- Ha. Không lâu. Không được nửa năm.
Uông Tiểu Kỳ có chút hoảng hốt trả lời. Chẳng qua bởi nói dối nên nàng không chút tự tin.
- Ha ha...Chắc tình cảm của hai người cũng khá thân thiết. Hiện tại yêu nhau được nửa năm không dễ dàng đâu.
Hà Phương Nhã thở dài nói. Kế đó hỏi tiếp:
- Tiểu tử này tới đây mua quần áo khẳng định là ông chủ lớn hả?
- Cũng không phải. Hắn có chút tiền nhỏ thôi.
Uông Tiểu Kỳ khẩn trương trả lời. Phải liên tục nói dối đối với nữ giáo viên như nàng thật là chuyện không dễ dàng.
Hà Phương Nhã còn muốn hỏi Uông Tiểu Kỳ nhưng từ phòng thay đồ Tiêu Thần đã mặc bộ đồ mới đi ra. Màu áo kết hợp cùng quần bò khiến cả người hắn như tỏa ra ánh sáng. Hơn nữa thân thể Tiêu Thần cao hơn 1m8 khiến hắn càng trở lên tuấn tú. Chẳng qua trong mắt Hà Phương Nhã lúc này toát ra sự căm ghét, căm hận chân chính.
Tiêu Thần vui thích. Đối với người đẹp chọn quần áo dùm mình hắn mỉm cười:
- Trông thế nào?
- Được. Rất đẹp.
Uông Tiểu Kỳ nhỏ giọng tán thưởng. Trên mặt nàng có chút phớt hồng động lòng người. Ánh mắt Tiêu Thần chuyển hướng về người đẹp, khẽ cười nói:
- Cám ơn cô.
- Ha ha. Đừng cám ơn. Chị tên Hà Phương Nhã.
Hà Phương Nhã vươn tay bắt tay Tiêu Thần. Hắn cảm giác được đôi tay nàng rất mềm nhưng chưa kịp cảm nhân thêm nàng đã rút tay về khiến hắn không khỏi cảm thấy thất vọng.
- Hôm nay rất cám ơn chị Phương Nhã. Em tên Tiêu Thần, chị Phương Nhã có thể gọi em là Tiêu Thần.
Tiêu Thần khẽ cười, nhìn thấy mỹ phụ lập tức thay đổi cách xưng hô.
- Tiêu Thần. Cậu quá khách khí. Chỉ cần cậu thích là tốt rồi. Không biết hôm nay có phải cậu muốn đi gặp ai không?
Hà Phương Nhã có ý dò hỏi, Tiêu Thần đang muốn trả lời, Uông Tiểu Kỳ bên cạnh cảm thấy có vẻ không ổn.
Nếu tiểu tử kia nói đi mua quần áo để gặp mẹ bạn gái chẳng phải lộ ra vừa rồi nàng nói dối sao? Xấu hổ chết người.
Không đợi Tiêu Thần mở miệng bên hông hắn đã bị Uông Tiểu Kỳ tập kích. Tiêu Thần có chút giận dữ nói:
- Có chuyện gì?
- Cùng tôi ra đây.
Uông Tiểu Kỳ dứt lời vội vàng ghé miệng vào tai Tiêu Thần thần thần bí bí nói:
- Hiện tại tôi gặp Đại di mụ. Bụng rất đau, tôi phải đi WC. Cậu mau dẫn tôi về.
- Hả? Gặp Đại di mụ. Trong cửa hàng cũng có nhà vệ sinh mà.
Tiêu Thần khó hiểu nói.
- Người ta không quen nhà vệ sinh ở đây. Tóm lại hiện tại phải mang tôi về. Bằng không tôi và cậu tuyệt giao.
Giọng Uông Tiểu Kỳ từ mềm mỏng biến thành cương liệt. Đồng thời cười nói với Hà Phương Nhã:
- Chị Phương Nhã. Cám ơn đã vì em chọn quần áo dùm Tiêu Thần. Hiện tại em có việc gấp chỉ sợ không nói chuyện lâu hơn được.
- Hả? Cũng được. Không làm phiền các người. Tôi cũng có việc phải đi trước.
Hà Phương Nhã cười cười, dứt lời quay sang nói với Tiêu Thần:
- Tiêu Thần. Có cơ hội sẽ gặp lại. Bảo trọng.
Dứt lời Hà Phương Nhã xoay người rời đi, sắc mặt nàng lập tức sa sầm giày cao gót như muốn đánh thủng nền nhà.
- Hay cho Tiêu Thần. Buổi tối xem ngươi làm sao?
Hà Phương Nhã hung hăng nghĩ thầm.
Mắt thấy người đẹp như Hà Phương Nhã rời khỏi tầm mắt Tiêu Thần cực kỳ không muốn. Phải biết nữ nhân cực phẩm như nàng cơ hội gặp lại quá nhỏ. Mà hết thảy bởi vì vị tiểu la lỵ bên canh, Tiêu Thần có chút oán giận hỏi:
- Ngươi thật là. Đại di mụ tới cũng không thể đi nhà vệ sinh tại đây. Sao có thể có lý do không quen nhà vệ sinh ở đây chứ? Tôi thật sự phục cái lý do này.
- Ha ha. Ta rất thích ngồi bồn cầu ở nhà, nhất là bồn cầu ở nhà cậu.
Uông Tiểu Kỳ ra ý vui thích. Cuối cùng cũng không mất mặt trước bà chị cao nhã kia.
- Cô rất thích phải không? Lần tới tôi cho người gỡ ra đem tới nhà cho cô hàng ngày ôm nó ngủ.
Tiêu Thần chán nản. Ngoài sự bất đắc dĩ cũng chỉ còn bất đắc dĩ, lập tức kéo tiểu la lỵ này về.
- Tốt tốt. Ngày mai cậu kêu người đưa tới nhà tôi. Vừa lúc bồn cầu nhà tôi hỏng rồi, khiến tôi muốn đi phải xuống nhà bà dì lầu dưới. Thật sự đáng thương.
Uông Tiểu Kỳ làm bộ đáng thương, Tiêu Thần không chút hứng thú trả lời một câu.
- Vậy đóng bỉm đi.
- .....
Buổi tối 6h20 Tiêu Thần nhận được điện thoại của Cao Thi Nhu nói là trong nhà đã chuẩn bị xong kêu hắn đúng 7h đến nhà nàng.
Mặc quần áo Hà Phương Nhã chọn, Tiêu Thần cũng không cỡi chiếc Gia Linh cũ kỹ mà kêu một chiếc taxi tới thẳng tiểu khu Cao Thi Nhu ở. 6h50 hắn đã tới trước của nhà cao Thi Nhu. Trên taxi Tiêu Thần thấy được Cao Thi Nhu mặc chiếc váy hồng nhạt đang đứng trước của nhà đợi mình, thấy taxi của hắn nàng ra sức vẫy vẫy tay khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng.
- Chờ anh lâu chưa?
Tiêu Thần xuống xe khẽ kéo Cao Thi Nhu vào lòng, thay cô vuốt lại vài sợi tóc bị gió thổi rối, phủi nhẹ chiếc váy, động tác vô cùng dịu dàng.
- Không lâu lắm. Em cũng vừa mới xuống.
Cao Thi Nhu khẽ đáp. Thấy động tác của Tiêu Thần dịu dàng như vậy trong lòng nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
- Chúng ta đi thôi. Đừng để cô đợi lâu.
Cao Thi Nhu nắm chặt tay Tiêu Thần, nhìn hắn nói:
- Tiêu Thần. Trước khi vào đó em muốn nói cho anh vài chuyện phải đặc biệt chú ý. Anh phải nhớ kỹ nếu không sẽ khiến mẹ em mất hứng.
- Được. Em nói nhanh đi.
Tiêu Thần vội vàng gật đầu. Hắn cũng không thể đắc tội mẹ vợ tương lai này nếu không muốn ngày sau tốt lành.
`- Đầu tiên mẹ em nhìn rất trẻ. Đến lúc nhìn thấy nhất định không được bất ngờ. Nhất định phải bình tĩnh biết chưa? Đừng nhìn chằm chằm mẹ em nếu không mẹ sẽ rất bực.
Cao Thi Nhu nghiêm túc nói.
- Được. Được.
Tiêu Thần vội vàng gật đầu. Thầm nghĩ, mẹ của em đã bốn mươi tuổi rồi, có thể xinh đẹp nhưng là mẹ vợ hắn cũng không dám ngắm loạn.
- Thư hai. Mẹ em tin vào Phật. Lúc ăn cơm nhất định không được để đũa trên bàn, có thể để trên mâm.
- Cuối cùng. Mặc dù mẹ em mời anh đến nhà ăn cơm nhưng trong nhà không cho phép anh ra tay với em. Bằng không mẹ sẽ rất chán ghét anh, cho rằng anh là nam nhân xấu.
Cao Thi Nhu nghiêm túc nói. Tiêu thần liên mồm đồng ý.
- Em cứ yên tâm. Tiêu Thần anh đâu phải gã ngốc. Anh sẽ chú ý. Đi thôi bà xã, đi gặp mẹ vợ.
Tiêu Thần cười cười nắm tay Cao Thi Nhi tiến vào biệt thự.
Nhà Cao Thi Nhu là một biệt thự nhỏ điển hình, phía trước có một vườn hoa nhỏ, bên trong có đủ loại hoa tươi khoe sắc.
- Mẹ. Tiêu Thần tới rồi.
Mang Tiêu Thần tiến vào cửa, Cao Thi Nhu hướng vào trong gọi lớn.
Tiêu Thần ngồi tại đại sảnh nhận chén nước ấm Cao Thi Nhu vừa rót cho hắn, chậm rãi đánh giá xung quanh. Toàn bộ sảnh trước được bố trí đơn giản, sạch sẽ lại vô cùng đáng yêu. Trên tường treo ảnh đứa trẻ nhỏ đáng yêu, giữa sảnh treo chiếc chuông gió đang đung đưa phát ra âm thanh vô cùng vui tai.
- Tiêu Thần. Cậu tới rồi.
Từ phòng bếp một mỹ phụ chậm rãi bước ra. Nghe được âm thanh này Tiêu Thần lập tức điều chỉnh hô hấp, vội vã đứng dậy. Hắn nghĩ thầm, mẹ vợ cuối cùng cũng xuất hiện. Đang muốn làm bộ tươi cười đột nhiên hắn ngây ra:
- Chị Phương Nhã. Sao lại là chị?
- Chính là tôi.
Hà Phương Nhã lạnh lùng cười. Không khí trong đại sảnh lập tức hạ thấp cực độ.