Bạch Lăng lập tức bị sặc rồi: "Khụ khụ... không phải, anh lớn như vậy rồi, sao còn sợ thuốc đắng nữa, không uống thuốc sẽ không khỏi được bệnh đâu, mau lên, đứng lên uống đi!"
Cô có chút hoài nghi, người đàn ông đang ăn vạ mình lúc này không phải là một người đàn ông luôn luôn lạnh lùng cao ngạo sao?
"Tôi không sao... chỉ là đầu hơi không tỉnh táo!"
Bạch Lăng lần này thực sự lo lắng rồi, còn nói không sao, anh thậm chí nói tới mê sảng như vậy rồi.
Cô nhẹ giọng nói: "Minh Dạ... đứng lên, nên giường nằm trước đã, đầu óc anh choáng váng có lẽ là vì buồn ngủ thôi...!"
Không nghĩ tới lúc này, trên vai lập tức có động đậy, Bạch Lăng vui mừng, thì ra anh là muốn ăn mềm không ăn cứng.
Bạch Lăng dùng tay lấy thuốc cho Minh Dạ, chật vật đưa Minh Dạ tới bên giường, trong miệng còn không ngừng dỗ giống như dỗ trẻ con: "Ngoan, nằm xuống, nằm xuống, đúng vậy, chính là như vậy!"
Mười phút sau, Bạch Lăng cuối cùng cũng dỗ được anh, cho anh uống hết chỗ thuốc trên tay.
Cô lau mồ hôi trên trán, rốt cuộc cô đã hiểu được kiếp làm mẹ kế rồi, thì ra chỉ chuyện con uống thuốc thôi cũng đã khó khăn, chật vật tới như vậy.
Minh Dạ đã lâm vào hôn mê, Minh Dạ tự tay thăm dò nhiệt độ cơ thể anh, vẫn là nóng tới dọa người.
Bạch Lăng lẩm bẩm: "Không ổn rồi, vẫn nóng như vậy, phải gọi bác sĩ tới khám thôi... " Vạn nhất anh ốm tới hỏng đầu óc thì làm thế nào? Minh Dạ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
Nhưng cô vừa mới xoay người lại, cổ tay đã bị nắm chặt, một lực truyền dến, Bạch Lăng liền lập tức ngã xuống giường.
Minh Dạ giống như là người chết vớ được cọng rơm cứu mạng, chặt chẽ ôm lấy cô.
Bạch Lăng bị ôm tới khó thở, cô dùng tay đẩy ngực Minh Dạ ra.
"Này... Minh Dạ anh buông ra, để tôi đi gọi bác sĩ tới trước đã, phải khám cho anh thôi... nhỡ đâu... anh ốm nặng quá..."
Thời điểm này Minh Dạ đã hoàn toàn lâm vào hôn mê, cô càng gọi, anh lại càng ôm chặt.