai quả cầu
trắng, không khỏi sờ cằm than một câu: “Thú mộc linh đáng yêu quá, đã
đáng yêu thế thì lần này mình không ăn thịt chúng vậy.”
Giang Trừng ngó thử, cũng thấy mấy con be bé này đáng yêu, cục lông tròn
trắng như tuyết, trên đầu là hai chiếc lá hình trái tim xanh biếc.
Nếu chăm sóc kỹ thì có thể nuôi được một con, cô nhớ nhóc Thù Vọng từng bảo muốn nuôi thú cưng, con linh thú vô hại to cỡ nắm tay này trông được
đấy. Shota ấp ám đáng yêu xứng lứa vừa đôi với cục tròn trắng cute này
nhất, lúc nào sang chùa Thượng Vân sẽ đem một con cho cậu. Giang Trừng
đang suy tính, thình lình nghe tiếng đánh vụt xuống bãi cỏ, hai nhóc
tròn được Bạch Nhiễm Đông khen là đáng yêu kia bỗng đi đời nhà ma.
Đại sư huynh đầu sỏ thu lại lông đen, thản nhiên hỏi sư phụ: “Sư phụ còn thấy con gì đáng yêu nữa?”
Giang Trừng lặng lẽ đứng xa sư phụ một chút. Anh cả đáng sợ quá.
Cả đám cô trò thu hoạch no nê, ra khỏi vườn lại chẳng về dãy Bạch Linh mà
trèo lên đỉnh núi, vì sư phụ muốn ngắm trăng nướng thịt trên đó.
Giang Trừng vỡ lẽ, thì ra đây là buổi buffet thịt nướng. Nhưng rõ ràng mình
đang làm chuyện xấu, trắng trợn vơ vét sân lại còn lên nóc nhà họ nướng
thịt, đây chẳng quá càn rỡ rồi ư, nhỡ bị tìm đến nơi tính sổ thì sao?
Đang nhẩn nha, Giang Trừng chợt nghe tiếng nói bất đắc dĩ vang vọng giữa trời.
“Tiểu sư thúc, người lại đến rồi, sư phụ mà biết, thể nào cũng sẽ nổi cơn tam bành cho xem.”