Đinh Mật đỏ mặt, ngượng ngập buông tay.
Điền Chính Quốc vòng tay ra sau lưng cô, xoa gáy cô, lại cười buông cô ra. Đinh Mật ngẩng đầu: “Cậu không hỏi xem tớ thi thế nào à?”
“Cậu thi thế nào?” Cậu thuận theo.
Đinh Mật hừ một tiếng: “Tớ không nói cậu cũng không hỏi.”
Điền Chính Quốc nhìn cô có vẻ thi tốt, ít nhất không tệ hơn bình thường, cười khẽ, vỗ đầu cô: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Từ Khiên nhắn tin cho tớ bảo đang đợi ở sân bóng, Đỗ Minh Vy cũng ở đó.”
Từ sau khi điện thoại bị hỏng, Đinh Mật dứt khoát bỏ ở nhà luôn, hai người đang định đi thì lớp trưởng gọi lại: “Đinh Mật.”
Đinh Mật quay đầu nhìn lớp trưởng và lớp phó, cười: “Hai cậu vui như thế, hẳn là thi tốt lắm nhỉ.”
Lớp trưởng cười: “Tớ thấy ổn, cậu ấy cũng vậy, căn cứ theo xếp hạng thi thử lúc trước thì chắc là sẽ không chênh nhau bao nhiêu.” Điểm số xấp xỉ nhau, khả năng chọn vào chung một trường sẽ cao hơn, cũng dễ chọn lọc hơn.
Đinh Mật thật lòng vui thay cho họ: “Tốt quá.”
Lớp phó cười như xuân về: “Tối mai họp lớp, hai cậu nhớ đến đấy, cụ thể tối nay sẽ nhắn trong nhóm lớp.”
Đinh Mật gật đầu đáp được, phải đi họp lớp chứ.
Đinh Mật và Điền Chính Quốc tìm đến sân bóng, Từ Khiên và Tần Dạng đang tranh nhau bảng bóng rổ. Tần Dạng hào hứng vẫy tay: “Chung Quốc, lại đây chỉnh đốn thằng ranh này.”
Điền Chính Quốc nhếch mép nhảy vọt khỏi bậc thang rồi chạy đến dưới rổ. Cậu bật lên, ung dung cướp bóng từ tay Từ Khiên, liếc cậu ta: “Thể lực kém thế.”
“Má, mày thử làm cú đêm suốt mấy chục ngày xem.” Từ Khiên quệt mồ hôi, khẩu khí không phục.
Tần Dạng cười phá lên, Điền Chính Quốc cười ném bóng trả lại cho Từ Khiên: “Thi thế nào?”
Từ Khiên ném bóng nhưng không vào rổ, có điều cậu vẫn rất đắc chí: “Cùng vào Thanh Hoa với mày, tin không?”
Điền Chính Quốc cười: “Tốt nhất là thật.”
“Chắc chắn luôn, vì thi đại học mà tao bán mất nửa cái mạng chứ đùa.”
“Con hư biết nghĩ quý hơn vàng!”
Tần Dạng lại cười lăn lộn. Từ Khiên cười mắng: “Lượn mẹ đi, mày hư thì có. Để tao xem mày thi được bao nhiêu điểm.” Cậu quay đầu nhìn Đỗ Minh Vy đang ngồi trên bậc thềm, nhớ lại mấy tháng này, cảm thấy thật khó bề tưởng tượng, ngày nào cũng chỉ biết làm đề và làm đề, học như bán mạng.
Tần Dạng thôi cười, gãi đầu nhìn Điền Chính Quốc: “Chung Quốc, chắc là tao không đỗ được trường tuyến một đâu, mà dù đỗ được thì cũng không phải trường tốt. Tao định học trường cảnh sát, mày thấy thế nào?”
Điền Chính Quốc đút hai tay trong túi quần, nhàn nhã tựa lưng vào bảng rổ, nhìn cậu ta một cái: “Tự mày đã tính xong rồi còn gì?”
Tần Dạng cười: “Ừ, tao tính hết rồi, chỉ hỏi xem bọn mày thấy thế nào thôi?”
Từ Khiên ném bóng vào mông cậu ta, hừ cười: “Làm cảnh sát? Thật hay giả đấy. Mày đừng dọa tao nhé Tần Dạng.”
“Đệt! Mẹ nó chứ tao không làm cảnh sát được chắc!”
Tần Dạng nổi bão, nhặt bóng mắng Từ Khiên.
Đỗ Minh Vy và Đinh Mật ngồi xem mấy chàng trai ồn ào, không kìm được cười to, Đỗ Minh Vy nghiêng đầu hỏi: “Mày thi thế nào?”
Đinh Mật nhìn Điền Chính Quốc đứng trên thao trường, bưng mặt nói: “Tao phát huy được lắm, đỗ trường tuyến một không thành vấn đề.”
Đỗ Minh Vy cảm thấy rất vui, hình nhưng bọn họ đều thi rất tốt, đúng như kỳ vọng, không có sai sót gì, đến tên ngốc Tần Dạng cũng đã tìm được mục tiêu cho mình. Cô nàng đứng dậy, cúi đầu nhìn Đinh Mật: “Tối nay tao mời cơm, bọn mình mừng công.”
“Tối nay tao phải về nhà ăn cơm rồi.”
Đinh Mật cũng hết cách, sáng sớm nay Chu Thanh và Tiết Chấn đã bảo cô thi xong nhớ đừng dềnh dàng lâu quá, mau chóng về nhà.
Tối về đến nhà, Chu Thanh và Tiết Chấn đã nấu xong mấy món, Tiết Ninh và Tiết Tiểu Bân đang xem phim hoạt hình. Đinh Mật về phòng ngủ thu dọn bàn học, lại ra phòng bếp xem: “Mẹ, cần con giúp gì không ạ?”
Chu Thanh ngoái đầu cười: “Không cần đâu, mẹ với chú con sắp nấu xong hết rồi.”
Đinh Mật quay ra phòng khách ngồi, Tiết Tiểu Bân bám sang: “Chị, chơi game với em đi.”
Đinh Mật xoa đầu cậu bé: “Được thôi, lấy Lego của em ra đây, hai chị em mình cùng ráp.”
Tiết Tiểu Bân chạy lon ton vào trong phòng ôm hộp đồ chơi của mình ra.
Trên bàn cơm, Tiết Chấn hỏi Đinh Mật: “Con thi thế nào?”
Đinh Mật cân nhắc câu chữ: “Cũng được ạ, con phát huy bình thường.”
Vậy tức là có thể vào được trường tuyến một, Tiết Chấn gật đầu, nhìn sang Tiết Ninh, thở dài. Tiết Ninh mím môi: “Con đã nói con thi không tốt đâu, mấy môn xã hội con làm cũng được, chắc có hy vọng vào trường tuyến ba.”
Tiết Chấn mấp máy môi, cuối cùng không mắng thành lời.
Tối, Đinh Mật nằm trên giường đọc cuốn tiểu thuyết tình cảm mượn của Đỗ Minh Vy, đang đọc say mê, Tiết Ninh bỗng hỏi: “Đinh Mật, mày thật sự định đến Bắc Kinh học à?”
Đinh Mật lật sang trang mới, đáp lấy lệ: “Ừm.”
Tiết Ninh cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, bạn cũ gọi cô ta đi chơi, nhưng cô ta lại chẳng có chút hứng thú. Thi đại học xong không thoải mái như cô ta tưởng tượng, trái lại bỗng có cảm giác thất vọng và mất mát.
Lại nhìn Đinh Mật mà xem, cô dường như đã dốc hết toàn lực để không phải có lấy một chút hối hận, tuy rằng chẳng nói chẳng cười, nhưng ai cũng cảm nhận được niềm vui và sự xán lạn tỏa ra trên người cô.
Cảm giác ấy không còn xa lạ với Tiết Ninh, lúc nhìn Đinh Mật và bạn bè dốc sức học hành, lúc cô ta uổng phí thời gian không tìm thấy mục tiêu cho mình, cô ta vẫn luôn có cảm giác ấy, cô ta những tưởng thi xong sẽ tốt hơn.
Kết quả không phải, một năm qua đã có ảnh hưởng rất lớn đến cô ta. Trong tiềm thức, cô ta cũng muốn vào một trường đại học tốt.
Nhưng cô ta đã hoang phí gần bốn năm, bây giờ cảm thấy thật hối hận, cực kỳ hối hận.
Thậm chí cô ta còn bắt đầu hâm mộ lẫn ghen tị Đinh Mật. Hoặc là ngay từ đầu cô ta đã vừa hâm mộ vừa ghen tị Đinh Mật, không thì vì sao mỗi lần Tiết Chấn mang Đinh Mật và cô ta ra so sánh với nhau, cô ta lại lập tức nổi điên như thế.
…
Tối hôm ấy Đinh Mật ngủ rất ngon, chiều ngày hôm sau đi tham gia họp lớp. Địa điểm tổ chức là một nhà hàng năm sao, sử dụng quỹ lớp còn dư lại, mời cả chủ nhiệm và một số thầy cô khác đến.
Mấy nam sinh lôi kéo Lý Chí Bân mời rượu liên tục, Lý Chí Bân không chống đỡ nổi, lấy cái danh thầy chủ nhiệm ra cũng chẳng có ích gì, không kìm được cười mắng: “Bình thường không dám càn quấy, vừa tốt nghiệp xong thì hỗn hẳn, lũ quỷ này.”
Từ Khiên rót đầy một ly, chen lên khoác vai Lý Chí Bân: “Nào, anh Bân, em kính thầy một ly.”
Lý Chí Bân nhìn mấy cậu nhóc, lại mắng tiếp: “Xem ra bình thường cũng uống không ít nhỉ, trông tửu lượng còn tốt hơn thầy.”
Mắng thì mắng, nhưng rượu vẫn uống.
Đinh Mật nhìn Điền Chính Quốc bên cạnh mình: “Cậu không lên à?”
Điền Chính Quốc: “Không thấy thầy sắp say rồi sao?”
Hình như thế.
Lớp trưởng và lớp phó cùng lên kính rượu, thấy hai người thân mật tự nhiên, mấy thầy cô đều dở khóc dở cười, nói: “Sau này kết hôn nhớ về trường cũ phát kẹo cưới nhé.”
Lớp phó hớn hở: “Chắc chắn rồi ạ, còn cả Điền Chính Quốc và bạn cùng bàn của cậu ấy nữa.”
Đinh Mật: “…”
Điên thật rồi, nhắc đến cô làm gì! Vẫn còn một số thầy cô chưa biết chuyện này mà, đừng có vừa thi xong đã lôi nhau ra “bóc” hết trước mặt thầy cô thế chứ!
“Đừng quên còn Từ Khiên nữa đấy!”
Từ Khiên thổ lộ ngay giữa lớp, rốt cuộc có thành công hay không thì mọi người không biết, dù sao Đỗ Minh Vy cũng sẽ đi du học, yêu xa khác nước không phải chuyện đùa.
Có nam sinh ồn ào: “Sốc nhỉ, hội yêu sớm lớp mình toàn học sinh giỏi thôi!”
Lý Chí Bân đỡ trán, nhưng lại không kìm được mà kiêu hãnh, ai bảo yêu sớm ảnh hưởng đến học tập? Sai bét, nhìn những tấm gương tiêu biểu đây này.
Mặt Đinh Mật đỏ bừng, còn Điền Chính Quốc đã đứng dậy đi mời rượu thầy cô dưới sự ồn ào của mọi người, coi như ngầm thừa nhận quan hệ giữa cô và cậu. Có người trêu ghẹo: “Anh Quốc, đến lúc đó nhớ phát kẹo cưới đấy.”
Điền Chính Quốc nhếch môi: “Nhớ rồi.”
Đinh Mật sửng sốt, Đỗ Minh Vy chạy qua chọc cô: “Kẹo cưới đấy…”
Mặt Đinh Mật càng đỏ.
Cả đám càng thêm phấn khích, lại trêu ghẹo ầm ĩ: “Đến lúc đó lớp mình tụ tập cùng nhau đi ăn cưới, thế nào? Anh Quốc phải phát đủ thiệp đấy nhé!”
Điền Chính Quốc cúi đầu cười nhạt, không đáp lời. Đa số nữ sinh trong lớp đều nhìn Đinh Mật với vẻ ngưỡng mộ, Tưởng Tân Tử thở than: “Sớm biết thế lúc đầu tớ nên cố gắng hơn, nhỡ đâu lại thắng Đinh Mật, theo đuổi được Điền Chính Quốc.”
Cũng chỉ có cô dám mạnh dạn nói thẳng như vậy, mọi người cười phá lên, coi như đùa vui.
Ăn liên hoan xong còn đi hát.
Ngoại trừ mấy thầy cô và một số bạn về trước, những người khác đều hào hứng tham gia, khoảng ba mươi người ồn ào kéo đến chiến trường mới.
Đinh Mật ngồi cùng xe với Điền Chính Quốc, cậu uống rượu trắng, người phảng phất mùi rượu, cô không nhịn được len lén nhìn cậu, phát hiện cậu uống rượu nhiều sẽ đỏ mặt.
Điền Chính Quốc cúi đầu liếc cô: “Nhìn gì?”
Hơi thở rất nóng.
Đinh Mật bồn chồn lắc đầu: “Không có gì.”
Bẵng đi một lúc, lại cầm lòng chẳng đặng hỏi: “Lời cậu nói lúc nãy là thật sao?”
Điền Chính Quốc đặt tay trên đầu gối, nhẹ nhàng đánh nhịp ngón trỏ, thản nhiên: “Tớ nói gì?”
“Thì… cậu nói chuyện phát kẹo cưới ấy…”
Điền Chính Quốc không nói gì, lười nhác tựa vào lưng ghế, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giữ im lặng. Đinh Mật nhìn đăm đăm vào đuôi mắt hẹp dài xếch lên của cậu, đợi đến nỗi lòng dạ cồn cào, nôn nóng nắm tay cậu, gãi nhẹ vào lòng bàn tay ấy.
“Đừng nghịch.”
Tay bị cậu nắm chặt.
Đinh Mật cứ nghịch: “Có phải thật không vậy!”
Trong xe lặng thinh một hồi, lái xe tự động coi mình là không khí.
Điền Chính Quốc nắm tay cô, cúi đầu, kéo tay cô day trán mình, giọng trầm thấp: “Cậu cho là thật thì là thật.”
Đinh Mật cười rộ lên: “Tớ đương nhiên cho là thật rồi.”
Điền Chính Quốc không để ý đến cô nữa, vỗ đầu cô, lại nhắm mắt.
Say rồi sao? Đinh Mật dán đến quan sát mấy giây, không làm phiền cậu nữa.
Những người đến trước đã chơi đùa ầm ĩ trong phòng, người hát kẻ giành mic, vừa hỗn loạn vừa vui vẻ.
“Nhân lúc chưa có điểm thì chơi chán đi, tránh đến lúc điểm thấp rồi lại khóc.”
“Cho tôi hát một bài nào, cậu hát liền ba bài rồi đấy.”
“Cậu hát dở bỏ xừ…”
Đỗ Minh Vy thấy cô, nhanh chóng vẫy tay: “Mật Mật, qua bên này.”
Đinh Mật cùng Điền Chính Quốc qua đó, họ đang chơi trò chơi quốc vương. Khương Khả Du nói: “Cùng chơi nhé.”
Đinh Mật không phản đối, Điền Chính Quốc không có hứng thú nhưng vẫn ngồi xuống cạnh đó. Người chia bài không để ý nên chia cho cả Điền Chính Quốc một lá, Tần Dạng liền nói: “Chơi mấy ván đi.”
Đinh Mật đưa bài cho cậu: “Cùng chơi nhé.”
Điền Chính Quốc hết cách, đành nhận bài, duỗi chân, hơi nghiêng người về phía trước.
Chung quy cũng đã tốt nghiệp, cả đám chơi rất điên cuồng, đặc biệt là nam sinh, rút được quân Quốc Vương sẽ đưa ra yêu cầu cực độc.
“Số 2 sờ mông số 3.”
Tần Dạng bật ngón cái: “Bựa đấy.”
Nhìn lại bài mình chính là số 2, lập tức cau mày ghét bỏ: “Buồn nôn vãi! Số 3 là ai?” Nam sinh nọ chán ghét lăn tới, đập lên mông Tần Dạng một chưởng cực kêu, cả đám cười ầm ĩ.
Qua mấy ván, Khương Khả Du bốc được quân Quốc Vương, cả đám cười hí hửng nhìn cô. Trong mắt mọi người, Khương Khả Du vẫn luôn là cô gái xinh đẹp, nhà giàu lại nền nếp, bình thường cư xử cũng khiêm nhường, cả đám đều tò mò cô sẽ đưa ra điều kiện gì.
Khương Khả Du ngẫm nghĩ, bỗng nhìn Đinh Mật: “Cậu cảm thấy cậu và Điền Chính Quốc liệu có chia tay không? Nói thật.”
“…”
Mọi người sửng sốt, buổi chiều anh Quốc còn nói sẽ phát kẹo cưới mà? Hỏi như vậy khác nào cố tình gây sự?!
Tất cả đồng loạt nhìn về phía Đinh Mật, Đỗ Minh Vy không kìm được nói: “Khương Khả Du, cậu có ý gì, sao lại hỏi vấn đề này.”
Lớp trưởng cũng bênh vực Đinh Mật: “Đúng thế, người ta đang tốt đẹp, hỏi như vậy thật thiếu đạo đức.”
Điền Chính Quốc cau mày ném bài đi, tựa vào sofa, trầm giọng: “Đinh Mật, cậu qua đây.”
Hiển nhiên là không muốn cô trả lời câu hỏi ngu ngốc ấy.
Bầu không khí chợt đóng băng, nhiều ánh mắt không vui quét về phía Khương Khả Du. Khương Khả Du lộ vẻ lúng túng, biện bạch: “Tớ chỉ tò mò thôi, đang chơi mà? Chỉ là giả như có một lý do…”
“Đổi câu hỏi đi.” Có người đề nghị.
Đinh Mật lại đáp: “Sẽ không.”
Khương Khả Du mím môi, gặng hỏi: “Nếu như thì sao?”
Đinh Mật cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười, tại sao cô phải chia tay với Điền Chính Quốc? Cô bị đần chắc? Mà dù có đần thì cô vẫn thích cậu.
Đinh Mật ngẫm nghĩ, nói: “Nếu như thật sự có ngày ấy, vậy thì nhất định là tớ đã lạc đường.”