Trần Phong đến ga-ra, lái chiếc Koenigsegg kia ra.
Chiếc Koenigsegg này sau khi Thẩm Hồng Xương tặng anh, anh chỉ lái một lần.
Sau đó thì ném vào ga-ra.
Nhưng đúng là xe xịn có khác, mặc dù lâu rồi không đi nhưng thân xe vẫn mới cóng như ban đầu, không có chút bụi nào.
Không lâu sau, Trần Phong đã lái xe đến Khách sạn Quân Thịnh.
Khách sạn Quân Thịnh, mặc dù là một trong số khách sạn năm sau ít ỏi ở thành phố Thương Châu, nhưng cả khách sạn lại không tìm được một chiếc siêu xe có thể ngang hàng với Koenigsegg của Trần Phong.
Ở cửa khách sạn, đẳng cấp cao nhất lại là mấy loại siêu xe nhập môn như Ferrari và Porsche.
Vì thế nghĩ thôi cũng biết, lúc Trần Phong lái xe đến cửa khách sạn, tiếp tân của khách sạn sẽ có thái độ gì.
Gần như là lễ phép đến cực hạn.
Thậm chí sau khi Trần Phong xuống xe, còn cử người đứng cạnh xe của Trần Phong, trông xe cho Trần Phong.
Thứ nhất là tỏ sự coi trọng với Trần Phong, thứ hai là lo lắng, lỡ như có ai không có mắt, bất cẩn làm xước chiếc xe này.
Vậy phía khách sạn bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Còn về bộ quần áo bình thường của Trần Phong, đã bị mấy tiếp tân này lờ đi.
Thời đại này, kiểu con nhà giàu giả nghèo họ gặp cũng không ít.
Trần Phong rõ ràng là kiểu con nhà giàu đó.
Trần Phong không hề biết, mình chỉ lái một chiếc siêu xe thôi mà mấy tiếp tân lại nghĩ nhiều thế.
Nếu biết chắc dở khóc dở cười.
Trần Phong vừa bước vào cửa, thì một chiếc Audi A6 lái vào khách sạn Quân Thịnh ngay sau đó.
Trên ghế lái của chiếc Audi là một người quen của Trần Phong, Hạ Hạo.
Trên ghế phó lái, thì có một cô gái mặc chiếc váy ngắn bó sát, lộ rốn gợi cảm đang ngồi, làn da cô gái trắng bóc, thân hình cũng rất đẹp, eo rắn nước, mông đào, là thân bốc lửa điển hình.
Lúc này, Hạ Hạo đang tươi cười nói chuyện với cô gái, còn cô gái thì lại phản ứng hơi lạnh nhạt, vừa buồn chán cậy móng tay, vừa nhát gừng đáp lời Hạ Hạo.
Đúng lúc này, Hạ Hạo lái xe đến vị trí trước chiếc Koenigsegg của Trần Phong mười mét, mà sự chú ý của anh ta lại đặt trên người cô gái bên cạnh, không hề để ý xe mình sắp đâm vào chiếc Koenigsegg của Trần Phong.
"Cẩn thận!" Vẫn là cô gái phát hiện trước, thét lên một tiếng.
Hạ Hạo đang lải nhải cuối cũng cũng bị giật mình bừng tỉnh, vội giẫm phanh.
Cuối cùng chiếc Audio A6 kịp thời dừng lại, nhưng cách chiếc Koenigsegg không đến một centimet.
Sắc mặt tiếp tân trông xe tái nhợt, suýt nữa, suýt nữa thì cả đời Hạ Hạo toi rồi.
Tiếp tân trông xe không biết thân phận của Hạ Hạo, nhưng thấy Hạ Hạo lái Audio A6, cậu ta cũng có thể đoán được đại khái giá trị con người Hạ Hạo.
Cùng lắm là năm, sáu triệu.
Nếu đâm vào Koenigsegg bản giới hạn giá hai mươi sáu triệu thì năm, sáu triệu chưa chắc đủ đền!
"Lúc anh lái xe không thế chuyên tâm chút à?"
Cô gái gợi cảm bất mãn nhìn Hạ Hạo một cái rồi nói, thằng ngu này suýt nữa thì làm liên lụy mình.
"Xin... xin lỗi, anh không chú ý."
Lúc này, sắc mặt Hạ Hạo cũng hơi tái đi, anh ta đương nhiên có thể nhận ra chiếc xe trước mặt là Koenigsegg, chiếc xe thần thánh bản giới hạn toàn cầu.
Không nói giá xe, chỉ nói thân phận người lái được chiếc xe này thôi thì đã là người anh ta không thể chọc rồi.
Nếu hôm nay anh ta va vào thật thì dù nhà họ Hạ cũng không bảo vệ nổi anh ta!
"Thôi, anh mau đỗ xe của anh đi, đừng có để lát nữa người khác thấy." Nhạc Linh bực mình lườm Hạ Hạo một cái rồi nói.
"Anh đỗ ngay đây, anh đỗ ngay đây." Hạ Hạo như vừa tỉnh mộng, vội vàng lên xe, quay chiếc Audio A6 đến một chỗ cách đó thật xa, dừng ở trong góc.
Thấy Hạ Hạo đi đỗ xe, Nhạc Linh lại không nhịn được mà đánh giá chiếc Koenigsegg, trong mắt ngập tràn ngưỡng mộ, đây mới đúng là siêu xe thực thụ, chiếc Audi A6 kia của Hạ Hạo so với chiếc này chỉ là rác rưởi, còn không bằng cả xe kéo.
Nếu mình được ngồi vào chiếc xe thế này đi hóng gió...
Nhạc Linh đã không dám nghĩ nữa rồi.
Tóm lại, muốn có bao nhiêu nổi bật thì có bấy nhiêu.
Đám chị em kia của cô ta, chắc chắn sẽ hâm mộ cô ta không thôi, hâm mộ điên luôn.
"Này, anh ơi, anh biết chiếc xe này ai lái đến không? Anh ấy là người Thương Châu à?" Anh mắt Nhạc Linh chuyển qua tiếp tân trông xe.
Tiếp tân đương nhiên vội vàng lắc đầu, dù có biết thân phận của Trần Phong cậu ta cũng không dám nói, huống hồ cậu ta còn không biết.
Nhạc Linh có ý gì, cậu ta rõ mồn một, nhưng cậu ta lại cảm thấy, kiểu con nhà giàu như Trần Phong, căn bản sẽ không để ý loại dung chi tục phấn như Nhạc Linh.
Nếu cậu ta nói thân phận của Trần Phong, chẳng phải là tạo phiền phức cho Trần Phong ư?
"Được rồi." Nhạc Linh hơi thất vọng, nhưng trong lòng đã quyết định, lát nữa xong việc, phải đứng canh ở chỗ cách xe không xa, xem có thể chờ được chủ nhân chiếc xe không.
Lỡ như, nếu được chủ nhân chiếc xe vừa ý, vậy đời sau của cô ta cũng chẳng cần phải lo nữa.
Lúc này, Hạ Hạo cũng đã đỗ xong xe, đi mấy bước đã đến trước mặt Nhạc Linh, cười nói: "Linh Linh, anh đưa em vào trong nhé."
Mặc dù không muốn nhưng Nhạc Linh vẫn gật đầu.
Sau đó hai người vào khách sạn.
"Được rồi, tiễn đến đây thôi, anh mau về đi." Vẻ mặt Nhạc Linh hơi lạnh nhạt.
"Được, em xong việc thì gọi cho anh, anh đến đón em." Hạ Hạo không hề để ý thái độ lạnh nhạt của Nhạc Linh, ngược lại tươi cười nịnh nọt, anh ta lúc này phát huy hết mức hai chữ "bợ đít", có thể nói Nhạc Linh cần gì anh ta đều đáp ứng.
"Được rồi, về đi, về đi."
Nhạc Linh hơi bực mình xua tay.
"Ừ." Hạ Hạo gật đầu, vừa định xoay người đi thì lúc này trước mắt lạnh xuất hiện bóng người khiến anh ta bất ngờ.
Trần Phong!
Thằng vô dụng này không phải đã đến Kim Lăng với Hạ Mộng Dao rồi sao?
Sao cậu ta lại ở đây?
Hạ Hạo thấy Trần Phong, Trần Phong đương nhiên cũng thấy Hạ Hạo.
Song Trần Phong chỉ nheo mắt nhìn Hạ Hạo một cái, bèn chuẩn bị vào thang máy lên tầng, hôm khác anh tính sổ với Hạ Hạo sau cũng không muộn.
Việc cấp bách của anh lúc này là thống nhất Thương Châu.
Loại tôm tép như Hạ Hạo, xử lý lúc nào cũng được.
Trần Phong không định để ý Hạ Hạo, nhưng Hạ Hạo lại không muốn tha cho Trần Phong.
"Trần Phong! Mày ở đây làm gì?" Hạ Hạo bước đến trước mặt Trần Phong, lạnh mặt hỏi.
"Liên quan gì đến anh sao?" Trần Phong thản nhiên cười nói.
"Mày nói chuyện kiểu gì đấy hả?" Hạ Hạo cau mày, mỉa mai: "Tao là anh họ mày đấy, mày tốt nhất biết chút kính trên nhường dưới đi."
"Anh họ?" Trần Phong cười khẩy, thằng ngu Hạ Hạo này, còn dám lấy thân phận ra nói chuyện.
"Anh ta là người ở rể nhà các anh à?" Lúc này, Nhạc Linh cũng bước đến, đánh giá Trần Phong từ trên xuống dưới, sự khinh thường trong mắt rất mãnh liệt, ở cạnh Hạ Hạo mấy hôm nay, cái tên Hạ Hạo nhắc đến nhiều nhất chính là Trần Phong, tai cô ta sắp mọc kén luôn rồi.
Mỗi lần nhắc đến Trần Phong, Hạ Hạo đều là dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, cũng cật lực hạ thấp Trần Phong.