Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 417: Giả Heo Ăn Hổ



Năm tên côn đồ tép riu đương nhiên sẽ không được Tiêu Thần để vào mắt, nhưng thật ra năm người này, màu tóc rất có phong cách nha, đỏ, lục, vàng, đen, tím, nhìn qua còn rất có cảm giác mới mẻ.
Tiêu Thần xoa xoa tay, cười ha hả nói:
-Vị đại ca này, có lời từ từ nói mà, cần gì phải đánh đâu!
Đã lâu không giả heo ăn hổ rồi, hôm nay năm con cọp lớn tự vác xác tới, mặc dù chẳng có nanh vuốt gì lợi hại, nhưng Tiêu Thần vẫn quyết định phải đóng giả heo một lần.
-Hừ! Nếu muốn đại gia tha cho ngươi, thì ngoan ngoãn dập đầu ba cái cho ông, sau đó liếm sạch chân cho ông! Nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng nhỏ đấy!
Tiểu tử lông vàng thấy Tiêu Thần giống như có vẻ rất sợ hãi, nhất là cái biểu hiện xoa tay kia của Tiêu Thần, càng khiến gã ha ha phá lên cười.
-Ha ha ha! Liếm chân cho Trần ca của bọn ta đó cũng là may mắn của tiểu tử ngươi ah! Còn không mau nhận lấy vận may này đi, đây cũng không phải là bình thường có thể gặp được đâu nha!
Một tiểu tử tóc đỏ bên người tên lông vàng, ha ha phá lên cười, ba tên tạp mao còn lại cũng đều phá lên cười.

Tiêu Thần trên mặt vẫn cười, liếc liếc bàn chân tiểu tử lông vàng kia, tiểu tử này mang một đôi dép kẹp, đen đúa loang lổ, cũng không biết dép này bao lâu không rửa rồi. Lại nhìn qua chân tiểu tử này, mặt trên còn dính máu, hơn nữa móng chân cũng rất dài, ước chừng đã mấy tháng không cắt.
-Vị đại ca tóc đỏ này, nếu đây là vận may, vậy tiểu đệ làm sao dám chiếm làm của riêng, hay là để cho ngươi đi.
Tiêu Thần vội vàng nói.
Tiểu tử tóc đỏ đờ ra, Tiêu Thần không đợi y nói, liền nói tiếp:
-Chẳng lẽ vị đại ca tóc đỏ này, ngươi cảm thấy chân Trần ca rất dơ? Ngươi khinh thường Trần ca?
-Ta đương nhiên không phải là khinh thường Trần ca rồi ta... Ta chỉ là ta...
Tiểu tử tóc đỏ tự mình vây khốn chính mình, không nghĩ tới trúng bẫy chơi chữ của Tiêu Thần.
-Mẹ nó dám chơi ta!
Tiểu tử tóc đỏ biết mình trúng kế, cũng bất chấp tình hình thực tế, nắm thành nắm đấm dẫn đầu hướng Tiêu Thần xông tới.
Tiêu Thần thu lại trò đùa, âm thanh lạnh lùng nói:
-Ngươi cũng rất thông minh, vốn muốn cùng các ngươi chơi thêm một chút, xem ra hay là thôi đi, đỡ phải lãng phí thời gian của ông đây! Tới vừa đúng lúc!
Tiểu tử tóc đỏ cũng coi như cao lớn, cái mặt nhìn qua khá thật thà, hẳn là cái loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nắm nắm tay xông tới, lại cũng không tránh không né, cũng không che chắn chỗ yếu của mình. Tiêu Thần cười ha hả, tốc độ của hắn thật sự là quá nhanh, tiểu tử tóc đỏ hoài nghi mình có phải nhìn nhầm rồi hay không, người vừa mới còn ở trước mắt mình, trong nháy mắt, đến cái bóng cũng không có.
Oanh!
Lúc y còn đang do dự, trên bụng đã bị ăn một cước thật mạnh, cả người bị đá bay, trên không trung "Ah" một tiếng hộc ra một ngụm máu tươi, lúc bay qua đỉnh đầu tiểu tử lông vàng, vừa hay đem máu tươi tưới lên trên đầu tiểu tử tóc vàng, nháy mắt đã làm đầu tiểu tử tóc vàng bị nhuộm thành màu đỏ nhạt.
-Ách!
-Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy!
Bốn tên côn đồ còn lại đều tưởng mình bị hoa mắt rồi, ngây ngốc đờ ra tại chỗ, vừa nãy chắc là một trận gió thổi qua đỉnh đầu của mình, tiếp đó bọn họ liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng vang lớn “ẦM!!”. Bốn người gần như đều là cùng một lúc quay đầu về phía sau nhìn lại, chỉ thấy tiểu tử tóc đỏ hồi nãy, đang dựa vào trên vách tường trong hẻm, khóe miệng và trên quần áo đều nhuộm máu tươi.
Uỳnh!

Lại là một tiếng vang lớn, vách tường phía sau tiểu tử tóc đỏ không ngờ ầm ầm sụp đổ, tiểu tử tóc đỏ cũng mất đi chỗ dựa, thân mình ngã xuống về phía sau.
Ực
Yết hầu bốn tên côn đồ đều đang cuộn lên, thoáng nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra nỗi sợ hãi trong lòng.
-Chạy...
Tiểu tử lông vàng một chữ này còn chưa nói ra miệng, đã đem nó lại nuốt trở vào, bởi vì một bàn tay khoác lên trên vai của y, một thanh âm vang lên ở sau người:
-Vị đại ca này, nóng lòng đi làm cái gì ah? Có phải có cô em nào chờ ngươi trong phòng hay không? Có chuyện tốt như vậy thì giới thiệu cho tiểu đệ đi chứ!
Tiếng cười bên tai, nghe giống như có chút không chí khí, nhưng khi tiểu tử lông vàng nghe tới, quả thực giống như âm thanh của cái chết.
-Má ơi!
Ba tên côn đồ còn lại, đột nhiên đồng loạt hét to một tiếng, tiếp theo ba chân bốn cẳng liền hướng hai đầu hẻm chạy trốn, làm gì còn quan tâm Trần ca này và tiểu tử lông đỏ bị thương kia.
Thấy ba người kia cũng chạy rồi, tiểu tử lông vàng cũng muốn chạy trốn, nhưng lại không làm gì được tay Tiêu Thần ấn trên vai mình giống như còng sắt, khiến mình không động đậy được.
-Gấp cái gì chứ, có cô em cũng không giới thiệu cho tiểu đệ, Trần ca thật sự là không đủ thú vị nha!
Tiêu Thần đè lại bả vai của y, không cho tiểu tử này chạy trốn, nhưng thật ra trong lòng nảy ra tâm tư đùa giỡn tiểu tử này một chút.
Chung qui những cao thủ, lấy sống chết làm trò vui đã nhiều cũng chẳng thú vị gì, giả heo ăn hổ, tán tỉnh các cô em, loại cuộc sống này mới là cái Tiêu Thần muốn trải qua!
Tiểu tử lông vàng bị Tiêu Thần dọa tới mức tim đều muốn nứt ra rồi, trong bàng quang càng nghẹn lại một cỗ nước tiểu nóng hổi, sắp nhịn không nổi rồi, khớp hàm run lên cầu xin tha thứ nói:
-Đại... Đại ca... Tiểu đệ thật sự là có mắt... Có mắt không tròng... Kính xin đại ca tha cho tiểu đệ một mạng...
Dứt lời tiểu tử lông vàng định quỳ xuống, nhưng mà muốn quỳ y cũng không làm được, bởi vì Tiêu Thần còn đang nắm bả vai của y, muốn quỳ xuống cũng phải xem sắc mặt bạn học Tiêu Thần nha!
Tiêu Thần cảm thấy đùa tiểu tử này rất thú vị, cười ha hả nói:
-Ngươi làm sao là có mắt không tròng chứ, ngươi chẳng phải còn có một đôi mắt, bên trong có một đôi con ngươi rất sáng mà!

Oong!
Tiểu tử lông vàng chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên trống rỗng, tên này nói vậy là có ý gì! Chẳng lẽ là kêu mình tự hủy hai mắt sao?
Không có đôi mắt mình ở trong xã hội này còn lăn lộn thế nào được, há chẳng phải để người khác có thể tùy ý ức hiếp, mình lại đắc tội không ít người, nếu mà mình không có đôi mắt, những người đó lại cùng tìm tới tận cửa mất!
Không được, ta không thể không có đôi mắt! Có chết ta cũng muốn giữ lại đôi mắt của ta!
-Đi chết đi!
Tiểu tử lông vàng tay trái đột nhiên thò vào trong ngực của mình, rút ra một con dao găm bóng loáng, hướng Tiêu Thần đâm tới!
Tiêu Thần lắc lắc đầu, tay phải cong thành móng vuốt, nắm chặt cổ tay tiểu tử này, hướng lên trên giật nhẹ một cái, "Rắc" một tiếng giòn vang, cổ tay tiểu tử này đã bị Tiêu Thần nắn gãy.
-A!
Tiểu tử lông vàng hét thảm một tiếng, dao găm cũng rơi trên mặt đất.
Tiêu Thần cầm cổ tay bị mình nắn gãy của tiểu tử này, cười lạnh nói:
-Ngươi sao phải khổ vậy chứ, vốn ông đây chỉ là muốn đùa với ngươi một chút, không nghĩ tới ngươi còn muốn ám toán ông đây, ngươi đây chính là tự mình tìm chết đó nha!
Ngưng cười, Tiêu Thần một đấm nện vào trên trán tiểu tử này, một dòng màu máu đỏ tươi từ giữa hai chân mày tiểu tử lông vàng phun ra, hộp sọ y cũng bị Tiêu Thần đập nát. Có lẽ chỉ trong một tích tắc này, khiến đầu óc của y mất đi ý thức, bọc nước tiểu nhịn đã lâu trong bàng quang kia, "xà" một tiếng, liền ngăn không được nữa, toàn bộ phun ra.
-Móa! Mẹ nó sắp chết rồi còn muốn đánh lén lão tử, xem như ngươi ác!
Tiêu Thần một cước đem thi thể tiểu tử lông vàng này đá bay, đem tên mập hôn mê bất tỉnh trên mặt đất vác lên, mau chóng rời khỏi ngõ nhỏ.