Nguồn: Mê Truyện
Tiêu Thần cũng không hiểu vì sao hắn đã đắc tội người mẹ vợ xinh đẹp này. Chẳng lẽ vì trong cửa tiệm hắn nhìn mặt cô vài lần, trong lòng y y cô vài cái? Hiển nhiên không phải không có thể, nhưng ánh mắt oán độc của hà Phương Nhã không bình thường thậm chị lộ rõ vẻ khinh bỉ, thù hận.
- Mẹ. Sao vậy?
Cao Thi Nhu bên cạnh nhìn ra vẻ địch ý trong mắt mẹ, có chút buồn bực kéo tay Hà Phương Nhã. Cô không biết mẹ cùng Tiêu Thần có chuyện gì nhưng nghe giọng điệu vừa rồi của mẹ hình như trước đó hai người đã gapwjk mặt, hơn nữa còn phát sinh chuyện không thoải mái.
- Không có chuyện gì? Mẹ đùa thôi.
Hà Phương Nhã đột nhiên cười cười vỗ nhẹ tay con gái.
- Ách.
Mồ hôi trên trán Tiêu Thần rốt cuộc nhỏ xuống, hắn thầm nghĩ. Bà mẹ vợ xinh đẹp này thật có ý tứ, lần đầu con rể tới nhà không ngờ nói đùa như vậy. Tiêu Thần không khỏi mở miệng nói thêm một câu:
- Ha ha.. Cô thật hài hước.
- Không phải vừa rồi còn gọi tôi là chị Phương Nhã sao? Sao đã sửa thành cô rồi? Không phải coi tôi già nhanh vậy chứ?
Hà Phương Nhã cau mày, lạnh lùng hỏi.
- Ách. Cô hi vọng cháu gọi cô thế nào?
Tiêu Thần cảm thấy Hà Phương Nhã cố ý làm khó nhưng vẫn nén giận trong lòng.
- Về sau gọi tôi là chị Phương Nhã đi, tôi còn trẻ.
Hà Phương Nhã thản nhiên nói một câu, kế đó quay ra Cao Thi Nhu bên cạnh nói:
- Con cùng Tiêu Thần ra salon ngồi đi. Mẹ dọn đồ ăn là có thể ăn cơm.
Dứt lời nàng không thèm nhìn Tiêu Thần, lắc cặp mông gợi cảm tiến vào bếp.
- Tiêu Thần. Anh nói thật cho em biết, có phải đã làm chuyện xấu gì với mẹ không? Sao mẹ có vẻ tức giận như vậy.
Vừa ngồi lên ghế Cao Thi Nhu lập tức nhéo hông Tiêu Thần thẩm vấn.
- Sao anh lại làm chuyện xấu với mẹ được.
Tiêu Thần vội vàng kêu oan. Vội vàng đem chuyện đã xảy ra kể lại.
- Theo như anh nói anh cũng không đắc tội mẹ em. Rốt cuộc hôm nay mẹ sao vậy? Em chưa từng gặp me em đối xử như vậy.
Nghe Tiêu Thần nói xong Cao Thi Nhu cũng không phát hiện được gì. Hiển nhiên bởi nàng không biết chuyện Hà Phương Nhã và Uông Tiểu Kỳ, nếu không sẽ biết xảy ra chuyện gì.
Mười mấy phút đồng hồ sau một bàn ăn phong phú đã được Hà Phương Nhã bày ra. Cô cũng cởi chiếc tạp dề cùng hai người Tiêu Thần bắt đầu dùng bữa nói chuyện phiếm.
- Tiêu Thần. Cậu bắt đầu yêu Thi Nhu khi nào?
Trong chốc lát nói chuyện phiếm Hà Phương Nhã rốt cuộc đã vào chính đề.
- Chúng tôi quen nhau được một tháng.
Tiêu Thần vội vàng trả lời, biết khảo nghiệm sắp tới hắn phải bình tĩnh.
- Một tháng?
Hà Phương Nhã thấp giọng, trong lòng thầm thóa mạ Tiêu Thần " nhà ngươi thật sự có bản lĩnh, một mặt cưa cẩm Uông Tiểu Kỳ gần hai năm, một mặt thu phục nữ nhi đáng thương của ta chỉ cần một tháng. Muốn đạp chân hai thuyền, đừng mơ."
- Hả? Vậy hai người yêu nhau bao lâu rồi?
Hà Phương Nhã hỏi tiếp. Tiểu tử này sớm cấu kết con gái mình, Uông Tiểu Kỳ đáng yêu nếu biết khẳng định đau lòng muốn chết.
- Cũng gần bốn tuần.
Tiêu Thần có chút lo lắng trả lời. Cao Thi Nhu một bên cũng có chút hồi hộp nhìn mẹ, nàng sợ mẹ sẽ có hành động gì bất thường.
- Hả? Cũng không lâu, hai người hẳn còn chưa hiểu biết nhiều về nhau.
Hà Phương Nhã cũng không nổi giận đột ngột như hai người tưởng tượng mà chậm rãi cầm chiếc chén trước mặt tinh tế nhấm môi.
- Chị Phương Nhã. Mặc dù em với Thi Nhu mới quen nhau được bốn tuần nhưng chúng em là thật lòng. Chúng em cũng không phải nhất thời hưng phấn. Trong quá trình quen biết chúng em sẽ dần tìm hiểu đối phương. Tin tưởng càng ngày càng tốt hơn.
Tiêu Thần chân thành nói. Cao Thi Nhu luồn tay dưới bàn khẽ vỗ lên đùi phải Tiêu Thần hai cái.
- Chà.
Hà Phương Nhã khống nói, chỉ gật đầu. Kế đó nàng quay sang Cao Thi Nhu nói:
- Thi Nhu. Con lên nhà một chút, mẹ có vài lời muốn nói với Tiêu Thần.
- Mẹ. Có chuyện gì sao không thể nói trước mặt con.
Cao Thi Nhu có chút không tình nguyện lắc đầu nói. Hôm nay hành động của mẹ thật sự có chút khác lạ, trong lòng cô có dự cảm bất thường.
- Nghe lời đi. Mẹ muốn tậm sự với Tiêu Thần một chút. Xem hắn có phải thật tình hay không. Lên lầu đi, láu lỉnh.
Hà Phương Nhã dịu dàng nói với con gái.
- Em lên trước đi. Không có chuyện gì đâu, chị Phương Nhã muốn tâm sự mà thôi. Chị Phương Nhã sẽ không ăn anh đâu. Ha ha...
Tiêu Thần trấn an Cao Thi Nhu vài câu. Cao Thi Nhu cũng không có cách nào đánh phải lên lầu, để lại Tiêu Thần cùng Phương Nhã đối mặt.
- Rời khỏi con gái tôi. Tôi cho cậu tiền.
Thấy con gái đã lên lầu, nghe được âm thanh đóng cửa phòng Hà Phương Nha lạnh như băng nói.
- Cái gì. Chị Phương Nhã, chị nói gì? Vì sao chứ? Tôi yêu Thi Nhu, tôi không thể rời khỏi cô ấy.
Tiêu Thần có chút giận dữ quát. Bản thân hắn dù gì cũng là thanh niên tốt. Bản thân hôm nay tới nhà Cao Thi Nhu cho dù Hà Phương Nhã đối xử với hắn không tốt nhưng không thể ảnh hướng tới tình cảm của hắn với Cao Thi Nhu.
- Nói đi. Cậu muốn bao nhiêu tiền. Chỉ cần không quá phận tôi đều nhận lời.
Hà Phương Nhã cũng không liếc nhìn Tiêu Thần một cái, tiếp tục lạnh lùng nói.
- Chị...
Tiêu Thần bất giác không thể ngăn được lửa giận. Bất quá hắn kịp kìm hãm chộp lấy lý nước tràn đầy một hơi uống sạch, kế đó nhìn Hà Phương Nhã thấp giọng quát:
- Tôi mặc kệ chị thấy tôi thế nào. Cho là tôi muốn tiền nhà chị cũng được. Tóm lại tôi tuyệt đối không rời xa Thi Nhu. Tôi sẽ là chỗ dựa cả đời cho Thi Nhu.
- Bằng vào cậu? Một học sinh trung học có thể làm chỗ dựa cả đời cho con gái của tôi sao? Cậu chỉ có thể mang thương tổn cho nó mà thôi.
Hà Phương Nhã nhìn chằm chằm Tiêu Thần nói. Nàng không chút nhượng bộ. Nam nhân mới nhìn như ánh mặt trời này muốn một chân đạp hai thuyền khiến nàng vô cùng tức giận.
- Vậy chị muốn tôi thế nào mới đủ tư cách.
Tiêu Thần hỏi ngược lại.
- Tư cách. Tôi sợ cậu nghe xong sợ hãi.
Hà Phương Nhã có chút oán độc nói:
- Thành một cái. Tiền hai triệu. Người như ngọc.
- Có ý gì?
Tiêu Thần hỏi.
- Trong hai năm làm lão đại Lĩnh Hải. Sính lễ hai triệu. Trong hai năm không được phát sinh quan hệ với nữ nhi của tôi. Làm không được đừng động tới nó.
Hà Phương Nhã khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiêu Thần, cô không tin tên hỗn đản lăng nhăng này có được thành tựu đó.
- Được. Như chị mong muốn. Nếu trong hai năm tôi không làm được, tình yêu của tôi với con gái chị sẽ như cái chén này.
Tiêu Thần cười lạnh như băng, tay phải nắm chặt khiến chiếc chén sứ lập tức vỡ vụn. Máu tươi nhỏ giọt chảy xuống Tiêu Thần vẫn cứng rắng một tiếng không kêu.
- Tiểu tử này rốt cuộc là chơi đùa hay thật lòng với Thi Nhu đây?
Hà Phương Nhã ánh mắt có chút ngưng trọng, có chút không tin tưởng bởi hành động vừa rồi của Tiêu Thần. Bất quá nàng vẫn thản nhiên cười nói:
- Sự thật cũng không giống cái chén nhỏ bé kia. Trong hai năm cậu có thể tiếp tục qua lại với Thi Nhu nhưng nếu đến mức quan hệ kia tôi tuyệt đối không tha.
- Tiêu Thần tôi đã hứa sẽ luôn giữ lời.
Tiêu Thần lạnh lùng như băng nói. Lập tức ôm quyền đứng dậy cáo từ Hà Phương Nhã.
*****
Một hồi hiểu lầm xuất hiện một lời hứa hẹn. Bà mẹ trẻ này tuyệt đối không thể tưởng tượng một tay mình gây ra chuyện hứa hẹn kia cuối cùng đem bản thân cô vùi lấp cùng.