Một người lớn như vậy, dưới sự chăm sóc của vài người, sao có thể biến mất, nhưng nghe người giám hộ nức nở nói các cô đã tìm hơn nửa tiếng, nhưng vẫn không tìm được người, hắn đã biết, sợ rằng lhà thật sự không ở bệnh viện.
Biến mất đương nhiên không có khả năng, hoặc là Lý Hân tự mình cố ý bỏ đi, hoặc là bị người bắt cóc.
Khả năng bị bắt cóc thật sự rất nhỏ, hơn nữa theo lời người giám hộ, Lý Hân cố ý sai các cô đi, Lý Hân tự mình cầm túi xách, không để các cô cầm, Lý Hân không thấy, túi cũng không có, như vậy chính là Lý Hân lập mưu mang túi rời đi.
Tào Dật Nhiên không phải người đầu tiên được thông báo, người biết đầu tiền là gia chủ Tào gia Triệu Duyệt, nhưng Triệu Duyệt đang họp ở tỉnh khác, căn bản không chạy về kịp chỉ có thể sắp xếp người đi tìm, sau đó bà sẽ đuổi về trong đêm.
Bác sĩ, y tá còn có giám hộ và vệ sĩ đều lo sợ đứng đó, đối diện Tào Dật Nhiên bình tĩnh đen mặt.
Tào Dật Nhiên đi theo người giám hộ xem nơi Lý Hân xuất hiện cuối cùng, là một phòng nghỉ cao cấp chuyên dụng, hương hoa cẩm chướng thoảng qua, người giám hộ nói lúc ấy vệ sĩ không có mặt, bác sĩ và y tá đương nhiên cũng không có, Lý Hân sai một người giám hộ đi gọi bác sĩ tới hỏi chuyện, lại sai người khác đi lấy khăn tay cô để quên ở phòng kiểm tra, căn bản không ai nghĩ nhiều, khi người giám hộ trở lại phòng nghỉ, phát hiện Lý Hân không có mặt, mới đầu mọi người cũng không nghĩ Lý Hân tự mình trốn đi, dù sao, những ngày chờ sinh tốt đẹp, ai lại chạy trốn chứ.
Sau khi tìm khắp nơi không thấy, mà trên người Lý Hân căn bản không mang di động, mọi người mới sốt ruột, gọi điện cho Triệu Duyệt và Tào Dật Nhiên.
Tào Dật Nhiên biết Lý Hân tự mình bỏ đi, nhưng hắn không thể lý giải động cơ rời đi của Lý Hân, dù sao hiện tại Lý gia sụp đổ, hơn nữa bởi vì lúc trước tài chính bị chuyển dời khiến hiện tại nợ nần chồng chất, cha cô đã vào tù, cô bỏ đi có thể chạy đi đâu; lại nói, cô lớn bụng, tùy tiện đến đâu cũng không tiện; hơn nữa gần đây hắn đối với cô rất tốt, trong nhà cũng không ai để cô bị khinh bỉ, mọi người giúp việc đều vây quanh cô, vì sao cô muốn đi?
Tào Dật Nhiên nghĩ không ra, chỉ là trong lòng mơ hồ đoán được, có lẽ lòng tự trọng của Lý Hân quấy nhiễu, cô tình nguyện rời đi, cũng không nguyện ý không danh không phận ở nhà hắn sinh đứa nhỏ.
Lúc muốn tìm Lý Hân, Tào Dật Nhiên mới phát giác mình hoàn toàn không hiểu Lý Hân, hắn căn bản không biết cô sẽ chạy tới đâu, vì thế chỉ có thể áp dụng phương thức tìm diện rộng, sân bay nhà ga bến xe để bảo người chú ý, hơn nữa, theo dõi thẻ tín dụng và CMND của Lý Hân, nhưng vẫn không có tin tức.
Người TQ nhiều như vậy, đất rộng như vậy, nếu Lý Hân muốn tự bỏ trốn, muốn tìm cô quả thật rất khó.
Tào Dật Nhiên nghĩ Lý Hân thích chơi game, sau đó thậm chí rải tin tìm trên mạng, ý đồ tìm được manh mối cô có thể đi nơi nào, nhưng vẫn hy vọng xa vời như cũ.
Tào gia đều vì chuyện Lý Hân bỏ trốn mà sốt ruột, rồi lại không có cách nào, sau khi mọi người thương lượng, liền quyết định đăng quảng cáo tìm người.
Nhưng Tào Dật Nhiên lại phản đối đăng tin, cảm thấy như vậy có lẽ chỉ khiến Lý Hân tiếp tục trốn càng xa, khiến cuộc sống của cô không quá tốt.
Nhưng nếu theo ý nguyện của cô thả cô đi, lại lo lắng thân thể cô, may mà năm mới cô được rất nhiều tiền lì xì, hơn nữa trước đó cô còn được các loại quà gặp mặt của người lớn, tổng cộng ước chừng đủ để người thường sống mấy đời, cô mang số tiền này đi hết, có lẽ sẽ không sống quá khổ, chỉ sợ tiền của cô bị kẻ xấu bắt gặp.
Tào Dật Nhiên vì tìm Lý Hân, chỉ có thể xin nghỉ dài hạn ở công ty, hắn đột nhiên xin nghỉ phép, khiến Dịch Hàng kinh ngạc, muốn quan tâm hắn hai câu, Tào Dật Nhiên cái gì cũng không nói, chỉ bảo chờ xử lý xong chuyện, sẽ tiếp tục trở về đi làm.
Sau vài ngày Lý Hân bỏ đi Tào Dật Nhiên mới nói cho Bạch Thụ, gần đây Bạch Thụ đang theo một vụ án cuối cùng của y, sử dụng một người buôn ma túy tự nguyện lấy công chuộc tội, lần này cô ta phải tiếp xúc một trùm ma túy lớn, bọn họ vẫn luôn thủ, chuẩn bị từ con buôn này dụ trùm ma túy ra. Cho nên vẫn luôn bận, còn phải nhanh, gần như không có thời gian ngủ, hơn nữa, bởi vì vị cảnh sát nữ duy nhất trong tổ y đã đi rồi, phái một nữ cảnh sát ở tổ khác qua đây, cô ở cùng con buôn để giám thị nhân tiện bảo vệ cô ta, nhưng nữ cảnh sát này lịch sự nhã nhặn, hoàn toàn không lanh lẹ quả quyết như Tiểu Quan, Bạch Thụ vẫn lo lắng cô làm không tốt, vì thế càng tăng cường giám thị.
Tào Dật Nhiên nói chuyện Lý Hân bỏ đi cho Bạch Thụ, Bạch Thụ cũng không thể giúp cái gì, chỉ khuyên Tào Dật Nhiên không cần quá lo lắn, nếu Lý Hân lên kế hoạch chạy trốn chu toàn, hơn nữa mang theo nhiều tiền như vậy, có thể thấy cô coi như thông minh, hẳn sẽ biết làm sao, phải tin tưởng cô…
Tào Dật Nhiên biết Bạch Thụ bận, cũng không nói thêm cái gì, chỉ bảo hắn chú ý an toàn, còn biểu đạt mình nói chuyện này với Bạch Thụ, chỉ là không muốn giấu Bạch Thụ thôi.
Hai người thẳng thắn thành khẩn đều hiểu đối phương, cho nên không cần nhiều ngôn ngữ. Bạch Thụ nói kết thúc vụ án này, y thật sự sẽ rời công tác, về sau không để Tào Dật Nhiên lo lắng như hiện tại.
Nữ con buôn và trùm ma túy hẹn gặp ở một khách sạn, nữ con buôn vào trước, mang theo “em gái” cũng đồng dạng muốn nhập hàng, con buôn nữ này, là một cô gái xinh đẹp, tuổi mới chừng hai lăm hai sáu, mười bảy mười tám đã bắt đầu làm gái bồi rượu, mưa dầm thấm đất, chậm rãi bị lừa chơi ma túy rồi bắt đầu buôn lậu thuốc phiện, kết bạn với một đại ca, duy trì quan hệ xác thịt, cô nói chỉ là quan hệ thể xác, không có tình cảm thật, nói cô biết gã cũng không xem cô ra gì, cho nên cô không dám động tình, nhưng có quan hệ thể xác, thân cận hơn loại quan hệ khác một chút, vị “đại ca” này sẽ tự mình tới gặp cô, cô dám khẳng định, hơn nữa lúc trước đã làm không ít công tác, không ngừng nói muốn gặp gã, không vì gì khác, chỉ là “gặp”, cũng hy vọng gã có thể đến, huống chi, cô muốn giới thiệu em gái cô.
Khách sạn này không kém, nhưng quản lý không nghiêm, khách không có CMND, bọn họ cũng cho ở, hơn nữa còn nhận đặt trước.
Ngày hẹn gặp, trùm ma túy không đến, nhưng bọn Bạch Thụ quyết định đợi thêm mấy ngày, để con buôn tiếp tục chờ, còn bảo cô ra ngoài hoạt động, ra vẻ trông chờ mong ngón.
Đến ngày thứ ba, có người khả nghi ngẫu nhiên gặp con buôn, lúc chạng vạng, trùm ma túy xuất hiện, đi cùng hắn, còn có một người đàn ông ba mươi tuổi, sau khi nữ con buôn xác nhận, quả thật là nhân vật mục tiêu, bọn Bạch Thụ chuẩn bị bắt ba ba, chờ bọn họ vào phòng liền hành động.
Hết thảy tiến hành vô cùng thuận lợi, mướn hai gian phòng, một gian gần phòng nữ con buôn, một gian ở chỗ rẽ.
Bạch Thụ không muốn cho đối phương có nhiều thời gian chuẩn bị, y ra vẻ là khách ở trọ đi theo họ lên lần, vào thang máy còn bắt chuyện với bọn họ, hỏi bọn họ tới công tác hay đi du lịch, bất quá thấy đối phương là hai người đàn ông, cười cười, nói hai người không giống đi du lịch, là công việc sao?
Lúc này y là một người đàn ông râu ria huyên náo hào sảng, nước da đen nhánh, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Đối phương cũng đáp lời hắn, hỏi hắn tới làn gì, Bạch Thụ cố ý dùng khẩu âm vùng khác, nói vợ sắp tới ngày dự sinh, còn bị phái đi công tác, vì thế oán giận một đống, sau khi ra thang máy, lại cảm thấy có duyên vì bọn họ ở cùng tầng, còn giới thiệu cửa hàng ăn ngon chung quanh, sau đó nói đồ trong khách sạn khó ăn, gần đây y đều ăn bên ngoài, dần dần hạ thấp tâm phòng bị của đối phương.
Đối phương có lẽ thả lỏng cảnh giác với hắn, Bạch Thụ đi cùng bọn họ, có cấp dưới đã từ thang máy khác vào phòng phạm nhân sắp vào trước, chỉ chờ hai người này vào phòng, bọn họ sẽ trong ngoài phối hợp làm thịt phạm nhân, như vậy có thể không quấy rầy những vị khách khác.
Bất quá, còn chưa tới cửa phòng, cửa một gian phòng khác mở ra, một cô gái tùy tiện vuốt tóc đi ra, mới đầu Bạch Thụ chỉ thấy bóng cô, liền cảnh giác, hy vọng cô nhanh đến nơi an toàn đừng để bị dính vào, quan trọng hơn làm đừng để bị bắt làm con tin, trước kia Bạch Thụ từng nhiều lần đối mặt phạm nhân bắt người thường làm con tin, thật sự không ổn.
Không nghĩ tới lúc này cô gái kia xoay người, hơn nữa là phụ nữ có thai, thân phận lại khiến Bạch Thụ kinh ngạc, bởi vì đây là Lý Hân Tào gia đang tìm khắp nơi không thấy, cô vậy mà không rời thành phố, còn ở trong khách sạn này, hơn nữa, y thủ ở đây vài ngày rồi, vậy mà lúc trước không thấy cô.
Lý Hân vừa ngẩng đầu, cũng thấy Bạch Thụ phía sau hai người đàn ông, hai người kia không cao bằng Bạch Thụ, cũng không béo, cho nên không che được Bạch Thụ, cô nhìn rõ Bạch Thụ, trong nháy mắt đó, cô sửng sốt, sau đó muốn xoay người về phòng, nhưng lại chần chờ chưa tiến vào, mà lại nhìn Bạch Thụ, cô cảm thấy mình ở trước mặt Bạch Thụ không cần không được tự nhiên, dù sao mình lại không sai, bèn hỏi, “Sao anh ở đây?”
Hỏi xong, mới phát hiện hai người đàn ông trước mặt Bạch Thụ hơi khả nghi, cô biết Bạch Thụ là cảnh sát hình sự, vì thế ý thức được có thể Bạch Thụ đang phá án, cô ngơ ngác bị dọa ngốc, mà Bạch Thụ vội vàng làm bộ kinh ngạc nhìn về phía cô, “Sao em cũng ở đây? Mới vừa tới? Anh đã nói sao hai ngày trước không gặp em.”
Tuy rằng Bạch Thụ ra vẻ vô cùng tự nhiên, nhưng trùm ma túy cẩn thận từng trải qua sinh tử vẫn phát hiện không thích hợp, hai người không đi vào phòng, mà chạy tới phía trước, Bạch Thụ vừa thấy tình huống không tốt, lập tức hả mệnh lệnh hành động, cảnh sát bên kia hành làng vây tới không biết nơi này còn có một phụ nữ có thai, trực tiếp vây lại đây, Bạch Thụ chạy tới đẩy mạnh Lý Hân vào trong phòng, ra lệnh, “Đóng chặt cửa.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lý Hân gặp thấy cảnh sát bắt phạm nhân, không khỏi ngốc lăng phản ứng không kịp, hơn nữa bụng cô lớn, làm gì cũng không tiện, lúc muốn đóng cửa tay run rẩy, trực giác cảm thấy mình phá hỏng chuyện của Bạch Thụ.
Trùm ma túy thấy phía trước có vài cảnh sát, đành bỏ qua phía trước xoay người ra sau, chỉ là không ngờ cảnh sát đơn thương độc mã đằng sau bản lĩnh lại tốt như vậy, một trong số đó đã bị Bạch Thụ bắt lấy, nhưng lúc này trùm ma túy lại dám móc súng bắn về phía Bạch Thụ, Bạch Thụ mang theo phạm nhân trong tay né sang một bên, lộ ra Lý Hân còn chưa đóng kín cửa.