Vệ Đinh đoán không sai, Trầm Huyên sống hai mươi mốt năm qua vẫn chưa từng ở nơi công cộng làm ra loại chuyện mất mặt thế này.
Những người bị xô ngã la hét ỏm tỏi, đều chĩa mũi dùi vào hai người họ đòi bồi thường.
Bạn Trầm Huyên siêu cấp sĩ diện sợ mọi chuyện sẽ càng lúc càng rối rắm thêm, lập vung tiền bỏ lại rồi lôi Vệ Đinh thoát thân khỏi rạp chiếu phim.
Chạng vạng, sắc trời cũng đã sớm sụp tối.
Trên đường đến bãi đỗ xe, Trầm Huyên cứ đi được vài bước rồi dừng lại chọt chọt lên trán Vệ Đinh, miệng không ngừng trách cứ, mắng hắn ngốc, chê hắn ngớ ngẩn, nói hắn đầu óc kém phát triển.
Vệ Đinh tự biết mình sai, cũng không dám phản kháng, cúi thấp đầu mặc cho hắn chọt, vẻ mặt hết sức nhu thuận.
Trước khi lên xe, Trầm Huyên đặt hai tay lên vai Vệ Đinh, đem cả người hắn xoay qua xoay lại, soi mấy bận mới hỏi: “Ban nãy té có đau không?”
Vệ Đinh vui vẻ, ngươi ôm ta rồi mà, cho dù có ngã xuống cũng là ngã trên người ngươi, có đau cũng là ngươi đau a!
Vội lắc đầu, cười tươi roi rói.
Sau đó hai người cùng đi ăn tối. Đối với vấn đề ăn uống, Vệ Đinh trước giờ đều là ai cho thì nhận, y như Trầm Huyên đã nói, cho bao nhiêu hắn ăn bấy nhiêu. Nhìn hắn ăn đến hớn hở, Trầm Huyên cũng vui lây, nhưng lại sợ hắn ăn nhiều quá, dạ dày tiêu hóa không kịp, sau khi ăn xong, dẫn hắn đi mua ít thuốc trợ tiêu hóa rồi mới chở hắn về nhà.
Lúc hai người tạm biệt, Trầm Huyên còn bá đạo căn dặn: “Ngày mai ở nhà chờ ta, đừng chạy lung tung khắp nơi.”
Vệ Đinh thầm nghĩ nên nhân cơ hội này bàn bạc lại cùng hắn về chuyện bồi thường kia, nhưng chưa kịp níu tay Trầm Huyên, hắn đã phóng xe đi.
Nhìn chiếc xe thể thao đang xa dần, Vệ Đinh bỗng nhiên có cảm giác vô lực, thời khắc quyết định lại không thể nói chuyện, đúng là khiến người ta bất đắc dĩ a.
Vệ Đinh cúi đầu bước vào nhà, vừa qua khỏi cửa, mấy đồng chí khách trọ liền lập tức vây lấy.
Cố An cười đến ái muội, đúng bộ dáng bà tám (nguyên văn là “bát bà”, ta ko hề đơm đặt đâu =)))) “Tiểu Đinh Đinh ngươi chịu về rồi sao, tên khách mua hoa kia dẫn ngươi đi đâu thế? Hắn có làm gì ngươi không… hắc hắc… hắc hắc!”
Vệ Đinh đầu óc còn đang úng nước, ra thủ ngữ: chúng ta chỉ đi xem phim thôi mà.
“Xem phim?? Chậc chậc. . .” Cố An hưng phấn, nhảy tới nhảy lui bên cạnh Vệ Đinh: “Hai người các ngươi có cần phải lãng mạn vậy không?! Hắn có lợi dụng rạp phim tối thui mà nắm tay nắm chân ngươi, hay là hôn môi ngươi không?”
Vệ Đinh mi mắt giật kịch liệt: Chúng ta đi xem phim kinh dị! Lãng mạn thế nào đây?
“Phim kinh dị!?” Cố An xuýt xoa: “Tên khách mua hoa kia cũng gian lắm a! Coi tới cảnh nào kinh dị, ngươi sẽ bị dọa chết khiếp mà sà vào lòng hắn, thế là hắn có thể đường đường chính chính chiếm tiện nghi!”
Vệ Đinh im re, đẩy Cố An ra đi về phòng mình, nhưng lại bị A Bố cản lối.
Vệ Đinh suýt rớt cằm, cật lực xua tay: Các ngươi suy nghĩ lệch lạc đi đâu vậy? Ta và hắn không có gì gì với nhau a.
“Không có gì mà lại cùng đi xem phim?” Cố An chỉ vào mặt mình nói: “Vừa rồi hắn thấy ta đùa giỡn thân mật với ngươi liền không nói không rằng mà lao tới động thủ, coi mặt ta đi, bị hắn đánh sưng vù cả lên! Nếu không phải có ý với ngươi, hắn việc gì phẫn nộ như vậy?”
Vệ Đinh vẫn kiên nhẫn giải thích: Chúng ta thật sự không có gì a!
“Ngươi đối với hắn vô tình, nhưng hắn đối với ngươi hữu ý” A Bố hiển nhiên ủng hộ quan điểm của Cố An, dùng ngữ khí cao thâm nói: “Người trong cuộc mê muội còn người ngoài cuộc thì sáng suốt, tình hình ban nãy có đui cũng nhìn ra được hắn thích ngươi.”
Sở Hiểu Phong ở bên cạnh gật đầu phụ họa: “Tiểu chủ nhà, ta hình như cũng thấy vậy a.”
Vệ Đinh nhìn ba tên kia, vẻ mặt mờ mịt.
A Bố vỗ vai hắn: “Thử quen hắn đi, người ta tuấn tú thế, đối với ngươi cũng không tệ, so với mấy thứ yêu đương trên mạng vẫn thật hơn, đáng tin hơn.”
Vệ Đinh lắc đầu, vẻ mặt có chút bất lực, bỏ lại cả đám, đi về phòng.
Nếu mọi người không nhắc đến, Vệ Đinh căn bản sẽ không nghĩ đến phương diện này.
Nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, Vệ Đinh thấy nghi nghi. Nếu nói Trầm Huyên thích hắn, hắn thật không tin cho lắm. Trầm Huyên điều kiện hoàn hảo như vậy, sao có thể đi thích một tên ách ba? Có điều, Trầm Huyên đối xử với hắn đúng là rất tốt, hắn cũng cảm nhận được. Hai người mới quen biết có vài ngày, hắn cần gì phải tốt với mình như thế?
Suy đi nghĩ lại, Vệ Đinh vẫn cho rằng Trầm Huyên chỉ là nhất thời hứng thú, lấy hắn giải khuây thôi, những kẻ lắm tiền nhiều của chẳng phải đều luôn làm như vậy sao?
Vệ Đinh mở máy tính, đăng nhập vào QQ tìm tên Tĩnh ca ca, hiện tại hắn rất muốn được nhanh chóng nói chuyện với Tĩnh ca ca một lát.
Trò chuyện cùng Tĩnh ca ca, với hắn mà nói, cũng giống như một liều thuốc, không chỉ có thể xua đi phiền não trong lòng, mà còn khiến hắn cảm thấy vui vẻ hơn.
Vệ Đinh trong lòng phấn chấn, gửi tin nhắn, chờ thật lâu cũng chẳng thấy trả lời.
Vệ Đinh thất vọng chu chu môi, nghĩ thầm lần sau gặp Tĩnh ca ca, phải nhắc hắn để trạng thái online với mình, như vậy mới có thể biết Tĩnh ca ca lúc nào thì online.
Ngay lúc này, từ loa vang lên tiếng knock knock, dưới thanh taskbar QQ nhấp nháy.
Vệ Đinh bật lên, nhìn qua, là tin nhắn muốn kết bạn.
Hắn sao lại muốn thêm bạn mình? Hắn sao lại biết số QQ của mình?
Không thèm nghĩ nhiều, Vệ Đinh lập tức chấp nhận yêu cầu kết bạn.
Vệ Đinh nhìn danh sánh hảo hữu dò tìm tên của Hỏa Viêm. Danh sách không nhiều lắm, chỉ một lát đã tìm ra.
Avatar là hình con chim cánh cụt nho nhỏ cơ bản nhất của QQ. Profile một mảng trống trơn, tên là một chuỗi chữ cái tiếng Anh và con số mà người nhìn vào chả hiểu được gì.
Xem profile xong, Vệ Đinh rút ra kết luận, Đại Thần không hổ danh là Đại Thần, cực kỳ thần bí!
Gõ một tin nhắn, Vệ Đinh cẩn thận ấn nút Gửi đi.
Dương Khang: Xin chào, ngươi là tác giả Hỏa Viêm?
Đợi một hồi lâu, mới có câu trả lời.
asas1212: Phải.
Nhìn câu trả lời ngắn ngủn, Vệ Đinh có cảm giác bị đùa bỡn.
asas1212? Cái tên này sao mà giống như tùy tiện gõ ra thế nhỉ, một Đại Thần lẽ nào lại tự đặt cho mình một cái tên vừa tùy tiện vừa kỳ quái như vậy?
Tiếng “tích tích” vang lên liền một tràng.
Vệ Đinh nhìn màn hình, là Đại thần gửi tin cho cậu.
asas1212: Ngại quá, vừa rồi bận chút việc
asas1212: Ta có xem qua tác phẩm của ngươi, còn comment bên dưới.
asas1212: Viết không tệ, tình tiết chặt chẽ lại không dài dòng lê thê, tiếp tục cố gắng.
asas1212: Đây là lần đầu tiên ngươi viết sao?
Thì ra Đại thần là người dễ mến như vậy, Vệ Đinh phấn khởi, vội hồi đáp.
Dương Khang: Vâng! Lần đầu viết trong lòng thấy không chắc chắn lắm, cứ cảm thấy rất nhiều chỗ viết không được tốt, nghe ngươi nói rồi, lại thấy tự tin lên một chút.
asas1212: Haha, từ từ sẽ tiến bộ.
Dương Khang: Xin hỏi ngươi làm sao biết số QQ của ta vậy?
asas1212: Cháu ta cho ta, hắn là độc giả của ngươi.
Dương Khang: Cháu ngươi là ai? Tại sao hắn lại biết số QQ của ta? Tôi chưa bao giờ nói cho ai biết a.
asas1212: Chuyện của hắn ta không rõ lắm, bất quá, là hắn đưa tác phẩm của ngươi cho ta xem.
Dương Khang: Ta có thể biết tên hắn không?
asas1212: Ngại quá, hắn muốn ta giữ bí mật.
Dương Khang: ….
asas1212: Haha
Vệ Đinh vô cùng nghi hoặc, hắn thật sự rất muốn biết cháu của Hỏa Viêm rốt cuộc là ai. Nhưng hắn cũng không muốn làm khó đối phương, người ta đã không muốn nói, hắn cũng không miễn cưỡng làm gì, đành đem vấn đề này dẹp qua một bên…
Tán gẫu một hồi hắn mới phát giác, Hỏa Viêm chưa từng chơi QQ, số QQ này là hắn vừa tạo ra, tên quả nhiên cũng là tùy tiện gõ vào.
Vệ Đinh biết, số QQ này, nhất định là do cháu hắn ta lập giúp.
Vệ Đinh điên cuồng lục lọi trong đầu tìm người vừa biết hắn viết văn, lại vừa biết số QQ của hắn, tìm một hồi được kết quả chỉ có ba người, chính là ba tên khách trọ kia.
Vệ Đinh lại nhớ tới Trầm Huyên cũng biết hắn viết văn, có điều Trầm Huyên đâu biết số QQ của hắn.
Vệ Đinh thấy sao mà nan giải, vỗ vỗ đầu, nếu đã nghĩ không thông, thôi thì cũng không tự hỏi vấn đề này nữa.
Sau đó, hai người trò chuyện thêm một lúc, Vệ Đinh thừa dịp hỏi Hỏa Viêm khi nào update chương mới, còn đưa ra một kiến nghị nho nhỏ, xin hắn đừng ngược đãi nhân vật trong truyện nữa.
Hỏa Viêm vẫn làm một bộ dáng thần bí khó dò, không nói hắn biết khi nào update, cũng không chịu tiết lộ nội dung tác phẩm dù chỉ một chút.
Vệ Đinh khinh thường, cái gì mà Đại Thần, thật ra chỉ là tên keo kiệt nhỏ mọn.
Tám với Hỏa Viêm xong, bên Tĩnh ca ca cuối cùng cũng đã trả lời.
Tĩnh ca ca tâm tình dường như không được tốt cho lắm, thái độ qua loa hời hợt, tùy tiện nói hai câu đã sign out, khiến Vệ Đinh cảm thấy thật khó hiểu.
Ngồi trước máy tính, Trầm Huyên thở dài, trong lòng buồn bực tới cực điểm.
Sớm biết Vệ Đinh gặp được Hỏa Viêm lại hưng phấn như vậy, hắn dại gì làm trung gian cho hai người họ quen biết nhau!
Từ khi biết Vệ Đinh sùng bái Hỏa Viêm, vì muốn làm cho đối phương vui, Trầm Huyên liền nhờ cậu mình xem thử tiểu thuyết hắn viết, comment cho hắn.
Vừa rồi tạm biệt nhau, Trầm Huyên không về nhà, mà chạy đến nhà cậu, lập một số QQ mới, bắt cậu mình dù đang bận ngập đầu vẫn phải dành ra chút thời gian trò chuyện khích lệ Vệ Đinh.
Kết quả, thấy hai người trò chuyện hợp cạ đến quá đáng, lại còn hẹn lần sau lên mạng hảo hảo bàn tiếp, trong lòng liền khó chịu. Hắn không muốn Vệ Đinh nhiệt tình với ai khác, cũng không thích Vệ Đinh cười với ai khác. Khổ nỗi, người là do tự thân hắn giới thiệu, hối hận cũng vô dụng, loại tư vị tự làm tự chịu này quả là rất khó nuốt trôi.
Cho nên lúc cùng Vệ Đinh nói chuyện, thái độ không được tích cực cho lắm, mới nói có hai câu đã out về nhà.
Trầm Huyên lái xe trên con đường rộng thênh thang, gió lạnh vút tới tấp lên mặt, trong lòng nghĩ đến Vệ Đinh, bất tri bất giác đã chạy đến trước cổng khu chợ hoa điểu.
Hiện tại đã hơn mười một giờ khuya, những cửa hiệu lớn trong chợ đã sớm đóng, chung quanh là một mảng tối đen.
Trầm Huyên cười bất đắc dĩ, không gặp một lúc thôi đã thập phần nhung nhớ… hắn tự thấy mình như đã tẩu hỏa nhập ma trầm trọng.
Hắn trên mạng đã thích Vệ Đinh suốt một năm trời, thừa biết loại cảm tình này không chút thực tế, bởi vậy hắn cứ một mực đòi gặp Vệ Đinh, nhưng đối phương cứ cự tuyệt hết lần này đến lần khác, khiến hắn có phần nản lòng.
Nhưng tạo hóa lại thích trêu ngươi, chính lúc hắn chuẩn bị chôn vùi cảm tình này sâu trong đáy lòng, lại ở đời thực gặp gỡ Vệ Đinh.
Qua một năm quen nhau, thế giới nội tâm của Vệ Đinh, hắn cho rằng vô cùng thấu hiểu.
Vệ Đinh thoạt nhìn kiên cường, thật ra cũng có mặt yếu đuối tự ti, tỉ như hắn không nói được, liền không dám gặp mình ngoài đời. Nhưng cũng vì thế mà Trầm Huyên càng thấy thương hắn hơn, làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ muốn Vệ Đinh được vui vẻ.
Trầm Huyên đột nhiên nghĩ đến chuyện tiết lộ thân phận mình, nói cho Vệ Đinh biết, thật ra mình chính là Tĩnh ca ca.
Ý niệm vụt qua đầu, Trầm Huyên lập tức xuống xe, đi vào trong khu chợ.
Đến trước tiệm hoa, cửa đã đóng kín, trong nhà cũng không còn bật đèn.
Trầm Huyên vòng đến chỗ cửa sổ phòng ngủ của Vệ Đinh, nương theo ánh trăng nhìn thấy, Vệ Đinh đang nằm trên giường, có lẽ đã ngủ.
Quạt trần quay vù vù, gió lướt trên đầu, vài sợi tóc nhẹ nhàng lay động. Vệ Đinh say ngủ đến bình thản, ánh trăng chiếu lên gương mặt, trông như đứa trẻ thuần khiết vô tư.
Khí trời oi bức, Vệ Đinh lúc ngủ không thèm mặc áo, chỉ độc mỗi chiếc quần soọc, một tấm chăn mỏng đắp trên bụng, ngực phập phồng lên xuống theo từng hơi thở bình ổn, tay chân gầy gò đều lộ ra ngoài, tứ chi rộng mở, toàn thân là một hình chữ đại nằm trên giường, có thể nhìn rõ cả phần da thịt nơi đùi.
Trầm Huyên chỉ cảm thấy yếu hầu một trận đưa đẩy, miệng lưỡi khô khốc đến lợi hại, từ hạ thân đột ngột cuồn cuộn dâng lên một cỗ tà hỏa. Nuốt nước miếng, khổ sở di dời tầm mắt, đứng đờ tại chỗ mất một lúc, mới xoay người đi ra ngoài.
Vừa bước đến chỗ hoa trước cửa, Trầm Huyên va vào người một nam nhân.
Nhìn nam nhân, Trầm Huyên thầm than “chết chắc”, vội lách người né hắn chuẩn bị thoát thân, không ngờ bị người nọ giữ lại.
Cố An hóa thân thành khỉ nhảy tới nhảy lui bên cạnh Trầm Huyên, như thể đã phát hiện được một bí mật động trời, hưng phấn đến khoa chân múa tay, kính viễn vọng và máy ảnh kỹ thuật số đeo trên cổ cũng theo đó mà tưng bừng nẩy lên nẩy xuống.
“Chàng đẹp trai, ta để ý ngươi lâu rồi, hóa ra ngươi cũng có sở thích này!”
Cố An lại sáp tới: “Ngươi rình trộm tiểu chủ nhà, ta sẽ đi tố cáo ngươi!”
Trầm Huyên quay đầu lại, rống giận: “Con mẹ nó, ngươi dám nói cho hắn biết, ta đánh chết ngươi!”
Cố An gân cổ rống lại: “Con mẹ nó, ta dám chứ!”
Trầm Huyên phẫn nộ, siết chặt nắm đấm, còn chưa kịp nện hắn đã nghe thấy Cố An la làng: “Tiểu chủ nhà! Tiểu Đinh Đinh! Cứu mạng a! Có người muốn đánh ta a!”
“Ách! Đừng đánh thức hắn!” Trầm Huyên nhíu mày, vội vàng bịt mồm hắn.
“Thế này có tốt hơn không, tối ngày giở trò bạo lực, không có gì hay ho.” Cố An khoác vai Trầm Huyên, làm ra vẻ “lão tử biết tỏng cả rồi nhé”: “Ngươi thích nhóc chủ nhà chứ gì? Ta có thể lý giải tâm tình của ngươi, nhưng cũng không thể rình trộm hắn a, như thế là phạm pháp!”
Trầm Huyên nhìn hắn trên cổ còn treo toàn thiết bị rình trộm chuyên dụng, vẻ mặt khinh bỉ: “Vẫn còn mặt mũi lên lớp ta sao, bản thân ngươi cũng đâu tốt lành gì.” vươn tay chụp lấy máy ảnh của hắn, giật mạnh một cái, đoạt khỏi cổ Cố An.
Mở máy xem, bên trong toàn là ảnh khó coi, trong đó còn lẫn vài bức Cố An tự sướng.
Trầm Huyên huơ qua huơ lại máy ảnh, cười đến âm hiểm “Chỉ bằng những bức ảnh này, ngươi nói cảnh sát có thể mời ngươi về cục được chưa?”
Cố An khóe miệng run rẩy: “Ngươi uy hiếp ta?”
“Ta cần gì phải uy hiếp ngươi, ngươi không nói ta cũng sẽ không nói, đây là giao dịch. Máy ảnh tạm thời để ta giữ, bao giờ ngươi quên sạch chuyện đêm nay, ta sẽ xem xét có nên trả máy lại cho ngươi không.”
Trầm Huyên vứt lại một câu như vậy liền ngang nhiên bỏ đi.
Cố An nhìn theo bóng lưng hắn thấp giọng than thở: “Này là ta mới mua a, Canon 550D, 18 mega pixel, hơn 5000 lận a!!! Trả cho ta…”