Bạch Lăng cảm thấy không khí trong lồng ngực mình sắp bị ép ra hết rồi: "Minh Dạ, Minh Dạ... anh tỉnh lại đi! Tôi sắp... sắp không thể thở nữa rồi... Minh Dạ..."
Mặc cho cô gọi thế nào, Minh Dạ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, Bạch Lăng nhìn trần nhà màu xám, vô lực thở dài, xem xem, làm mẹ thật không dễ dàng mà.
Bạch Lăng chỉ còn cách thầm cầu nguyện... đợi quản gia đi lên xem tình hình Minh Dạ, sau đó có thể giúp cô kéo anh ra.
Nhưng có một điều Bạch Lăng không biết, người giúp việc nhà họ Minh, ngoại trừ buổi trưa có một người giúp việc tới quét dọn phòng anh, thời gian còn lại không một người nào có thể bén mảng tới, đây đã là luật bất thành văn của nhà họ Minh bấy lâu nay.
Cô yên lặng cúi đầu nhìn xuống ngực mình, người đàn ông ngay cả lúc hôn mê cũng muốn chiếm tiện nghi của cô, tim lập tức mềm nhũn ra.
Con người mỗi lúc ốm đau chính là lúc họ yếu đuối nhất, hàng mi anh tuấn của Minh Dạ đóng chặt, mang theo vẻ khổ sở, trên người thì vô cùng nóng.
Ngay cả người nằm bên cạnh là cô, cũng cảm thấy sắp bị nhiệt độ của anh thiêu cháy rồi, huống chi là Minh Dạ.
Cô tự tay gõ nhẹ vào trán Minh Dạ, nhỏ giọng nói:
"Minh Dạ, tôi nói anh biết, trước hết đêm nay cho anh chiếm chút tiện nghi, tôi chỉ là đang ôm con mình ngủ mà thôi..."
Nói xong Bạch Lăng lại cảm thấy khinh bỉ chính mình, phải nói là con trai đang ôm cô ngủ... hơn nữa, làm gì có đứa con trai nào... lại lớn như vậy.
Việc này nếu như bị người ngoài biết, chắc chắn sẽ lại nói cô là câu dẫn con riêng, không biết xấu hổ, hồ ly tinh...
Lúc đầu tinh thần của Bạch Lăng còn tốt, nhưng một giờ trôi qua, ánh mắt cô nhìn trần nhà bắt đầu mờ dần, mí mắt khép lại.
Hai giờ sau, Bạch Lăng và Minh Dạ khẽ động, miệng lẩm bẩm một tiếng, ngủ say như chết.
Bạch Lăng trong lúc ngủ không hề biết, cánh tay đang ôm mình đang có dấu hiệu thả lỏng.
Người đàn ông vẫn rúc trong ngực cô chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt cuồng dã như đang tìm kiếm thứ gì đó, nguy hiểm, cô độc, đau thương...