Mười mấy phút sau, Tiêu Thần tìm thấy một lều trống của công trường xây dựng, ném thằng mập lên chiếc chiếu.
- Anh Đào, tỉnh tỉnh!
Tiêu Thần vỗ vỗ mặt của anh mập này, hét lớn.
Không sai, Tiêu Thần quen biết anh mập này, sau khi Tiêu Thần lau vết máu trên mặt giúp anh mập này, Tiêu Thần mới nhận ra anh ta. Anh Đào, cũng chính là Hà Đào, là anh mập trước đây làm bảo vệ ở tiểu khu của Tiêu Thần, cái anh mập trong đầu toàn “những phim kích tình”, Hà Đào.
- Um…
Hà Đào từ từ mở mắt, mơ mơ màng màng, đầu vẫn còn rất nặng.
Tiêu Thần vội lấy chai nước trong không gian đặc dị cho anh ta, cho anh ta uống mấy ngụm, anh ta mới từ từ khôi phục vài tia ý thức.
- Tiểu Thần, sao lại là cậu?
Hà Đào kinh ngạc nói, nhận ra chàng đẹp trai trước mắt lại là Tiêu Thần.
Tiêu Thần thấy anh ta khôi phục lại ý thức, ấn vào vai anh ta, lặng lẽ truyền qua cho anh ta một chút Cầm long chân khí, cười nói:
- Em nói anh Đào, anh làm gì không làm, lại đi cua gái của đại ca xã hội đen, chẳng phải là tự chuốc phiền phức vào người sao!
- Ặc, là cậu cứu tôi sao?
Sắc mặt Hà Đào có chút xấu hổ, cười khổ một cái.
Tiêu Thần gật đầu, nói:
- Cũng may là tôi tình cờ đụng phải, không thì lần này anh không chết thì cũng phải đi nửa cái mạng, mấy tên côn đồ đó đều là thứ dữ, ra tay đều không nhẹ đó!
Hà Đào một người đánh năm người, đương nhiên đánh không lại, năm tên đó quyền cước gia tăng, cũng may Hà Đào da dày thịt béo, cùng lắm là bị thương ngoài da, gãy hai ba cái xương sườn, nội thương hẳn là không bị.
- Cám ơn cậu, lần này nếu không có cậu, e rằng tôi thực sự xong ở đó rồi.
Hà Đào vội nói cám ơn, chỉ có điều ánh mắt của anh ta có chút cô đơn, Tiêu Thần không nhìn thấy sự vui sướng sau khi tái sinh trong ánh mắt của anh ta, ngược lại là một loại suy sụp ít thấy.
Tiêu Thần lại lấy ra bao thuốc trong không gian đặc dị, là loại Trung Hoa thượng hạng, xé ra một cái lỗ, quăng một điếu thuốc qua cho Hà Đào, nói:
- Anh Đào, có phải anh gặp phải chuyện gì khó giải quyết không? Có chuyện gì anh có thể nói với em mà, chúng ta cũng là bạn.
Có thể được Tiêu Thần gọi là “anh”, quả thật là không có mấy người, có thể khiến Tiêu Thần cam tâm tình nguyện gọi “anh”, lại càng không được mấy người, nhưng anh mập Hà Đào này có thể tính là một.
Một mặt là vì anh mập này về mảng nghiên cứu phim đen quả là quá chuyên nghiệp rồi, ngay cả Tiêu Thần đây có biệt hiệu là sắc lang xem qua hàng trăm bộ phim ảnh, cũng không thể không bái phục, không thể không gọi anh ta là “anh”. Mặt khác, con người Hà Đào rất thực tại, không những thực tại mà còn rất trượng nghĩa. Lúc Hà Đào còn làm bảo vệ ở tiểu khu nơi Tiêu Thần ở, Tiêu Thần không ít lần hỏi anh ta mượn tiền, không phải là Tiêu Thần thiếu tiền, mà là có nhiều khi, Tiêu Thần cũng phải đi giải quyết việc gấp, thì quên để tiền vào trong túi, mỗi lần đều trực tiếp đến phòng bảo vệ mượn tiền Hà Đào. Lần nào Hà Đào cũng trực tiếp nhét ví tiền vào tay Tiêu Thần, tuy là hành vi làm ra vẻ ta đây hơi quá, nhưng ân huệ nhỏ này, Tiêu Thần vẫn nhớ trong lòng.
Tuy rằng Hà Đào thích nghiên cứu phim đen, nhưng bản tính của anh ta vẫn là thành thật phúc hậu, nhưng người thành thật phúc hậu như vậy, sẽ chủ động cua gái của đại ca xã hội đen, Tiêu Thần thật sự là không dám tin. Vậy thì cũng chỉ có hai cách giải thích thôi, khả năng đầu tiên là tên này đột nhiên làm điều ngu ngốc, thấy thích nàng kia, hormone đột nhiên tăng cao, nhất thời không khống chế được cái kia ở đũng quần liền cứng lên; khả năng thứ hai chính là bị người ta hãm hại, đến cả anh ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, đã bị người khác cho là kẻ trộm.
Tiêu Thần đương nhiên là tin vào loại thứ hai rồi, tên này chính là một người có sắc tâm cũng không có gan, xem phim đen, nghiên cứu rồi thôi, kêu anh ta dao súng làm thật, Tiêu Thần đúng là không dám tin anh ta có gan này. Cho dù thật sự có gái của đại ca xã hội đen nào đó lột sạch nằm trước mặt anh ta, tên này có dám lên hay không, cũng là một vấn đề đáng thương thảo.
Hà Đào ngồi ở trên chiếu, nhả ngụm khói ra, nhếch miệng nói:
- Thật ra cũng không có gì đâu, chuyện này cũng trách bản thân anh, tối hôm trước bắt gặp mấy tên lưu manh ăn hiếp một cô gái trong hẻm, kết quả là đi lên làm anh hùng. Không ngờ rằng cô bé đó, lại là gái của một đại ca xã hội đen nào đó, kết quả là xảy ra sự việc ngày hôm nay.
Tiêu Thần cũng châm một điếu thuốc, hút sâu một ngụm, nhả ra một vòng tròn khói đẹp, từ từ bay lên, cười nói:
- E là không phải như vậy? Có phải là anh còn làm chuyện gì nữa không vậy!
Theo lý mà nói, Hà Đào cứu gái của đại ca người ta, đây là một việc công đức lớn, đại ca xã hội đen cám ơn còn không kịp, tại sao lại còn cho người đánh đập anh ta, hiển nhiên là Hà Đào vẫn còn che giấu sự thật.
- Ha ha, Tiểu Thần cậu đúng là quá thông minh.
Hà Đào cười xấu hổ, chua xót cười nói:
- Sau khi anh cứu người con gái đó, mới phát hiện cô ấy hôn mê bất tỉnh rồi, trên người cô ấy cũng không có điện thoại địa chỉ gì, thậm chí đến tiền cũng không có, trên người anh cũng không có tiền, cho nên anh đành đưa cô ấy đến chỗ của anh.
- Về sau, sự việc về sau thì có chút khó xử rồi, chỗ anh ở quá nhỏ, chỉ có mười mấy mét vuông, trong đó chỉ để một chiếc giường, thậm chí đến chiếc xô pha cũng không có.
Nói đến đây, mặt của Hà Đào cũng đỏ hết lên.
Tiêu Thần cười ha hả nói:
- Cho nên buổi tối anh đã… cô ấy.
Thầm nghĩ, tiểu tử anh được đó, tôi còn tưởng rằng anh rất thành thật, chỉ là một thằng có sắc tâm không có gan, không ngờ lại thừa lúc người ta hôn mê đẩy ngã người ta!
Thấy Tiêu Thần hiểu lầm ý của mình, Hà Đào liền vội xua tay nói:
- Không, không phải như cậu nghĩ, anh không có làm cái đó với cô ấy
Hà Đào nói chuyện cũng có chút cà lăm rồi, cái mặt đỏ bừng, còn đỏ hơn nhiều so với lúc anh ta xem phim đen, tiếp tục nói:
- Vốn dĩ mọi chuyện đều tốt đẹp, anh đặt cô ấy lên giường, bản thân nằm ở dưới đất, nhưng lúc nửa đêm, cô gái này đột nhiên tỉnh dậy, hơn nữa lăn từ trên xuống, nằm đè lên người anh. Em cũng biết mà, lúc này đàn ông đều có phản ứng sinh lý, anh cũng là thằng đàn ông bình thường, tuy là đến bây giờ vẫn còn trinh, nhưng ít nhất năng lực vẫn còn không phải sao, cho nên anh cũng làm ra phản ứng mà người đàn ông bình thường nên có.
- Sau đó thì sao?
Tiêu Thần có hứng thú hỏi, chuyện này nếu như là trước kia, nhất định Tiêu Thần sẽ cho rằng Hà Đào này lại đang tự sướng, hoặc là đang nằm mơ. Nhưng sự việc xảy ra hôm nay ở con hẻm nhỏ, không đến lượt hắn không tin, nhưng mà tiếp đến Hà Đào đã làm gì rồi, lại khiến cho Tiêu Thần cảm thấy khá hứng thú.
- Sau đó, sau đó thì anh manh động rồi, anh… cô ấy.
Hà Đào cũng có chút không dám đối diện với Tiêu Thần rồi, cứ như đối tượng bị mình đối xử kinh bạc là Tiêu Thần vậy.
- Làm cái gì?
Tiêu Thần vội truy vấn.
Chẳng lẽ anh ta từ biệt cuộc sống trai tân chứ? Đây chính là thời khắc vĩ đại đó, nếu như bản thân nhớ không lầm, năm nay Hà Đào chắc 23 tuổi rồi?
- Haiz! Tôi đã hôn cô ấy!
Hà Đào thở dài một tiếng, lại hút một hơi.
Tiêu Thần khó hiểu hỏi:
- Hôn? Chỉ hôn thôi hả?
- Ùm, không ngờ là chỉ một cái hôn, lại mang đến rắc rối lớn cho anh!
Hà Đào vừa lắc đầu, vừa thở dài, hút mạnh điếu thuốc trong tay, hút xong một điếu, lại vô liêm sỉ xin Tiêu Thần thêm một điếu.
- Tôi dis, mẹ nó anh cũng quá bất lực đó!
Tiêu Thần thật sự là nhịn không được nữa, giơ ngón tay giữa về phía hắn, hơn nữa là hai ngón tay giữa!